- Bất quá Bùi tiểu thư đúng là dung mạo xinh đẹp, thời điểm vừa tới, nam nhân toàn phủ đều không thể dời ánh mắt, cô gia, ta xem trọng ngươi!
Tổ An nhịn không được nói:
- Ngươi không có bị Sở gia đưa đến phòng gia pháp, quả thực là kỳ tích.
Nụ cười của Thành Thủ Bình cứng đờ:
- Cô gia không nên làm ta sợ.
Tổ An không thèm phí lời với hắn:
- Ai hỏi ngươi nàng có đẹp hay không, ta là muốn biết tình báo của nàng.
- Nghe nói Bùi tiểu thư là người của Hà Đông Bùi thị, đây chính là đại gia tộc truyền thừa ngàn năm, còn uy phong hơn Sở gia chúng ta, nàng và đại tiểu thư quan hệ rất tốt, lần này tới Minh Nguyệt Học Viện là du học.
Thành Thủ Bình đáp.
Tổ An sững sờ:
- Nàng cũng tới đọc sách?
Tư thục của Sở gia, ngay cả ngoại nhân cũng thu, bất quá nghĩ đến quan hệ của nàng và Sở Sơ Nhan, thì bình thường trở lại.
- Đương nhiên, Minh Nguyệt Học Viện chúng ta là xa gần nghe tiếng, không ít người quận khác cũng mộ danh đến đây.
Thành Thủ Bình kiêu ngạo nói.
Tổ An không rõ học viện của người ta ngưu bức, gia hỏa này kiêu ngạo cái gì, bất quá hắn cũng có chút cảm thán, tư thục của Sở gia thanh danh lan xa như thế, xem ra cha vợ tiện nghi kia của mình vẫn rất có mặt mũi.
Bất quá hiện tại hắn không có tinh lực nghĩ những thứ này, mà nghĩ làm sao hoàn thành nhiệm vụ kia.
Kỷ Đăng Đồ quả nhiên là biến thái!
Hắn oán thầm một trận, mới tiếp tục hỏi thăm:
- Đúng rồi, ngươi biết Ngọc Yên La không?
- Ngọc Yên La?
Ánh mắt của Thành Thủ Bình sáng lên.
- Đương nhiên biết, đệ nhất mỹ nhân năm đó, không biết là tình nhân trong mộng của bao nhiêu nam nhân.
- Ngươi chỉ là thư đồng, biết không khỏi quá nhiều rồi.
Tổ An nghi ngờ nhìn hắn.
Thành Thủ Bình hết nhìn đông tới nhìn tây, mới lại gần lặng lẽ nói:
- Cô gia, ta nói với ngươi chuyện gì, ngươi tuyệt đối đừng nói cho người khác biết.
Năm đó lão gia nhà chúng ta cũng là người theo đuổi Ngọc Yên La, đáng tiếc về sau không thành công.
Tổ An giật mình, không nghĩ tới Ngọc Yên La và Sở Trung Thiên còn có tầng quan hệ này, nhưng trong đầu hiện ra thân hình mỹ lệ kia, rõ ràng niên kỷ không tính lớn, lại là người đồng lứa với Sở Trung Thiên?
- Đúng rồi, mỗi lần phu nhân nhấc lên chuyện này đều nổi trận lôi đình, lỗ tai của lão gia nhiều lần xém chút bị kéo xuống.
Thành Thủ Bình che miệng cười nói.
Tổ An liếc mắt, nếu như trước đó chỉ hoài nghi, vậy bây giờ đã cực kỳ xác định, cha vợ tiện nghi kia đuổi hắn đến nhà bếp đã rất nhân từ, khó trách người trong phủ sẽ an bài hắn làm thư đồng cho ta, gia hỏa này miệng tiện, khẳng định đến đâu cũng không được chào đón.
- Cô gia, chuyện này ta chỉ nói cho ngươi, ngươi nhớ kỹ tuyệt đối không nên nói cho người khác biết.
Thành Thủ Bình nhắc nhở.
Tổ An cười lạnh, hắn dám cược, lấy cái miệng của gia hỏa này, đoán chừng tất cả người trong phủ đều biết chuyện.
- Ngọc Yên La ở chỗ nào trong Minh Nguyệt Thành?
Hắn nghĩ nghĩ lại hỏi, tìm một cơ hội đi tìm nàng, không nói đến nhiệm vụ của Kỷ Đăng Đồ, chỉ là ngàn lượng hoàng kim thù lao kia cũng phải cầm về nha.
- Nàng không ở Minh Nguyệt Thành.
Thành Thủ Bình mờ mịt.
- Năm đó nàng gả cho Vân Trung Quận Công, hẳn là ở Vân Trung Quận mới đúng?
- Cái gì?
Tổ An kinh hãi, cô nương kia thật không tử tế, vậy mà mở cho ta ngân phiếu khống?
- Bất quá bọn hắn kinh doanh nguyên thạch, tất cả thành lớn trong thiên hạ đều có chi nhánh của Ngọc gia, Minh Nguyệt Thành cũng có, không chừng nàng ngày nào đó nàng sẽ tới thị sát.
Thành Thủ Bình cười hắc hắc nói.
Lúc này Tổ An mới thở dài một hơi, như vậy không thành vấn đề, từ tình huống trước mắt, nàng hẳn sẽ ở tạm chỗ này một đoạn thời gian, vậy mình còn có cơ hội.
Sau khi hỏi thăm một ít chuyện, hắn liền đuổi Thành Thủ Bình đi, miễn cho ảnh hưởng rút thưởng.
Xác định bốn bề vắng lặng, Tổ An triệu hoán bàn phím ra, sau đó thống kê điểm nộ khí, trước đó rút ra Tẩy Tủy Đan còn lại 3000 điểm nộ khí chưa kịp dùng, đằng sau được hộ vệ Ngọc gia, Hắc Phong Trại tặng không ít, tổng cộng đã có 22.
269 điểm nộ khí!
Đây là muốn phát a!
Tổ An có một loại cảm giác thành thổ hào, vội vàng rút thưởng.
Không có gì bất ngờ xảy ra, lần thứ nhất là cảm ơn tham dự!
- Không sao, ca có tiền!
Tổ An không thèm để ý, tiếp tục nhấn rút thưởng.
Cảm ơn tham dự! Cảm ơn tham dự!
Mãi cho đến lần thứ mười ba, con trỏ mới ngừng lại ở phím 4.
Tổ An thở phào một hơi, xem ra phải khiêm tốn một chút.
Chú ý tới con số không giống trước, vội vàng định thần nhìn lại, chỉ thấy trong màn hình có một trái cây tản ra hào quang màu vàng óng.
Chú thích: Nguyên Khí Quả, có thể đề cao nguyên của tu luyện giả.
Có kinh nghiệm trò chơi phong phú, trong nháy mắt Tổ An đã minh bạch, cái đồ chơi này giống như thuốc tăng EXP ở kiếp trước vậy.
Đồ tốt như vậy đương nhiên phải ăn vào trong bụng mới an tâm, Tổ An vội vàng nuốt vào, không như trong tưởng tượng tượng, trái cây kia phảng phất như vào miệng liền tan, trong nháy mắt biến mất, sau đó hóa thành một cỗ nguyên khí tứ tán ra, bất quá rất nhanh phảng phất như bị thứ gì đó hấp dẫn, tất cả đều hội tụ về phía pháp trận thứ tư.
Pháp trận thứ tư lớn hơn ba cái trước không ít, khi nguyên khí triệt để tụ hợp vào pháp trận, Tổ An phát hiện pháp trận tràn đầy một phần ba.
- Chỉ như vậy?
Tổ An bất mãn, Nguyên Khí Quả gì chứ, nghe cực kỳ ngưu bức, nhưng hiệu quả còn không bằng lúc trước chịu một roi.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi nhức cả trứng, không phải về sau chủ yếu vẫn cần nhờ bị đánh mới có thể thăng cấp đó chứ? Kia không khỏi quá tiện rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...