Lục Địa Kiện Tiên


Một khúc kết thúc, hai người trong đình đều im lặng, thật lâu không nói gì.

Thẳng đến nữ tử đối diện lau khóe mắt, Tổ An mới thăng bằng hơn rất nhiều:
- Ngươi cũng khóc.

Nữ tử kia khẽ thở dài một cái:
- Ta từ trong thủ khúc phảng phất như thấy được đồng ruộng, thấy được trời chiều, còn chứng kiến tiễn biệt, thủ khúc này tên gọi là gì?
- Cố Hương Nguyên Phong Cảnh.

Tổ An đáp.

- Thủ khúc của ngươi thì sao?
- Đại Dương Yên Tĩnh.

Nữ tử nhấc lên hồ lô rượu nhấp một ngụm.

- Ngươi có muốn uống hay không?
Tổ An có chút chần chờ:
- Ta không có chén.

Không biết vì cái gì, đối mặt nữ nhân này, hắn rất khó sinh ra tà niệm, trở nên không giống như hắn bình thường.

Nữ tử trực tiếp ném rượu hồ lô cho hắn:
- Ta cũng không ngại, ngươi sợ cái gì.

Thấy nàng thoải mái như thế, Tổ An lại cảm thấy mình có chút cổ hủ, trực tiếp ngẩng đầu lên uống một ngụm, nhưng vừa uống vào, chỉ cảm thấy nóng bỏng bay thẳng cổ họng, cả người phảng phất như muốn bốc cháy lên.

Hắn bị sặc đến mặt đỏ bừng:
- Đây là rượu gì, sao mạnh như vậy?

Rượu này còn mạnh hơn Vodka mấy lần.

- Rượu này tên “Liệt Thiên Tửu”, người bình thường rất khó chịu được.

Thể chất của ta có chút đặc thù, cho nên thường xuyên uống rượu này ấm người.

Nữ tử tiếp hồ lô rượu về, lại nhẹ nhàng nhấp một ngụm, hai gò má bạch ngọc ẩn ẩn hiện ra vẻ đỏ ửng, hiển nhiên cực kì hưởng thụ.

- Ta gọi Tổ An, ngươi tên gì?
Tổ An vô ý thức hỏi.

Nữ tử mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Gặp nhau như nước chảy qua cầu, không bằng không biết.

Tổ An phiền muộn:
- Nhưng ngươi đã biết tên của ta.

Nữ tử kia đáp:
- Là chính ngươi muốn nói, ta không có bảo ngươi nói nha.

- Luôn cảm thấy bị thiệt lớn.

Tổ An cảm thấy khó chịu.

Nữ tử nhịn không được cười lên:
- Ngươi uống rượu của ta, làm sao cũng không tính ăn thiệt thòi đi.

- Cũng phải.

Tổ An thấy mưa dần dần tạnh, đứng dậy nói.


- Nếu chúng ta hữu duyên gặp lại, lần sau ngươi có thể nói cho ta danh tự của mình hay không?
- Chỉ sợ không có cơ hội gặp lại.

Nữ tử kia lắc đầu, bỗng nhiên ánh mắt rơi xuống cái bao sau lưng hắn, biểu lộ cổ quái.

- Ngươi là học sinh của Minh Nguyệt Học Viện?
Tổ An giật mình, phải biết hắn là trốn ra, có chút cảnh giác nói:
- Ngươi không trả lời ta, tại sao ta phải trả lời ngươi.

Nữ tử kia chỉ chỉ túi đeo sau lưng hắn:
- Kỳ thật ngươi không nói ta cũng biết, đây là ba lô đặc chế của Minh Nguyệt Học Viện, chỉ học sinh trong học viện mới có.

Hiện tại hẳn là thời gian lên lớp, vì sao ngươi lại ở chỗ này?
- Cộng thêm nhà trẻ, ta đã học hai mươi năm, đời này không muốn lại đi học nữa.

Tổ An nói tới chuyện này liền tức giận.

- Nhà trẻ?
Trong mắt nữ tử lóe lên vẻ mờ mịt, hiển nhiên không hiểu là vật gì, bất quá nàng cũng lười truy đến cùng, trong lòng thầm than một tiếng, ta cũng giống vậy, nào có tư cách gì nói hắn.

- Cám ơn rượu của ngươi, ta có việc đi trước.

Tổ An còn muốn đi tìm Ngọc Yên La, dù sao cũng quan hệ hạnh phúc cả đời nha.

- Tốt rồi, nói không chừng chúng ta thật sẽ có duyên gặp lại.

Nữ tử nhiều thêm một tia đăm chiêu.

Tổ An nghĩ thầm tin ngươi mới có quỷ, chẳng lẽ mỹ nữ trời sinh đều biết thả thính như thế.

Hắn vừa đi ra đình nghỉ mát, bỗng nhiên cách đó không xa có hắc y nhân đi ngang qua, nhìn thấy hắn liền chạy tới:
- A, Tổ An?
- Ngươi là ai?
Nam tử trước mắt trên mặt từ mũi đến má có một vết sẹo thật dài, Tổ An chú ý tới tiêu chí Hoa Mai trên cổ áo, không khỏi giật mình, hắn nhớ Mai Hoa Thập Nhị cũng có tiêu chí tương tự.

 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui