Lục Chỉ Cầm Ma

- Anh có nhận ra đây là vật chi không? Câu Hồn Sứ Thạnh Tài vừa trông thấy càng kinh hoàng nói:
- Đấy... đấy chính là Hắc Mang Thoa của Hắc Thần Quân ở Thái Sơn, vậy... chính ngươi làm thế nào... có được? Có lẽ Thạnh Tài vừa trông thấy Hắc Mang Thoa thì đã biết được sự lợi hại của nó đến đâu, nên sắc mặt không ngớt biến đổi, khi thì trắng bệch, khi thì xanh như chàm. Và khi câu nói của hắn ta cắt đứt, giọng nói đã trở nên run rẩy.
Thạnh Phủ cất giọng lạnh lùng cười khanh khách nói:
- Anh chớ tìm hiểu những việc ấy làm gì. Chỉ trong chốc lát nữa đây xác chết của anh sẽ được nằm yên ngoài núi đồi, trên lưng có mũi Hắc Mang Thoa này cắm sâu.. ha ha.. thử hỏi còn nói chi được nữa? Câu Hồn Sứ Thạnh Tài lẽ tất nhiên biết rất rõ cá tính của em mình, chẳng những vô cùng độc ác mà lại rất cương quyết. Do đó mỗi khi hắn ta đã nói ra điều gì tất phải làm cho được điều ấy. Như vậy giờ đây không làm sao tránh khỏi được một cuộc xô xát, thế vì lẽ gì mình không ra tay trước để giành phần chủ động? Bởi thế, Câu Hồn Sứ Thạnh Tài cất tiếng cười to nói:
- Quả là một đứa em tốt.
Tiếng "tốt" vừa ra khỏi miệng, hắn bất thần quát lên một tiếng to đầy quái dị, lao thoắt người về phía trước vung chiếc ghế trường kỷ có hình dáng như chiếc chày đá lên nhắm ngay đầu của gã Thạnh Phủ bổ xuống.
Thế đánh ấy của Câu Hồn Sứ Thạnh Tài chính là một thế võ có ý định lấy mạng đổi mạng, nên chỉ chú trọng về sức mạnh chứ không chú trọng mấy về thế võ hiểm hóc. Do đó kình khí liền dấy động ầm ầm trông thực vô cùng đáng sợ.
Đàm Nguyệt Hoa nhìn thấy hai anh em Mang Sơn Song Sứ bắt đầu thật sự ra tay đánh nhau, trong lòng nàng e sợ là Thạnh Phủ không đủ sức đối địch với người anh, nên vội vàng lên tiếng nói:
- Nhị công tử, có phải công tử thật sự hứa giúp cho tôi không? Thạnh Phủ đưa chân lùi ra sau một bước, tránh được thế công bất thần của gã Thạnh Tài, lên tiếng nói:
- Lẽ tất nhiên. Vậy Đàm cô nương cũng nên ra tay hạ cho kỳ được hắn ta.
Thạnh Tài nghe lời nói ấy của Thạnh Phủ thì không khỏi kinh hoàng đến hồn phi phách tán, cất giọng run run kêu to lên rằng:
- Đàm cô nương, tôi cũng bằng lòng...
Nhưng bốn tiếng "giúp cho cô nữa" mà hắn định nói chưa kịp thốt ra khỏi miệng, đầu chiếc gậy tang của Thạnh Phủ đã thẳng tới trước ngực của hắn ta rồi, đồng thời Đàm Nguyệt Hoa cũng nhanh nhẹn lướt tới êm ru không hề nghe một tiếng động vung chỉ chưởng giáng thẳng vào lưng của hắn ta.
Câu Hồn Sứ Thạnh Tài bị hai đối phương tràn tới tấn công cả phía trước lẫn phía sau lưng, nên không làm sao tránh đi đâu cho được. Bởi thế khi chưởng lực của Đàm Nguyệt Hoa vừa giáng trúng vào lưng hắn ta, đôi mắt của hắn tóe lửa đỏ lòm, cổ họng cùng liền tràn đầy mằn mặn, rồi một vòi máu tươi tuôn trào ra xối xả.
Cùng một lúc ấy, đầu chiếc gậy tang trong tay của Thạnh Phủ cũng đã điểm trúng thẳng vào Hoa Cái huyệt trước ngực hắn ta, nên đôi tay của hắn ta liền buông lỏng ra, khiến chiếc trường kỷ giáng thẳng vào lòng đất nghe một tiếng ầm. Đồng thời cả thân người của hắn ta cũng té đánh phịch, không còn cử động được nữa.
Thạnh Phủ trông thấy người anh đã thật sự tắt thở chết tốt, thì sắc mặt vô cùng đắc ý, vung tay phóng mũi Hắc Mang Thoa vào lưng của Thạnh Tài.
- Đàm cô nương, chỉ cần chúng ta mang xác của hắn vứt khỏi Quỷ Cung, thì dù cho thánh thần cũng chẳng làm thế nào phát giác được vụ án này.
Đàm Nguyệt Hoa đưa đôi mắt đầy tình tứ nhìn gã Thạnh Phủ một lượt nói:
- Nhị công tử, chả lẽ giờ đây công tử đã quên mất lời hứa vừa rồi với tôi chăng? Thạnh Phủ vội vàng đáp:
- Lẽ tất nhiên là tôi vẫn còn nhớ. Hiện tôi đã có kế hoạch sẽ mang Lữ Lân và xác chết này ra khỏi Quỷ Cung. Vậy Đàm cô nương hãy yên lòng chờ đợi tôi trong chốc lát rồi sẽ hay.
Vừa nói hắn ta bèn xô cửa lách mình chạy bay ra khỏi phòng.
Lúc bấy giờ trong lòng Đàm Nguyệt Hoa hết sức vui mừng, vì nàng đoán biết Thạnh Phủ sẽ xuống phòng chót trong mười tám tầng địa ngục của Quỷ Cung để mang Lữ Lân lên đây, rồi đưa ra khỏi vùng nguy hiểm này.
Nàng thấy chỉ cần thoát ra khỏi Quỷ Cung thì dù có đến mười gã Thạnh Phủ, nàng vẫn không hề sợ. Khi mọi việc đã đạt thành kết quả, nàng sẽ lập tức lên đường trở về Tiên Nhân Phong trong núi Võ Di hầu gặp quái nhân ấy để bàn giao mọi việc.
Đàm Nguyệt Hoa cảm thấy trong lòng đang bồn chồn, nên không ngớt đi quanh mãi trong phòng. Và chẳng mấy chốc sau bỗng nàng nghe có tiếng chân người bước ở bên ngoài khung cửa.
Đàm Nguyệt Hoa thầm nghĩ đấy có lẽ chính là tiếng chân của gã Thạnh Phủ đã trở lại nên liền bước đến sát cánh cửa, hạ giọng nói:
- Nhị...
Nhưng nàng mới vừa gọi được một tiếng thì đôi mắt nàng cũng vừa nhìn ra khe cửa, trông thấy bóng dáng người đang bước đến nơi có một thân hình cao lớn, đôi chân chững chạc, khí sắc vô cùng oai vệ, chỉ cần nhìn qua cũng biết đấy là một cao thủ bậc nhất trong Quỷ Cung chứ chẳng phải là Thạnh Phủ.
Đàm Nguyệt Hoa là một con người rất lanh trí, nên vội vàng dừng ngay cây nói lại.
Nàng đưa mắt nhìn kỹ về phía bóng người ấy hơn thì không khỏi càng thêm kinh hoàng thất sắc...
Vì bóng người to lớn đang bước đến trước cửa đó không ai khác chính là Quỷ Thánh Thạnh Linh.
Đàm Nguyệt Hoa không làm sao tưởng tượng nổi là giữa lúc mọi chuyện đang xảy ra và sắp thành công như thế này mà Quỷ Thánh Thạnh Linh lại tìm đến đây để viếng thăm mình. Bởi thế nhất thời nàng hoang mang không biết phải đối phó ra sao cả.
Nếu vạn nhất Quỷ Thánh Thạnh Linh biết được mọi việc, thì chắc chắn Đàm Nguyệt Hoa và Lữ Lân sẽ mãi mãi không làm sao có hy vọng thoát khỏi Quỷ Cung nữa.
Do đó, nàng đứng trơ trơ ra một lúc thực lâu, tâm trạng vừa căng thẳng lại vừa cuống quýt. Trong lúc ấy Quỷ Thánh Thạnh Linh đã bước đến trước cửa phòng lên tiếng gọi:
- Đàm cô nương chưa đóng cửa, vậy có lẽ chưa nghỉ chăng? Đàm Nguyệt Hoa tự biết trong giờ phút này tuyệt đối không thể tỏ ra hoang mang sợ hãi được, nên vội vàng trấn tĩnh đáp:
- Đúng thế, có phải Quỷ Thánh Thạnh Linh đến đây không? Vừa nói nàng vừa đưa chân bước lùi ra sau một bước, rồi nhanh nhẹn co chân đá hất xác chết của gã Thạnh Tài vào trong gầm giường.
Quỷ Thánh Thạnh Linh lên tiếng nói:
- Nếu Đàm cô nương chưa ngủ thì tôi có mấy lời muốn hỏi rõ cũng cô nương.
Đàm Nguyệt Hoa nói:
- Đợi đến sáng ngày mai không được sao? Quỷ Thánh Thạnh Linh cười đáp:
- Việc này vừa rồi tôi bất ngờ nhớ đến, nên nóng lòng muốn hỏi ngay cho biết hầu an tâm mà thôi.
Đàm Nguyệt Hoa đưa mắt nhìn về phía gầm giường thấy xác chết của gã Thạnh Tài nằm yên trong bóng tối, nếu không chú ý nhìn kỹ thì chắc chắn không làm sao phát giác được. Do đó nàng bất đắc dĩ phải giải quyết tiếp kiến ngay Quỷ Thánh Thạnh Linh. Vì nếu nàng chậm chạp hơn, rất có thể gã Thạnh Phủ sẽ mang Lữ Lân bước đến nơi và tất cả mọi việc đều bại lộ thì thực vô cùng nguy hiểm.
Bởi thế nàng giả vờ tươi cười bước đến mở rộng cánh cửa ra để Quỷ Thánh Thạnh Linh bước vào giữa phòng.
Quỷ Thánh Thạnh Linh vui vẻ hỏi:
- Đàm cô nương có lẽ đang bận luyện công? Đàm Nguyệt Hoa giữ sắc bình tĩnh nói:
- Đúng thế.
Quỷ Thánh lại tươi cười đưa chân bước thẳng về phía chiếc giường đá. Do đó quả tim của Đàm Nguyệt Hoa không ngớt nhảy lên nghe thình thịch. Tuy nhiên nàng giả vờ to tiếng hỏi:
- Chẳng hay Quỷ Thánh tiền bối đến đây có điều chi chỉ dạy? Trong khi Quỷ Thánh Thạnh Linh bước vào phòng, cửa phòng không hề khép kín, do đó Đàm Nguyệt Hoa cố ý nói chuyện to hầu gã Thạnh Phủ nếu có bất ngờ trở về, sẽ nghe tiếng nói của nàng mà tìm đường lẩn tránh.
Quỷ Thánh Thạnh Linh nói:
- Đàm cô nương, vừa rồi khi nhắc đến lệnh tôn, tôi lại quên hỏi thăm lệnh đường, chẳng hay hiện có còn khỏe mạnh chăng? Đàm Nguyệt Hoa nghe qua câu hỏi của Quỷ Thánh Thạnh Linh thì không khỏi giật mình, buột miệng hỏi ngược lại lão ta rằng:

- Mẫu thân của tôi đấy à? Quỷ Thánh Thạnh Linh nói:
- Phải, trước đây già có dịp gặp mặt lệnh đường mấy lần, nên được biết võ công độc đáo của bà ấy vô cùng kỳ ảo, có thể được gọi là vô song trong đời này đấy.
Đàm Nguyệt Hoa nghe thế liền thở dài vì nàng thấy Quỷ Thánh Thạnh Linh lại biết được mẫu thân của mình là ai, trong khi đó nàng lại hoàn toàn không biết được mặt người mẹ thân yêu của mình.
Nàng Chương nghĩ lại cứ mỗi khi hai anh em của nàng hỏi về người mẹ ruột thịt với phụ thân thì cha mình lúc nào cũng trả lời một cách lờ mờ khó hiểu. Do đó từ trước đến nay anh em nàng chẳng hề được biết người mẹ đẻ ruột thịt của mình là ai.
Bởi thế hai anh em của Đàm Nguyệt Hoa thường bàn bạc với nhau về việc ấy trong những lúc không có mặt phụ thân nàng. Đồng thời họ đoán biết việc này chắc chắn người cha mình có một ẩn tình chi khó giãi bày nên về sau chẳng dám mang ra hỏi nữa.
Chính vì thế nên anh em của Đàm Nguyệt Hoa hoàn toàn không được biết mẫu thân của mình là ai. Do đó nàng thấy nếu mình thành thật nói rõ việc đó ra càng thêm xấu hổ nên bất đắc dĩ phải lên tiếng trả lời một cách mơ hồ rằng:
- Thưa, bà ấy vẫn mạnh.
Quỷ Thánh Thạnh Linh cơ hồ rất bùi ngùi, cất tiếng than dài nói:
- Chẳng ngờ ngày nay, lớp hậu bối lại lớn lên nhanh như thế này. Mỗi lần già nhớ lại việc trước kia vẫn còn thấy hiện rõ trong đầu óc như vừa mới xảy ra vậy.
Đàm Nguyệt Hoa trông thấy Quỷ Thánh Thạnh Linh chỉ toàn nói những việc không đâu, trái lại chẳng hề có ý muốn rời đi, nên vô cùng cuống quýt, vừa đối đáp chiếu lệ với lão ta, vừa lén đưa mắt nhìn ra ngoài để xem chừng Thạnh Phủ. Song suốt thời gian đó không hề thấy có bóng người nào bước đến trước cửa phòng cả.
Quỷ Thánh Thạnh Linh ngồi chơi trong gian phòng riêng của Đàm Nguyệt Hoa chỉ độ nửa tiếng, song Đàm Nguyệt Hoa thấy khoảng thời gian ấy thực dài đăng đẵng, không khác nào hàng năm trường.
Nhưng cuối cùng Quỷ Thánh Thạnh Linh cũng đứng lên cáo từ và chẳng mấy chốc sau thì lại thấy Thạnh Phủ mang Lữ Lân bước vào.
Lữ Lân sau khi bước vào phòng bèn nhanh nhẹn đến đứng sát bên cạnh Đàm Nguyệt Hoa.
Đàm Nguyệt Hoa vui mừng nói:
- Lữ huynh đệ, giờ đây tuyệt đối chớ nên ồn ào, vì nhị công tử đã bằng lòng giúp chúng ta ra khỏi Quỷ Cung.
Sắc mặt của Lữ Lân bỗng trở thành vô cùng nghiêm trang, đưa đôi mắt nhìn đăm đăm về phía Đàm Nguyệt Hoa một lúc thực lâu rồi mới lên tiếng nói:
- Đàm tỷ tỷ, tôi muốn hỏi chị một việc.
Đàm Nguyệt Hoa lấy làm lạ nói:
- Chuyện chi thế? Lữ Lân đáp:
- Đàm tỷ tỷ, giữa bọn họ và chúng ta là hai phe chính tà, chẳng bao giờ giúp đỡ nhau được, vậy vì cớ gì họ lại cứu nguy cho mình? Đàm Nguyệt Hoa nghe câu hỏi ấy của Lữ Lân, nàng cũng không khỏi luống cuống đến chẳng biết làm sao tìm lời giải đáp. Nàng thấy Lữ Lân tuy tuổi hãy còn nhỏ nhưng hành sự lúc nào cũng tỏ ra hết sức minh bạch chẳng chịu làm việc chi có tánh cách lờ mờ khó hiểu.
Nàng thấy mọi kế hoạch của mình sắp đặt hoàn toàn là có ý muốn cứu nguy Lữ Lân thoát ra khỏi Quỷ Cung nên lẽ tất nhiên mục đích của mình làm phải chứ chẳng có điều chi sai lầm cả.
Song nàng lại thấy băn khoăn không rõ mình làm như vậy là có hợp tình hợp lý hay chăng? Khi Đàm Nguyệt Hoa nghĩ đến vấn đề ấy cảm thấy rằng nếu là một nữ hiệp thuộc danh môn chính phái lâm vào chung cảnh như nàng thì chắc chắn sẽ cự tuyệt ngay lời yêu cầu của Quỷ Thánh Thạnh Linh, không khi nào lại bằng lòng tỏ ra hạ mình như nàng cả.
Nhưng nếu nàng thẳng thắn cự tuyệt ngay lời yêu cầu của đối phương như vậy thì lẽ tất nhiên mọi việc sẽ hoàn toàn thất bại, chứ không làm sao cứu vãn được sự thất bại hầu chuyển bại thành thắng như nàng bây giờ cả.
Nghĩ tới đây thì Đàm Nguyệt Hoa cảm thấy hành động của mình hoàn toàn hữu lý, nên cũng tạm yên lòng. Nàng tươi cười nói:
- Lữ huynh đệ, chờ khi chúng ta thoát ra khỏi Quỷ Cung, rồi tôi sẽ nói cho cậu nghe.
Lữ Lân gật đầu không nói thêm gì nữa.
Đàm Nguyệt Hoa lên tiếng hỏi:
- Nhị công tử, chúng ta làm thế nào để thoát ra đây? Thạnh Phủ mỉm cười, thò tay vào áo lấy ra hai chiếc túi vải màu đen nói:
- Lữ bằng hữu, xin tạm chịu hạ mình một tí, cho mình vào chiếc túi vải này thì mới mong thoát ra được.
Lữ Lân định lên tiếng phản kháng, nhưng Đàm Nguyệt Hoa vội vàng đưa mắt ra hiệu liên Chương mấy lượt cho cậu ta, nên mặc dù sắc mặt của Lữ Lân đang giận hầm hầm, song vẫn ngoan ngoãn chui vào trong chiếc túi vải.
Thạnh Phủ thấy thế bèn rút kín miệng túi vải lại. Trong khi đó Đàm Nguyệt Hoa cũng đã lấy một chiếc túi vải khác bỏ xác chết của gã Thạnh Tài vào trong.
Thế là Thạnh Phủ kẹp hai chiếc túi vải đen, bên trong đựng một người chết và một người sống vào nách rồi đưa chân vội ra khỏi phòng...
Đàm Nguyệt Hoa trông thấy chỉ trong chốc lát sau là mình sẽ thoát ra khỏi Quỷ Cung, nên trong lòng vô cùng vui mừng. Do đó nàng cũng hối hả đưa chân bước nhanh theo sau Thạnh Phủ. Nhưng Thạnh Phủ bỗng quay đầu nhìn lại nói:
- Đàm cô nương, cô chẳng cần phải đi ra ngoài làm gì! Đàm Nguyệt Hoa không khỏi sửng sốt nói:
- Tại sao lại bảo thế? Vì lẽ gì tôi không thể đi ra ngoài được? Thạnh Phủ mỉm cười đầy gian manh nói:
- Tôi sẽ đưa Lữ huynh đến gặp mặt phụ thân của anh ấy, vậy hà tất phải nhọc đến Đàm cô nương lặn lội cực khổ.
Đàm Nguyệt Hoa không khỏi bừng bừng nổi giận, thầm mắng: "Rõ ràng hai anh em đều là kẻ độc ác gian manh, sâu hiểm khó lường. Nếu ta không thoát ra khỏi Quỷ Cung thì chẳng phải tính già hóa non hay sao?" Bởi thế nàng sa sầm sắc mặt nói:
- Tại sao nhị công tử vừa nói đó rồi lại quên vậy? Thạnh Phủ đáp:
- Đàm cô nương, vừa rồi tôi chỉ hứa là cứu Lữ Lân thoát ra khỏi Quỷ Cung mà thôi.
Đàm Nguyệt Hoa nghĩ ngợi trong giây lát, bỗng cất tiếng cười nói:
- Nhị công tử, nếu công tử không nghĩ cách đưa tôi thoát ra khỏi Quỷ Cung, thì tôi sẽ mang việc công tử sát hại đại công tử nói ra cho mọi người biết.
Thạnh Phủ nghe qua không khỏi biến ngay sắc mặt nói:
- Đàm cô nương, vừa rồi cô cũng có nhúng tay vào việc ấy.
Đàm Nguyệt Hoa nói:
- Phải, vậy chúng ta sẽ cùng chung gánh lấy tội trạng đó.
Thạnh Phủ đứng ngơ ngác một lúc thật lâu mới cất tiếng than dài:
- Đàm cô nương, tôi chẳng phải là không có ý muốn đưa cô ra khỏi Quỷ Cung, mà thật sự tôi không có phương pháp nào để làm việc đó cả.
Đàm Nguyệt Hoa trông thấy thái độ của Thạnh Phủ đoán biết lời nói của hắn ta là hoàn toàn đúng sự thật, chứ không phải có mục đích phỉnh gạt. Nhưng nàng tự xét thấy nếu mình không nắm chắc được thời cơ có một không hai này để thoát ra khỏi Quỷ Cung thì tương lai thực vô cùng đen tối.

Bởi thế nàng cất tiếng cười nhạt nói:
- Công tử là Thiếu chủ nhân của Quỷ Cung, vậy chả lẽ không thể dẫn người đi ra vào Quỷ Cung hay sao? Thạnh Phủ nghe thế không khỏi vô cùng bối rối, lắp bắp một Chương thực lâu nhưng vẫn không nói nên lời. Cuối cùng hắn ta thở dài đáp:
- Đàm cô nương, có nhiều việc cô không được biết. Phàm là bất luận ai, không có lệnh phù riêng của cha ta thì tuyệt đối không thể ra vào Quỷ Cung này.
Đàm Nguyệt Hoa nghe thế trong lòng vừa cuống quýt vừa tức giận, cất tiếng hứ một lượt nói:
- Nếu thế tại sao công tử vừa rồi không nói sớm để cho tôi biết trước, trái lại vỗ ngực xưng mình là một kẻ dám làm? Thạnh Phủ bị câu nói ấy của Đàm Nguyệt Hoa làm cho xấu hổ đến đỏ bừng sắc mặt.
Hắn ta trợn to đôi mắt, nhưng vẫn không nói ra được tiếng nào cả. Qua một lúc khá lâu mới lên tiếng đáp rằng:
- Tôi cũng tưởng là mang một mình Lữ Lân thoát ra khỏi Quỷ Cung mà thôi, do đó tôi mới dám nói là có thể làm được.
Đàm Nguyệt Hoa giận dữ nói:
- Hừ, khi Lữ Lân đã thoát khỏi Quỷ Cung này còn phải nhờ tôi đưa đến gặp mặt một người, vậy nhị công tử không thể cứu thoát tôi ra khỏi Quỷ Cung thì tôi nhất định sẽ tố giác việc công tử đã giết người anh. Chừng đó xem công tử và tôi, ai bị thiệt thòi hơn thì biết.
Vầng trán của Thạnh Phủ toát từng hạt mồ hôi to, hắn đưa chân bước tới bước lui mãi, song vẫn chẳng thể tìm được một cách giải quyết nào cho ổn thỏa.
Lúc bấy giờ trong lòng hắn ta đang hết sức cuống quýt và nóng nảy, song với Đàm Nguyệt Hoa thì càng cuống quýt và nóng nảy hơn hắn ta gấp mấy lần. Vì nếu thời cơ duy nhất này mà nàng không thoát đi được, có lẽ chuyện nói chơi sẽ thành sự thật và nàng phải cùng gã Thạnh Phủ làm chồng vợ mất.
Lúc ấy trong gian phòng hết sức im lặng. Và qua một lúc khá lâu mọi người mới nghe Lữ Lân từ trong chiếc túi vải nói vọng ra rằng:
- Đàm tỷ tỷ, tôi đã có biện pháp.
Đàm Nguyệt Hoa vội vàng nói:
- Biện pháp chi? Hãy nói mau.
Lữ Lân hạ giọng nói:
- Chúng ta cùng chui vào chung một chiếc túi vải này để ông ấy mang ra có phải dễ dàng không? Đàm Nguyệt Hoa thấy biện pháp ấy mặc dù phải hạ mình rất nhiều, nhưng chắc chắn là có thể thi hành được. Do đó nàng ngửa mặt nhìn lên đưa tay vuốt mớ tóc rối xõa xuống vầng trán nói:
- Nhị công tử thấy biện pháp ấy có thể được không? Thạnh Phủ đưa tay gãi đầu nói:
- Được thì được, nhưng nếu Đàm cô nương thoát ra khỏi Quỷ Cung rồi bỏ rơi tôi mất thì...
Đàm Nguyệt Hoa cười tươi ngắt lời rằng:
- Nhị công tử, xin công tử hãy an lòng, trong vòng ba tháng trở lại tôi nhất định sẽ tìm đến để gặp mặt công tử.
Trong khi Đàm Nguyệt Hoa lên tiếng nói câu ấy, trong lòng không ngớt nguyền rủa gã Thạnh Phủ. Hơn nữa lời nói lại rất khôn ngoan vì "đến gặp mặt" thì dù cho hiểu sao cũng được. Thậm chí khi gặp mặt nhau thì cùng ra tay đánh nhau cũng không thể bảo là đã nói dối.
Lúc bấy giờ Thạnh Phủ trông thấy Đàm Nguyệt Hoa mỉm cười đầy duyên dáng, tâm thần cơ hồ bay bổng giữa chín từng mây, nên vội vàng nói:
- Được! Được! Chỉ e là trong vòng ba tháng dài dăng dẳng ấy tôi sẽ buồn rầu mà sinh bệnh mất.
Đàm Nguyệt Hoa không khỏi vừa tức giận lại vừa buồn cười nói:
- Nói thì dài thế, song tôi cố gắng đến càng sớm càng hay.
Thạnh Phủ nghe thế thì sắc mặt liền hiện vẻ vui tươi, vội vàng để chiếc túi vải có đựng Lữ Lân xuống rồi banh miệng túi ra để Đàm Nguyệt Hoa chui vào.
Chiếc túi vải ấy không to lắm, nên khi hai người cùng chui vào đấy phải ngồi sát vào nhau.
Tuy thế Đàm Nguyệt Hoa bỗng có một cảm giác rất kỳ lạ. Vì nàng thấy tuy Lữ Lân nhỏ tuổi hơn, song thân người cũng cao lớn suýt soát như nhau. Hơn nữa Đàm Nguyệt Hoa lại ngửi thấy hơi thở của Lữ Lân có một mùi vị rất lạ lùng khiến con tim nàng bất giác nhảy rộn lên.
Lúc ấy nàng và Lữ Lân đang ngồi sát nhau nên quả tim nàng nhảy quá mạnh, thì e rằng Lữ Lân sẽ nhận ra được hiện tượng bất thường đó.
Lữ Lân định lên tiếng hỏi Đàm Nguyệt Hoa về nguyên nhân nào khiến quả tim nàng đập mạnh đến thế. Bỗng lúc ấy cậu ta cảm thấy quả tim của mình cũng đang bắt đầu nhảy rộn lên. Giữa hai người đều đang có một cảm giác quái lạ, mơ hồ, không làm sao hình dung được.
Hơn nữa cảm giác lạ lùng ấy khiến cả hai cùng thấy hết sức êm ái, do đó mặc dù túi vải hết sức nhỏ hẹp, song họ đều mong rằng thời gian được ngồi yên trong chiếc túi vải ấy càng dài thì lại càng hay.
Tình cảm giữa trai gái nảy sinh ra vốn rất tự nhiên và cũng rất kỳ diệu.
Trước đây một hôm, Đàm Nguyệt Hoa vẫn chưa biết được Lữ Lân là một con người thế nào, thế mà giờ đây, nàng bỗng có cảm giác giữa Lữ Lân và mình tựa hồ vô cùng thân thiết.
Giữa hai người chẳng rõ từ lúc nào đôi tay đã siết chặt cứng lấy nhau.
Lúc ấy họ cảm thấy mình đang được gã Thạnh Phủ ôm dưới nách tiếp tục chạy bay về phía trước. Đồng thời thỉnh thoảng lại nghe có tiếng người chào hỏi Thạnh Phủ, song chẳng hề thấy ai bước ra ngăn trở hắn ta cả.
Chẳng mấy chốc sau thì Đàm Nguyệt Hoa và Lữ Lân bỗng thấy ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua chiếc túi vải, khiến họ có thể đưa mắt nhìn thấy được cảnh vật chung quanh. Do đó cả hai đều biết được là Thạnh Phủ đã mang họ đi đến ải thứ nhất trong Quỷ Cung tức là nơi mà chung quanh sơn động đâu đâu cũng có khảm những tấm bạc sáng ngời.
Liền đó bỗng nghe có tiếng một người con gái nói qua giọng âm u sâu hiểm rằng:
- Đoạt Mệnh Sứ muốn bước ra khỏi Quỷ Cung đấy chăng? Thạnh Phủ đáp:
- Phải, phiền bà hãy mở cửa giúp cho.
Người đàn bà ấy cất giọng lạnh lùng nói:
- Đoạt Mệnh Sứ, tôi đã phụng mệnh giữ cửa thành này, trách nhiệm vô cùng trọng đại, vậy xin ông chớ nên trách cho về chỗ tôi cần phải xem qua lệnh phù của Giáo chủ.
Đàm Nguyệt Hoa nghe giọng nói của người đàn bà ấy biết ngay bà ta chính là Mao Thái Bà, nên trong lòng không khỏi giật mình sửng sốt.
Liền đó Thạnh Phủ lên tiếng đáp:
- Có lệnh phù đây.
Tiếp đó chung quanh lại im lặng một lúc, rồi mới nghe Mao Thái Bà cất tiếng nói:

- Việc công thì phải lo cho chu đáo, vậy Đoạt Mệnh Sứ chớ khiển trách về chỗ rôi muốn biết trong hai chiếc túi vải này mang thứ chi? Đàm Nguyệt Hoa và Lữ Lân nghe thế thì không khỏi phập phồng lo sợ, nên hai tay vốn đang siết chặt nhau của họ, giờ đây lại còn siết chặt hơn.
Liền đó bỗng nghe Thạnh Phủ cất tiếng cười:
- Mao Thái Bà, tôi phụng mệnh Giáo chủ ra khỏi Quỷ Cung để làm việc cấp bách, do đó trong hai chiếc túi vải này đựng thứ chi, xin bỏ lỗi cho tôi không thể nói rõ ra được. Vậy nếu bà thấy không an lòng, xin cứ hỏi thẳng Giáo chủ là được rồi.
Mao Thái Bà cất giọng khô khan nói:
- Đoạt Mệnh Sứ sao lại nói thế? Nếu đã có mang lệnh của Giáo chủ thì lẽ tất nhiên là tôi mở cửa ngay.
Kế đó liền nghe cánh cửa đá nặng nề chuyển động kèn kẹt, đồng thời Đàm Nguyệt Hoa và Lữ Lân chợt trông thấy trước mặt tối sầm lại và chẳng mấy chốc sau họ có cảm giác là được Thạnh Phủ kẹp chạy như bay về phía trước.
Đàm Nguyệt Hoa biết mình đã ra khỏi Quỷ Cung nên trong lòng vui mừng không tả xiết. Nàng to tiếng kêu lên rằng:
- Này, giờ thì có thể thả chúng tôi ra được rồi.
Thạnh Phủ vội vàng dừng chân đứng yên, mở miệng túi vải cho Đàm Nguyệt Hoa và Lữ Lân từ bên trong chui thẳng ra ngoài.
Cả hai đứng lên sửa lại xiêm y và Đàm Nguyệt Hoa thò tay kéo lấy cánh tay của Lữ Lân nói:
- Lữ huynh đệ, chúng ta hãy đi thôi.
Nói đoạn nàng liền dùng thân pháp lướt nhanh về phía trước ba trượng.
Đoạt Mệnh Sứ Thạnh Phủ không truy đuổi theo hai người mà chỉ đứng yên kêu to rằng:
- Đàm cô nương, trong vòng ba tháng sau chúng ta sẽ găp lại tại nơi này. Vậy xin cô nương chớ quên lời hứa.
Đàm Nguyệt Hoa không đè nén được cơn tức cười, nên buột miệng phá lên cười to khanh khách nói:
- Lẽ dĩ nhiên. Xin công tử hãy chờ đợi vậy.
Vừa nói nàng vừa tiếp tục chạy bay tới trước và cũng vừa cất giọng trong trẻo cười dài không ngớt. Chỉ trong chớp mắt sau hai người đã lướt tới bên cạnh tấm bia đá to chỉ hướng Quỷ Cung rồi cùng chậm bước chân, không còn hối hả như khi nãy. Đàm Nguyệt Hoa nghĩ đến việc Thạnh Phủ muốn cưới nàng làm vợ thì trong lòng thực hết sức buồn cười. Nhưng riêng Lữ Lân chẳng hiểu sao Đàm Nguyệt Hoa lại cười ngặt nghẽo như vậy, nên cậu ta lên tiếng hỏi:
- Đàm tỷ tỷ, chị cười chi mà dữ thế? Đàm Nguyệt Hoa vừa cười vừa nói:
- Lữ huynh đệ, Quỷ Thánh Thạnh Linh bảo tôi nên ưng hai đứa con trai quý báu của ông ấy, vậy Lữ huynh đệ bảo có đáng tức cười không chớ? Lữ Lân nghe thế thì sắc mặt bỗng trở thành lo âu, vội vàng hỏi:
- Thế chị đã hứa với họ chưa? Đàm Nguyệt Hoa trông thấy sắc mặt của Lữ Lân đang trở thành lo lắng trang trọng như thế nên không khỏi giật mình. Song nàng giả vờ nói:
- Tôi đã hứa với họ rồi, nếu chẳng thế thì làm sao cứu được Lữ huynh đệ ra? Lữ Lân vừa nghe qua lời nói ấy thì khuôn mặt tuấn tú của cậu ta bỗng bừng đỏ, to tiếng nói:
- Đàm tỷ tỷ, chị vì muốn giải thoát cho tôi nên mới bất đắc dĩ hứa với họ chăng? Nếu thế thì tôi nhất định trở lại Quỷ Cung.
Câu nói vừa dứt thì Lữ Lân đã nhanh nhẹn nhắm hướng Quỷ Cung chạy bay đi...
Đàm Nguyệt Hoa trông thấy Lữ Lân vừa nói ra là đã thực hành đúng như lời nói, nên lo sợ cậu ta sẽ trở lại Quỷ Cung để nạp mạng, nên vội vàng kêu to rằng:
- Anh khờ kia! Tại sao chưa chịu trở lại, đấy là lời nói gạt mà thôi.
Lữ Lân nghe thế vội vàng dừng chân đứng lại. Nhưng vì vừa rồi cậu ta chạy quá nhanh nên khi dừng gấp thì đôi chân bị lảo đảo mất hẳn thăng bằng té phịch xuống đất.
Đàm Nguyệt Hoa trông thấy vừa cuống quýt lại vừa buồn cười. Nàng nhanh nhẹn chạy tới đỡ Lữ Lân đứng lên.
Lữ Lân không nghĩ chi đến việc phủi đi lớp cát bụi đang bám trên y phục, hối hả hỏi rằng:
- Đàm tỷ tỷ, phải chị nói dối tôi thực không? Đàm Nguyệt Hoa cười nói:
- Lẽ tất nhiên. Với những người như Mang Sơn Song Sứ thì thử hỏi tôi làm sao mà bằng lòng ưng họ cho được? Lữ Lân nghe qua bèn đổi buồn làm vui, đứng yên trong giây lát bỗng lên tiếng hỏi rằng:
- Đàm tỷ tỷ, nếu thế thì chị muốn ưng ai chứ? Câu hỏi ấy của Lữ Lân làm cho Đàm Nguyệt Hoa thẹn thùng đến đỏ bừng cả đôi má, nàng quay đầu nhìn về phía khác, hứ lên một tiếng trách rằng:
- Tôi không thèm nói chuyện với cậu nữa đâu.
Lữ Lân vừa hỏi xong câu thì trong lòng cũng cảm thấy lời nói đó quá đường đột. Song cậu ta là một con người không giỏi ăn nói nên nhất thời luống cuống đến bừng đỏ cả vành tai, ấp úng không đáp được chi cả.
Qua một lúc khá lâu, Đàm Nguyệt Hoa mới từ từ quay mặt nhìn lại và bốn mắt đã chạm thẳng vào nhau. Cả hai cùng mỉm cười và xem như xóa bỏ tất cả mọi việc vừa xảy ra.
Đàm Nguyệt Hoa hạ giọng nói:
- Lữ huynh đệ, về sau tôi không cho phép cậu hỏi như vậy nữa.
Lữ Lân bừng đỏ sắc mặt nói:
- Đàm tỷ tỷ, tôi... tôi mong là chị sẽ không ưng ai cả.
Đàm Nguyệt Hoa lấy làm lạ hỏi:
- Tại sao thế? Sắc mặt của Lữ Lân lại càng đỏ gay nói ấp úng rằng:
- Vì thế, thì... thì tôi sẽ được ở mãi bên cạnh chị.
Đàm Nguyệt Hoa nghe thế không khỏi hết sức thẹn thùng. Nhưng cùng một lúc đó trong người nàng bỗng cảm thấy có một cái gì ngọt ngào dễ chịu khó tả.
Hai người đứng đối diện nhau im lặng một lúc lâu và trong khoảng thời gian im lặng đó, hai con tim trong trắng đã bắt đầu hòa chung một nhịp, mầm tình yêu bắt đầu nảy nở.
Đàm Nguyệt Hoa bỗng lên tiếng nói:
- Thôi, chúng ta hãy mau lên đường cho sớm.
Lữ Lân hỏi:
- Giờ đây, chúng ta phải đến nơi nào? Đàm Nguyệt Hoa nói:
- Lữ huynh đệ, hãy theo tôi rồi sẽ hay.
Thế là hai người tay nắm tay cùng chạy bay về phía trước. Suốt dọc đường đi, Đàm Nguyệt Hoa đem việc quần hùng tập hợp tại ngọn Tiên Nhân Phong trong núi Võ Di, cũng như được quái nhân đội chiếc mặt nạ bảo nàng tức tốc xuống núi ngay trong đêm ấy tìm đến Quỷ Cung để cứu Lữ Lân, và việc nàng đã mạo hiểm xâm nhập vào Quỷ Cung như thế nào, nhất nhất nói tỉ mỉ lại cho Lữ Lân nghe qua một lượt.
Lữ Lân nghe xong trong lòng hết sức cảm kích nói:
- Đàm tỷ tỷ, giữa tôi và chị không hề quen biết nhau, mà cũng không phải bà con thân thích, thế tại sao chị lại bằng lòng mạo hiểm cứu nguy cho tôi? Hôm nay tôi có cảm tưởng là rất tiếc uổng về chỗ được gặp chị quá muộn.
Đàm Nguyệt Hoa cười nói:
- Lữ huynh đệ, muốn được biết tôi sớm hơn thì cũng không có cách nào biết được cả.
Lữ Lân nói:
- Tại sao không được? Kế đó cậu ta bèn đem việc mình đến núi Hổ Khưu và đã lầm Hàn Ngọc Hà ra Đàm Nguyệt Hoa suýt nữa bị chết mất mạng dưới tay đối phương, nói lại cho Đàm Nguyệt Hoa nghe. Cuối cùng cậu ta cất giọng hầm hầm nói:
- Đàm tỷ tỷ, mẹ tôi đã bị chết dưới tay phụ thân con tiện tỳ ấy và nó lại đối xử độc ác với tôi như vậy, thử hỏi dù tôi có chết đi nữa cũng không khi nào chịu buông tha cho cô ta.

Đàm Nguyệt Hoa nghe Lữ Lân nói với giọng vô cùng căm hận quả quyết thì không khỏi giật mình. Giữa Lữ Lân với nàng tuy chưa được quen biết nhau lâu, nhưng chỉ cần nhận xét qua cử chỉ và thái độ của Lữ Lân, nàng cũng đoán biết được cá tánh của cậu ta hết sức cứng rắn, do đó cậu ta nói nhất định sẽ làm cho kỳ được. Nhất là hiện nay cậu ta đang mang trong lòng mối huyết thù người mẹ thân yêu bị sát hại, đồng thời chính bản thân của cậu ta cũng suýt nữa chết oan uổng dưới ngọn roi vàng của Hàn Ngọc Hà, thì chắc chắn mối hận thù đó lại càng sâu đậm hơn.
Bởi thế Đàm Nguyệt Hoa không khỏi chợt nghĩ tới người anh trai của mình đang có mối tình rất tha thiết với Hàn Ngọc Hà, nên trong lòng rất lấy làm buồn bã. Nàng cũng biết giữa số người chung quanh mình hiện đang ngầm chứa một sự mâu thuẫn chờ thời cơ sẽ bùng nổ khó bề ngăn chận cho được.
Lữ Lân đi bên cạnh trông thấy Đàm Nguyệt Hoa im lặng thật lâu, bèn lên tiếng hỏi:
- Đàm tỷ tỷ, chị đang suy nghĩ gì thế? Đàm Nguyệt Hoa tươi cười nói:
- Chẳng có suy nghĩ gì cả. Hiện giờ lệnh tôn cũng đang có mặt trên Tiên Nhân Phong, mong rằng khi chúng ta tới nơi, số người ấy chưa phân tán đi thì hay lắm.
Lữ Lân nói:
- Tốt nhất là được như vậy. Thôi chúng ta hãy cùng đi cho nhanh lên.
Đàm Nguyệt Hoa và Lữ Lân sau khi giãi bày rõ ràng cho nhau nghe về mọi việc trải qua của mình, trời đã bắt đầu hừng sáng, họ trông thấy ở phía trước mặt nhà cửa san sát chứng tỏ đấy chính là một thị trấn sầm uất. Bởi thế cả hai dừng bớt đôi chân, thong thả đi thẳng vào khu chợ. Lúc ấy buổi họp chợ sớm đang bắt đầu, cả thị trấn hết sức náo nhiệt.
Đàm Nguyệt Hoa cười nói:
- Tuy hiện giờ cần phải đi gấp rút, song nếu để bụng đói thì cũng không được. Vậy chúng ta hãy tìm nơi ăn cho no, đồng thời tìm hai con ngựa tốt để làm chân, chẳng hay được không? Lữ Lân nghe thế cũng rất thích thú nên vội vàng nói:
- Nếu được như thế tất nhiên là hay lắm, song chẳng rõ Đàm tỷ tỷ có mang theo ngân lượng hay không? Lúc ấy hai người đã dừng bước đến trước mặt một gian tửu gia đồ sộ. Nhưng vì câu hỏi của Lữ Lân nên đã khiến đôi chân của Đàm Nguyệt Hoa đang bước vào hiệu ăn bỗng dừng lại.
Nàng thè lưỡi nói:
- Nguy mất, hiện giờ không có nén bạc nào mang theo người cả, làm sao để ăn uống và mua ngựa được? Lữ Lân nghe thế cũng xòe đôi bàn tay ra, chứng tỏ cậu ta chẳng hề có một miếng bạc vụn nào. Song ngay lúc ấy bỗng từ trong tửu gia có bốn năm người đàn ông ăn mặc hết sức sang trọng đang thong thả bước ra. Bọn người đó không ngớt nói cười vui vẻ và gã đàn ông đi chính giữa vừa cười ta vừa nói:
- Lão ca, ngày hôm nay tôi mới mua được một con két biết nói tiếng người rất hay, giá đến tám chín lượng bạc.
Đàm Nguyệt Hoa bèn quay về phía Lữ Lân nheo mắt ra hiệu rồi nói khẽ rằng:
- Có bạc rồi.
Nói đoạn nàng liền đưa chân bước nhanh về phía người ấy, miệng không ngớt kêu to rằng:
- Xin tránh đường cho! Xin tránh đường cho! Bọn người ấy nguyên là ác bá ở thị trấn này, khi trông thấy có người đâm sầm vào mình thì tên nào tên nấy đều trợn tròn xoe mắt định lên tiếng mắng chửi, nhưng kịp khi bọn chúng trông thấy đối phương chỉ là một cô gái kiều diễm tuyệt vời thì bỗng thay đổi dáng điệu, tươi cười như hoa nở, có ý muốn lên tiếng trêu chọc.
Nhưng thân pháp của Đàm Nguyệt Hoa quá nhanh nhẹn nên bọn chúng chưa kịp mở miệng nói chi thì đã lướt sát bên cạnh chúng đi thẳng vào gian tửu gia.
Lúc ấy Đàm Nguyệt Hoa bèn quay về phía Lữ Lân vẫy tay ra hiệu để gọi cậu ta cùng vào. Kế đó cả hai cùng bước thẳng lên lầu không hề quay đầu nhìn lại.
Khi lên đến phía trên, Đàm Nguyệt Hoa bèn xòe bàn tay ra nói:
- Lữ huynh đệ, cậu có trông thấy vật chi hay không? Lữ Lân nghe thế bèn đưa mắt nhìn, chàng thấy trong tay của Đàm Nguyệt Hoa đang cầm một chiếc túi bông gấm, có lẽ vừa rồi khi nàng lướt qua sát bên cạnh bọn ác bá ấy đã nhanh tay đánh cắp của chúng mà chúng chẳng hề hay biết.
Dù đó cả hai bèn nhìn nhau cười to, tỏ vẻ khoái chí vô cùng.
Đến khi tìm đến ngồi yên xuống một chiếc bàn kê sát cửa sổ, bọn tiểu nhị bèn bước tới hỏi hai người cần dùng thức ăn chi. Đàm Nguyệt Hoa đưa mắt nhìn về phía dưới đường, trông thấy bọn ác bá vừa rồi vẫn thong thả đi quẹo sang một khúc quanh, chứng tỏ bọn chúng hoàn toàn không hay biết chi đến việc món vật của mình bị đánh cắp, do đó Đàm Nguyệt Hoa cười nói:
- Đối với bọn trọc phú ấy dù chúng ta có đánh cắp của chúng một ít vàng bạc cũng không có chi là xấu cả.
Vừa nói nàng vừa mở chiếc túi gấm ra xem, trông thấy bên trong có bảy tám lượng vàng. Nhưng ngoài vàng ấy lại còn có một vật rất lạ.
Lữ Lân vừa trông thấy thì cất giọng ngạc nhiên nói:
- Ủa, vật ấy là cái chi thế? Vừa nói, Lữ Lân vừa thò tay cầm lên xem đó là một cái đầu lâu bằng vàng được chạm trổ vô cùng khéo léo, khiến người xem càng nhìn lại càng phát sợ.
Lữ Lân trông thấy chiếc đầu lâu bằng vàng ấy thì lấy làm lạ mà thôi. Song Đàm Nguyệt Hoa trái lại khi nhìn thấy món vật đó chợt nghĩ đến một nhân vật trong võ lâm, sắc mặt nàng liền biến hẳn.
Lữ Lân đang muốn lên tiếng hỏi Đàm Nguyệt Hoa tại sao gã ác bá kia có món vật lạ lùng như thế, song khi cậu ta đưa mắt nhìn lên trông thấy thần sắc của Đàm Nguyệt Hoa đang biến hẳn, nên không khỏi kinh ngạc nói:
- Đàm tỷ tỷ, chị làm sao rồi? Đàm Nguyệt Hoa hạ giọng nói:
- Lữ huynh đệ, hãy mau giấu kỹ chiếc đầu lâu này đi.
Lữ Lân ngơ ngác chẳng hiểu đã có chuyện chi xảy ra, nhưng cậu ta cũng ngoan ngoãn nhanh nhẹn cất đi chiếc đầu lâu vàng, to cỡ nắm tay vào trong áo.
Đàm Nguyệt Hoa nói:
- Có một nhân vật võ lâm không tên không tuổi được mọi người gọi là Kim Cô Lâu.
Vậy chẳng hay Lữ huynh đệ có biết không? Lữ Lân tuy từ nhỏ tới lớn chưa có dịp đi đứng trong giới giang hồ, song đối với những giai thoại của võ lâm, cậu đã nghe cha mẹ mình thuật lại không ít bèn lên tiếng nói:
- Tôi có được nghe qua rồi.
Đàm Nguyệt Hoa nói:
- Giữa người ấy với tôi trước đây có sự đụng chạm nhau. Và chiếc đầu lâu bằng vàng này chính là dấu hiệu đặc biệt của hắn ta, chẳng hiểu vì lẽ gì mà lại ở trong túi gã thổ hào này. Lữ huynh đệ, cậu chú ý quan sát nơi đầu thang lầu, nếu trông thấy Kim Cô Lâu xuất hiện thì chúng ta cần phải thận trọng vì tôi không thể đối địch nổi với hắn ta.
Lữ Lân nghe qua bèn nhanh nhẹn gật đầu. Chẳng mấy chốc sau rượu thịt đã được dọn lên, hai người liền châu đầu ăn ngấu nghiến.
Trong khi cả hai đang ăn ngon miệng, bỗng nghe nơi thang lầu có tiếng chân bước ầm ầm, khiến cả gian lầu đều rung chuyển và tô canh cá trên bàn của cả hai người cũng bị tạt ra ngoài một ít.
Bởi thế Đàm Nguyệt Hoa và Lữ Lân đều không khỏi giật mình, hối hả buông đũa xuống, ngước mặt nhìn lên. Họ trông thấy nơi thang lầu có một gã đàn ông to béo, trên vai gánh một gánh đá nặng hối hả bước lên. Ở phía sau lưng của người đàn ông to béo lại còn có hai người nữa đang thong thả bước lên.
Lữ Lân vừa trông thấy bèn vội vàng cúi mặt nhìn Đàm Nguyệt Hoa nói nhỏ rằng:
- Đàm tỷ tỷ, người đàn ông to béo ấy chính là Phán Tiên Từ Lưu Bản, vị Chưởng môn của Thái Cực Môn ở Đông Thiên Mục. Hắn ta chẳng phải là một nhân vật tốt, vì nếu không có hắn ta thì tôi chắc chắn không bị rơi vào Quỷ Cung như vừa rồi.
Đàm Nguyệt Hoa nói:
- Tôi cũng biết hắn nữa. Lúc ở trên Tiên Nhân Phong, tôi có trông thấy bọn họ, nhưng không rõ hiện giờ bọn họ tìm đến đây có mục đích gì? Nhưng tốt nhất chúng ta chớ nên để cho bọn họ phát giác được sự hiện diện của mình ở đây.
Lữ Lân nói:
- Gã Phán Tiên Từ Lưu Bản ấy tự cho mình là hàng danh môn chánh phái, song trong hành động chứng tỏ hết sức hèn hạ. Nên tôi muốn trêu cợt lão cho hả cơn tức giận.
Đàm Nguyệt Hoa cất tiếng cười khanh khách nói:
- Lữ huynh đệ chớ nên sốt ruột, riêng tôi đã có kế hoạch đối phó rồi.
Sau khi Phán Tiên Từ Lưu Bản bước đến gian lầu thì để yên gánh đá nặng nề trên vai xuống. Số thực khách hiện diện đều nhìn về phía lão ta lấm lét. Thật ra họ tỏ ra không ưa chi lão ta, song thấy chỉ với gánh đá mà lão ta gánh trên vai cũng nặng có đến bốn năm trăm cân chứng tỏ lão ta là một con người mạnh mẽ phi thường, nên cũng đành im lặng chẳng dám lên tiếng nói chi cả.
Từ Lưu Bản quát tháo ầm ĩ gọi bọn tiểu nhị mang rượu thịt lên. Đồng thời lại sờ vào lưng lấy ra một ít bạc biếu ngay tên tiểu nhị ấy.
Tên tiểu nhị trông thấy vị thực khách to béo này tỏ ra rất hào phóng, nên không ngớt thưa cụ thưa ông và chẳng mấy chốc sau nó đã hối hả chạy vào nhà bếp mang một chiếc mâm to lên ngay.
Trong chiếc mâm ấy đang đựng một con vịt tiềm, hơi nóng bốc lên nghi ngút. Nó vừa đưa đồ ăn vừa bước đến chiếc bàn của Từ Lưu Bản vừa to tiếng nói:
- Thức ăn đã đến! Thức ăn đã đến!
-oOo-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui