Giây phút sinh tử ấy, nó như khắc sâu trong lòng chẳng thể nào quên đi được, không phải vì nó đang đoe doạ đến mạng sống của bản thân mà nó đang đoe dọa đến mạng sống của người rất quan trọng.
Sau những tiếng “tít tít” vang lên, phát hiện ra điều khác thường ai nấy đều vội vã chạy nhanh ra ngoài thì Lục Tư Thần lại chọn chạy ngược vào bên trong.
Anh chạy lên lầu, tìm kiếm khắp từng căn phòng, trong lòng rất rõ cơn sợ hãi lúc ấy như thế nào, sợ mất thứ gì, như phát điên lên để tìm kiếm.
Đến căn phòng cuối hành lang, anh nghe tiếng hét thất thanh liền chạy nhanh đến phá cửa, Tư Duệ bên trong dằn co với tên đàn ông hung bạo, hắn tay cầm dao đâm đến nhưng may Tư Duệ né kịp nhưng con dao vô tình đâm thẳng vào tay, hắn mạnh bạo rút ra, cơn đau điếng lang đến não, vô thức la lên.
Dằn co với hắn một lúc cô cũng không còn sức lực, cứ nghỉ cú đâm này con dao sẽ ghim thẳng vào ngực cô, thì bất ngời bị người phía sau kẹp cổ quật xuống sàn, sau đó tiếng súng vang lên đến chói tai, Tư Duệ sợ hãi rung rẩy bịt tai lại.
Lục Tư Thần nhìn đến cô vội đi đến kéo bên tay lành lặn chạy đi, ra khỏi phòng được vài bước, cơn nổ phát lên khiến không gian rung lắc giữ dội, một bên tường nổ ra gạch văng tứ phía, Lục Tư Thần xoay người ôm lấy Tư Duệ bị gạch văng trúng đầu và lưng khiến anh không đứng vững ngã nhào ra phía trước.
Mắc cá chân của Tư Duệ bị gạch rơi chúng đến gãy xương, cô rên lên một tiếng, Lục Tư Thần nhanh chóng ngồi dậy đở cô lên, lo lắng hỏi: “Em không sao chứ?”
“Tôi hình như bị gãy chân rồi” Lúc này Tư Duệ hốt hoảng nhìn đến đầu anh, máu không ngừng chảy xuống, tay cô run run ôm lấy mặt anh:“Máu, đầu cậu chảy máu nhiều quá.
”
Anh không quan tâm đầu mình, nhìn xuống chân Tư Duệ, mày nhíu lại sao đó hai tay cầm mãnh gạch ném sang một bên: “Đừng sợ, tôi cỗng em.
”
Tư Duệ nhìn xung quanh mọi thứ đã không ổn, nghỉ sẽ không thoát được, mình Lục Tư Thần thì may còn cơ hội, cô dứt khoát đẩy tay Tư Thần ra, quát lớn: “Cậu đi đi, không cần lo cho tôi.
”
“Tôi sẽ không bỏ lại em.
”
Câu trả lời sau đó của anh làm cô bất ngờ.
Cũng chính vì vậy khiến cô kiên quyết đẩy Lục Tư Thần ra xa hơn.
“Tôi không cần thiếu gia lo chuyện của tôi nữa, cậu đi đi, tôi không cần cậu nữa.
”
Lục Tư Thần lúc đầu đã chọn cách liều mạng chạy vào thì sao có thể bỏ mặc cô rồi quay đi, mặc cho cô đang chống đối, anh quay lưng lại kéo cô lên vai mình rồi chạy đi.
Đến bậc cầu thang mấy bước mắt anh bắt đầu mơ hồ lảo đảo, lúc này Tư Duệ đã bất tỉnh trên vai, nhận ra đều đấy ý chí thôi thúc không được dừng lại, anh băng qua cơn sập xuệ, đến những vùng còn an toàn chạy nhanh ra ngoài.
Lúc mí mắt hoàn toàn sập xuống, anh nhìn đến Tư Duệ, giọng yếu ớt: “Cứu cô ấy, cứu cô ấy.
”
Quay về hiện tại, tình hình sức khỏe Tư Duệ đã ổn, chỉ có anh vẫn bất tỉnh nhân sự trên giường bệnh.
Tất cả mọi chuyện ở công ty đều một tay Hoàng Cảnh Ân giúp anh giải quyết, ngày đêm không nghĩ.
Chuyện đó nhanh chóng được báo đài đưa tin, sáng ngày hôm ấy, các kênh truyền thông tin tức đã đưa tin “Lý gia làm việc phi pháp, buôn lậu vũ khí, chất cấm, giết người.
” hàng loạt tội trạng được liệt kê khiến người ta nghe qua mà rùng mình.
Việc này đưa ra không tránh khỏi việc tử hình, nhưng lúc đến bắt người đã xảy ra hỗn chiến, ông ta cài bom sẳn trong nhà, sau khi cảnh sát đến nơi liền kích hoạt bom, dẫn đến mười người chết tại chỗ, nhiều người bị thương, bắt sống sáu người dưới trướng hắn, còn ông ta vẫn không tìm thấy xác trong đám sụp đổ, kết luận hắn đã chốn thoát.
Bên cảnh sát vẫn ra sức truy lùng hắn.
Nhưng những kênh đó vẫn không có thông tin cho rằng lúc đó vẫn còn có mặt những người khác, nguyên nhân một phần đã bị ép xuống.
Một đài truyền hình khác lại truyền thông tin, Lý gia phạm pháp nên tất cả tài sản bị thu hồi, dẫn đến khu đất đang tranh chấp giữa đại thiếu gia Lục thị và Lý gia, sau cùng thuộc về đại thiếu gia Lục thị.
Trong một đêm công ty đang phát triển mạnh phải phá sản gánh một số nợ lớn, kéo theo những nhà đầu tư, cổ đông lớn của Lý gia cũng thua lổ một khoảng nặng nề, cũng có nguy cơ sẽ sụp đổ theo.
Hiện tại cổ phiếu công ty AL do Lục đại thiếu gia làm chủ tăng cao, vượt đến mức kỉ luật.
Người ngồi trước màn hình TV không ngừng nghiến răng nghiến lợi, đập phá hết thẩy mọi thứ trước mặt.
“Sao có thể như thế, sao có thể được chứ.
”
“Phu nhân, phu nhân bớt giận.
”
Giai Trân đẩy mạnh người hầu xuống đất, cơ thể giận đến mức mất không chế ngồi khụy xuống ghế.
Bà ta ngấm ngầm dồn hết tài sản đầu tư vào Lý gia, cũng chính là đối thủ với Lục Tư Thần, giờ Lý gia phá sản khác nào tài sản của bà thành tro bụi, suy tính bao năm qua cuối cùng lại cho Lục Tư Thần hưởng lợi sao có thể không tức giận.
Giai Trân tính kế bao năm mới mang danh Lục phu nhân, nhưng có khi nào được Tư Ẩn chấp thuận.
Đó cũng chỉ là cái danh, ông ta cho bà để lắp đầy chổ trống, chứ sâu thẳm bên trong cái danh ấy chỉ là cái vỏ rỗng.
Nói đến quá khứu, chỉ có thể tự làm tự chịu.
Giai Trân cứ tưởng trong tay đã có tất cả, đã nắm then chốt tài sản Lục gia, nhưng thật ra một phần cũng chẳng có, nói đến quyền lực trong tập đoàn Lục thị, họ kính nể chỉ vì bà đang ngồi cái ghế Lục phu nhân Lục thị, ngoài ra chẳng còn gì khác.
“Không được, không thể dễ dàng bỏ qua như thế được.
”
Bà ta không thể trơ mắt như thế nhìn tài sản của mình bay mất, để người hưởng lợi là Lục Tư Thần, bà ta bắt đầu bày mưu tính kế, vắt óc suy nghĩ, sau rồi lại nở một nụ cười nham hiểm, bắt đầu cho người liên lạc với Cao gia.
Xe Cao gia đến trước sân, Khã Vân đi ra nở một nụ cười hiền hậu.
Khã Ái thấy bà, e thẹn cúi chào:“Chào phu nhân”
Bà ta đến đở lấy tay Thục Ái, hành động dịu dàng hết mực, như đang nâng niu viên minh châu trong lòng bàn tay, hành động đó càng khiến Thục Quyên nhìn vào càng đắc ý.
“Có mệt không, nào vào trong ngồi.
” Giai Trân quay sang nhìn họ: “Mời hai người vào nhà.
”
Kéo Thục Ái ngồi cạnh mình, giọng nói quan tâm, yêu chiều hết mực: “Nào, có mệt không?”
“Cảm ơn Phu nhân, được gặp người con rất vui, không mệt chút nào.
” Giai Trân khẽ kéo chớp mủi Thục Ái: “Con bé, thật khéo ăn khéo nói.
”
“Là do con học của người đấy ạ.
”
“Hahaha, nói chuyện với con thật khiến tâm trạng ta thoải mái.
”
“Là phúc phần của con bé đấy thôi” Thục Quyên bên cạnh từ tốn nói.
“Quên mất hai người, thật quá thất lễ rồi.
”
Thục Quyên nói: “Không sao, không sao.
”
Cao Nghĩa lên tiếng: “Không biết phu nhân gọi chúng tôi đến là có chuyện gì?”
“Đúng là có chuyện.
” Giai Trân buông tay Thục Ái ra, ngồi ngây ngắn đối diện với bọn họ, thể hiện dáng vẻ khí chất của phu nhân hào môn, bà nghiêm túc nói: “Là chuyện hôn sự của bọn trẻ.
”
“! ”
“Dù sao, Tư Thần nhà tôi cũng đến tuổi thành gia lập thất, mà Cao đại tiểu thư đây xin đẹp tài giỏi, thông minh lại dịu dàng hiền từ, tôi rất thích con bé, chỉ mong sau con bé tiến tới với Tư Thần, làm con dâu tôi.
”
Nhắc đến chuyện hôn sự với Tư Thần, Thục Ái ngồi bên cạnh cả người phấn khích, được gã cho người trong lòng mình thì còn gì trông mong hơn.
Thục Quyên trong lòng càng thêm đắc ý, bà cười nhẹ: “Nếu Lục phu nhân đã ưu ái con bé thì thật có phúc cho con bé, nhưng chỉ ngại thiếu gia không đồng ý.
”
“Chuyện đó thì hai người khỏi lo, việc hôn sự Lục gia luôn để trưởng bối sắp đặt, con cháu chỉ có thể nghe theo.
”
Cao Nghĩa trong lòng cười khinh một cái, gì mà con cháu Lục gia phải theo sắp đặt của trưởng bối, không biết cái tục lệ đó dựng lên lúc nào?
Nhưng việc này càng theo ý ông, được bà ta hậu thuẫn thì không sợ không thành công, ông quay sang nhìn Thục Ái, nói: “Vậy Thục Ái, ý con như thế nào?”
Thục Ái ngượng ngùng, e thẹn nói: “Con theo ý cha mẹ.
”
Giai Nhân cười phá lên: “Được, tốt, rất tốt.
”
Cảm thấy chuyện này chỉ một mình Giai Trân quyết định thì quá hời hợt, Cao Nghĩa hỏi: “Chuyện này, Lục phu nhân định như vậy thôi sao?”
“Đúng, một hai hôm nữa tôi gọi Tư Thần về, sang nhà hai người bàn chuyện cưới xin, cưới càng sớm càng tốt, tôi đây già cả cũng mong cháu bế lắm rồi này.
”
“Phu nhân vẫn trẻ trung rất nhiều sao nói là già được, người ta còn lầm con với người là chị em nữa đấy.
”
“Con bé, thật dẽo miệng, có con dâu thế này, biết tìm đâu ra chứ, hahaha.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...