Triệu Kiến Văn, em cần anh. Chẳng phải anh từng nói, khi em cần anh nhất định xuất hiện và ở bên em sao? Mười năm qua, em đã gạt ai kia chứ? Em thực sự vẫn chưa quên được anh, em thực sự rất nhớ anh. - Cô à, cô có sao không? Một người con trai bước tới, cúi xuống chạm vào người Trịnh An Nhiên. Cô giật mình, bật dậy lùi lại mấy bước. Nhìn mặt anh ta, lòng cô không hiểu sao cảm thấy thất vọng.
Không phải anh...
- Tôi không sao. Cảm ơn anh.
- Trời đêm lạnh lắm. Đây, cô mặc cái áo khoác này vào. Xem kìa, cô mặc có mỗi cái váy mỏng.
Trịnh An Nhiên quả thực đang rất lạnh, cả người cô tê cóng hết. Chỉ là, tim cô còn lạnh hơn, mặc bao nhiêu áo cũng vậy mà thôi. Hơn nữa, sự tốt bụng của con người lạ lẫm này làm cô đề phòng.
- Cảm ơn anh, nhưng tôi không lạnh.
- Cô không lạnh nhưng tôi thực sự rất lạnh đấy. Cô không nhận tôi sẽ không được trở lại xe.
Hả? Là sao? Việc cô nhận tấm áo hảo tâm của anh ta liên quan gì tới việc quay lại xe kia chứ?
Thấy ánh nhìn khó hiểu của Trịnh An Nhiên, chàng trai vội đặt vào tay cô chiếc áo khoác, sau đó nhanh chóng xoay bước.
- Vậy nhé, tôi đi đây.
- Ơ khoan đã...
- Bye. Không cần trả áo đâu, cứ giữ làm kỉ niệm nhé.
Xem ra anh ta thực sự không có ý đồ gì. Trịnh An Nhiên im lặng đứng như trời trồng, tự hỏi rút cuộc người con trai đó bị làm sao.
Khoác tấm áo vào người, cô cảm nhận được rất rõ hơi ấm của người nào đó còn vương đọng lại, cùng đó là một mùi thơm quen thuộc hình như đã lâu cô không ngửi thấy. Thật lạ, người vừa rồi áo khoác đầy đủ, vậy cái áo này ở đâu ra?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Rồi đó, tôi đã làm theo yêu cầu của cậu, đưa áo cho cô gái đó rồi. Hài lòng chưa?
Lăng Đồng Vu mở cửa xe, liếc nhìn người ngồi ghế phụ, vẻ mặt in năm chữ" lần này cậu nợ tôi" to tướng. Không liếc nhìn Lăng Đồng Vu lấy một cái, người kia vẫn nhìn chăm chú thân ảnh bé nhỏ ngoài cửa kính, hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại:
- Sao còn không chịu về?!
- Hửm? Trời, nãy giờ cậu có nghe tôi nói không đấy? Cậu đúng là cái đồ... Đang lái xe tự dưng quát tôi dừng lại, tưởng gì quan trọng, hóa ra sai tôi đem áo cho một tiểu thư thất tình. Giờ còn nhìn người ta đến không chớp mắt nữa.Thích sao không tự đem đi, anh hùng cứu mỹ nhân ấy.
Lăng Đồng Vu còn tưởng người kia sẽ quay lại, lườm anh một cái sắc ngọt, ám chỉ" đừng có ồn ào nữa, đồ phiền phức". Ai dè anh lại đoán lầm, người kia ngả lưng xuống ghế, lặng lẽ hồi lâu:
- Nếu biết là tôi, cô ấy sẽ không nhận.
Đúng vậy, không những không nhận mà còn chạy mất dép.
Lăng Đồng Vu trợn mắt nhìn, kinh ngạc nói:
- Có thứ con gái không nhận đồ của cậu?
Không có tiếng trả lời. Người kia rơi vào trạng thái trầm ngâm.
Tại sao em lại thành ra như vậy? Mười năm qua, em sống có hạnh phúc không?
Rất nhiều, rất nhiều những câu hỏi đổ dồn trong tâm trí anh, không có lời đáp trả. Nhưng, cuối cùng, anh bỗng cảm giác xót xa đau đớn. Anh nhớ tới chiếc nhẫn bạc trên ngón áp át của cô.
- Đồng Vu, về khách sạn thôi. Tôi mệt rồi.
- Rồi rồi, Kiến Văn, cậu bớt khó hiểu đi cho tôi nhờ. Thật là...
Chiếc BMW khởi động, quay đầu phóng đi. Tuy chỉ trong giây lát, anh lướt qua cô gái ấy, không chút do dự. Năm xưa hai người lướt qua nhau một lần, tại sao phải níu kéo gì thêm?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...