Cô gái có chút ngạc nhiên nhìn ánh mắt trong suốt của Tần Xuyên, nghi hoặc nói:
- Ngươi làm sao? Có phải là bị thương hay không?
Nói rồi nàng liền đi đến bên giường mò mẫm, như là muốn tìm đan dược trị thương giúp Tần Xuyên.
Bất quá Tần Xuyên khoát tay một cái, lắc đầu nói:
- Không. Ta không có sao cả, chỉ là bụi rơi vào mắt mà thôi.
Cô gái lại nghi hoặc nhìn kỹ Tần Xuyên, thấy hắn đã phủi mình đứng dậy liền biết điều không nhiều lời nữa. Chỉ là nàng nhìn người áo đen bộ dáng thê thảm nằm dưới đất, cau mày liễu không nói lời nào. Nàng đi đến chiếc đèn phát ra lam quang giữa lều, đưa tay lên sờ, tức thì mày nhíu càng chặt.
Tần Xuyên nhìn nàng chăm chú hồi lâu, sau đó cũng liền cười khổ. Hắn thật hi vọng nàng là Tần Nguyệt Linh, là cô gái lạnh lùng từng muốn ngủ cùng hắn, là kiếm linh bầu bạn hắn ba trăm năm. Nhưng mà sự thật là nàng không phải là Tần Nguyệt Linh, có thể chỉ là dung mạo giống nhau, điều xinh đẹp tuyệt trần mà thôi.
Cô gái lúc này nghi hoặc lẩm bẩm:
- Sau có thể như thế được.
Tần Xuyên thấy nàng nhìn ngọn đèn chằm chằm, không nhịn được hỏi:
- Cô nương, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.
Cô gái cau mày, liền quay đầu nhìn Tần Xuyên nói:
- Ngươi có biết ngọn đèn này không?
Tần Xuyên tất nhiên là không biết, liền gật đầu.
Cô gái thở dài nói:
- Đây là Tịnh Hóa Thanh Đăng, là một bảo vật vô cùng quý giá của ta. Chỉ cần nó được thắp lên, thì trong chu vi mười mét không có bất kỳ người nào có ác ý mà có thể tiếp cận vào trong phạm vi này được. Trừ phi là tu sĩ Tiên Linh cảnh.
Nàng cúi đầu trầm tư, tiếp tục nói:
- Ta là khách quý của Hắc Lôi dong binh đoàn các ngươi, mặc dù biết Hắc Lôi dong binh đoàn làm việc rất cẩn trọng, nhưng vì an toàn ta vẫn mang nó theo. Ta đặt nó giữa lều, cơ hồ sẽ không có ai mang ý đồ xấu mà tiếp cận được ta. Nhưng tối nay lại có người đi vào trong phòng ta, lại còn mang đao.
Tần Xuyên cũng nhíu mày, trầm giọng nói:
- Ý ngươi là có người đã phá hỏng bảo đăng? Nhưng mà người áo đen này tu vi chỉ là Luyện Khí cảnh năm tầng thì làm sao có bản lĩnh này?
Cô gái gật đầu, không khỏi liếc mắt nhìn Tần Xuyên thêm một cái.
Tần Xuyên đi đến bên cạnh người áo đen, liền tháo mặt nạ che mặt của hắn ra, tức thì nửa gương mặt xấu xí đập vào trong mắt hắn. Hắn cau mày, đưa tay dò xét hơi thở người này, liền nói:
- Muốn làm rõ chuyện này thì chỉ có đợi hắn tỉnh lại rồi tra khảo thôi.
Cô gái cũng gật đầu, bất quá nhìn sắc trời đã tối khuya, một mảnh âm ưu không thấy đường, nàng liền thở dài nói:
- Ngươi giúp ta trói hắn lại đi. Sau đó trở về nghỉ ngơi, ta phải chữa trị bảo đăng.
Tần Xuyên nghe nàng nói liền đi chung quanh kiếm dây thừng, rất nhanh đã buộc tên áo đen thành một đống. Hắn nhìn sắc mặt nàng không được tốt, liền cắp tên áo đen lên trên vai mình, nhẹ nhàng nói:
- Ta ở ngoài canh gác. Ngươi ở trong có chuyện gì chỉ cần hô lớn là được.
Cô gái không khỏi nhìn nhìn Tần Xuyên, thấy bóng lưng hắn đã khuất ở cửa lều, liền cười nhẹ nói:
- Cảm tạ.
...
Tần Xuyên tựa người vào vách lều, bên cạnh là tên áo đen đã bất tỉnh. Hắn không lo đối phương tỉnh dậy có thể chạy trốn, dù sao đối phương đã bị hắn đánh thành không ra hình người, cho dù chạy cũng sẽ chạy không nổi.
Hắn lúc này nghĩ đến Nguyệt Linh, trong lòng có chút nặng nề. Ở Nhân gian giới hắn không có tri kỷ, chỉ có hảo huynh đệ.
Tần Nguyệt Linh lại là ngoại lệ, nàng là kiếm linh, mặc dù đẹp vô song nhưng chung quy không phải nhân tộc, hắn tự nhiên là khó nảy sinh ra cảm tình gì khác thường.
Hai người gặp nhau đã 300 năm, từ khi hắn tìm thấy nàng ở trong thượng cổ di tích. Tuế nguyệt xoay vần, thời gian liên tục thay đổi, thiên biến, địa biến, con người cũng biến. Cho đến 300 năm sau, Tần Xuyên là Đại tướng Nhân tộc, nàng là đệ nhất thần kiếm ở Nhân gian. Hắn mang nàng chinh chiến sa trường, cùng Ma Thần quyết chiến, chém qua vô số yêu ma, cũng vô số lần trọng thương chút nữa ngã xuống.
Mỗi một lần trải qua kinh chiến, hắn liền sẽ trở về vườn, về lại nhà nhỏ.
Một lần, cũng là lần đầu tiên hắn trở về vườn, nhà nhỏ của mình. Lần đó hắn quyết chiến với Ma Thần, kẻ chỉ có sức mạnh kém Thần Ma. Bị loạn mâu của Ma Thần chém trọng thương, may mắn có Ma Linh thần kiếm đúng lúc phát uy chém trọng thương Ma Thần, mới chạy được về Đại thành.
Mang theo Ma Linh trở về nhà, Tần Nguyệt Linh liền xuất hiện. Cũng là lần đó, nàng lạnh như băng muốn xác lập quan hệ với hắn. Ban đầu hắn tất nhiên là không chấp thuận, chỉ đơn thuần suy nghĩ là nàng đùa quá trớn mà thôi.
Lại trôi qua mấy năm, cho đến khi Thần Ma giáng thế giữa hư không, nhìn chằm chằm Nhân tộc. Hắn lúc này một lòng tử chiến sa trường, cũng muốn mang Ma Linh trở về di tích năm xưa ẩn giấu.
Lúc đó, Tần Nguyệt Linh trong Ma Linh chỉ lạnh lùng nói.
“Ngươi mang ta trở về, ta lập tức đốt nguyên linh.”
Bất đắc dĩ mang Ma Linh xông đến Thần Ma, lúc cuối cùng, Nguyệt Linh nàng ấy nói, một câu mà hắn không bao giờ có thể quên được.
“Tần Xuyên, nhớ kỹ, chúng sinh một dạng, người có hồn, thì kiếm có linh. Ta biết cảm tình của ta với ngươi rất nặng, ta không đành lành rời xa ngươi, để ta cùng ngươi tử chiến.”
Ánh mắt Tần Xuyên mơ hồ trong suốt, hắn hít lấy một hơi khí lạnh lẽo, lẩm bẩm:
- Nguyệt Linh, nàng đợi ta. Nếu ta đã có thể chuyển kiếp, nàng nhất định cũng có thể.
Hắn nhẹ quay đầu nhìn vào trong lều, chỉ mơ hồ nhìn ra bóng dáng thon dài đang loay hoay trước bảo đăng, trong mắt lóe ra vẻ kiên quyết, nhẹ giọng nói:
- Ta nhất định sẽ bảo vệ cô gái này. Dù cho nàng chỉ có vẻ ngoài giống ngươi, Nguyệt Linh
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...