Lục Địa Phiêu Lưu Kí
Vikir đã bám được vào mép rìa của lỗ đen, những trận gió xối xả từ trong đó phả thẳng vào mặt Vikir. Cánh tay cậu đang phải gồng mình để kéo thân thể vào bên trong của hố đen. Cậu sử dụng cả hỏa ma pháp để tạo lực đẩy cả cơ thể cậu lên. Cuối cùng cậu cũng vào được bên trong hố đen rồi.
Mới đầu, cậu cứ nghĩ bên trong là cả một thế giới đen kịt, không có lối thoát. Nhưng khi cậu bước vào ngay lập tức đổi chiều trọng lực, làm cậu ngã phịch xuống đất. Giờ cậu bàng hoàng nhìn lại thì lỗ đen mà cậu vừa phải đối mặt chỉ là một lỗ không gian được mở ra trên mặt đất. Vikir ngước nhìn lên và kinh ngạc khi thấy cả một cung điện nguy nga trước mặt. Cậu đang đứng dưới sân thềm của cung điện, xung quanh là lính gác đứng dọc theo chiều lối đi. Vikir tiến lên đẳng trước thì thấy một thảm đỏ kéo dài đến tận cửa cung điện. Vikir hiếu kì đi thẳng lên phía trước cung điện, các binh lính cũng không hề có ý ngăn cản nên Vikir cũng thoải mái mà đi lên phía trước. Xung quanh tòa cung điện này có ba tầng bậc thang đi lên, mỗi tầng lại có sáu bậc. Ngoại trừ những chỗ có bậc thang thì xung quanh hầu như trồng toàn hoa cỏ.
Vikir tiến vào trong đại điện, nơi đó cực kì nguy nga trang lệ. Trong chính điện này có cách lăng hoa bay lơ lửng, thảm đỏ vẫn tiếp tục kéo dài lên tận nơi người ngồi trên cao kia. Trên chiếc ghế ở giữa chính điện là hai người đứng ở hai bên, người đứng bên phải là bậc mĩ nhân mà Vikir gặp suốt ở giải đấu, Liana, người đứng bên trái là cô nhóc nghịch ngợm, Chris. Người ngồi trên ghế kia là một phụ nữ khoác trên mình tà áo trắng thánh khiết, đeo trên mình một tấm mạng che mặt, lộ ra đôi mắt đẹp tuyệt vời. Dù đã đeo mạng che mặt nhưng chỉ riêng đôi mắt thôi cũng đủ biết nhan sắc của cô ta khuynh quốc khuynh thành thế nào. Người ngồi đó vẫn chưa biểu lộ thân phận, nhưng để cho Liana và Chris đứng hầu bên cạnh thì đó chắc chắn là..
- Vikir Leonardo, xin ra mắt Tây vương Christie. - Vikir chắp tay và cúi gập người xuống.
- Miễn lễ. - Giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần mạnh mẽ toát lên.
Vikir đứng thẳng người lên và nhận thấy cái nhìn dò xét của Tây vương.
- Ta đã quan sát cuộc tuyển chọn. - Christie cất tiếng nói. - Ta cũng đã nhận ra được tài năng của ngươi. Nói ta nghe xem mục đích hiện tại của ngươi là gì.
- Thần muốn học những kĩ năng của ngài.
- Được, có điều ta có quy tắc chỉ nhận nữ đệ tử nên ta sẽ chỉ dạy ngươi nhu thuật. Dạy xong ngươi đi đâu thì đi.
Vikir cũng không trông mong gì kết quả tốt hơn nữa nên đồng ý ngay lập tức. Christie phất tay một lớp hoa bọc xung quanh Vikir và dịch chuyển cậu ra chỗ khác. Liana đứng bên cạnh liền hỏi:
- Sao sư phụ không nói chuyện với cậu ta lâu hơn, rõ ràng người cũng rất hứng thú với cậu ta mà?
- Không cần thiết, sau này sẽ có nhiều cơ hội thôi.
Vikir mở mắt ra sau khi đã bị dịch chuyển thì thấy trước mặt mình là một căn nhà tranh đơn sơ. Xung quanh được bao bọc bởi một rừng trúc với những cơn gió xào xạc bình lặng. Vikir bước vào căn nhà tranh, trong đấy chỉ có một cái sập và một cái bàn, căn bản là không có gì nữa cả. Vikir cũng chỉ có thể lại gần ngồi xuống chiếc sập và ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
- Anh Vikir. - Tiếng gọi trong trẻo vang lên thu hút sự chú ý của Vikir.
Cậu quay ra cửa thì nhìn thấy cô nhóc Chris đang đứng dựa một tay vào cạnh cửa. Cô nhóc nhẹ nhàng và nhanh thoăn thoắt lại gần ngồi xuống cạnh Vikir. Sau khi ngồi xuống cô nhóc nhìn ngó khắp phòng với một ánh mắt thích thú.
- Vậy ra đây là nơi anh luyện tập, Vikir. - Cô nhóc nói và cười tươi nhìn Vikir.
- Mà em là đệ tử của ngài Christie bao lâu rồi? Anh nhìn có khi em còn nhỏ hơn anh.
- Em nghe sư tỷ kể là em được sư phụ mang về trong một lần ngài đi chiến đấu bên ngoài. Cái tên Chris này cũng là do sư phụ đặt cho.
- Ra vậy. - Vikir gật gù. - Thế còn những người bạn của anh cũng cùng vào đây đâu.
- À, họ cũng đã được sắp xếp vào khu vực dành cho người thực tập rồi, nên anh cứ yên tâm.
Nói rồi cô nhóc nhảy khỏi chiếc sập và lon ton chạy ra ngoài. Cô nhóc còn thò mặt vào cửa thích thú vẫy vẫy tay rủ Vikir ra ngoài cùng. Cậu cũng nhanh bước ra ngoài cùng thì thấy cô nhóc đã đứng trước sân và đi một bài võ. Động tác uyển chuyển và linh hoạt, dường như những cơn gió cũng bắt đầu rung rinh và hóa thành những dòng chảy chuyển động theo động tác của cô nhóc Chris. Cô nhóc thu thế lại và thở phào ra một hơi.
- Anh thấy sao hả? Đó là bài võ em mới học được từ sư phụ đấy. - Đôi mắt long lanh của cô nhóc nhìn Vikir.
Vikir đang chuẩn bị mở miệng khen thì ngay lập tức một cơn gió mạnh mẽ xua tới và kéo Chris bay lên. Tiếp theo là giọng nói của Tây vương vang lên.
- Ta dạy con không phải để con khoe khoang mà là để tự vệ.
Sau khi Chris bị quấn đi thì giọng nói đó đã ngừng một lúc xong lại cất lên:
- Cậu hãy nghỉ ngơi hôm nay đi, mai ta sẽ bắt đầu dạy cậu nhu thuật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...