Trên thao trường có một trụ gỗ cao đến 3-4 trượng, dễ thường đứng dưới mặt đất vào một ngày nắng oi chẳng thể nhìn lên đỉnh được.
Trên đỉnh trụ gỗ có một lá cờ bé xíu, ngang ngửa với lá cờ mấy bé học sinh tiểu học cầm trên tay vẫy vẫy vào ngày khai giảng.
Tôi thực lòng rất tò mò tại sao một trụ gỗ cao như thế lại chỉ cắm một lá cờ bé thế kia?Người cầm chiêng gõ "Boong Boong" hai tiếng, cây cung hai đầu bọc vàng, một thân gỗ cẩm lai vân đều như sóng nước được mang lên.
Nhà vua cầm lấy, rút ra một mũi tên, giương cung dần dần chĩa về phía tôi.
Tôi toàn thân run rẩy không biết nên khóc hay khóc thật nhiều.
Nếu biết trước người tối qua là vua, tôi chắc chắn sẽ vừa dập đầu vừa bò lùi chứ không dám cả gan trêu ngươi rồi chạy trốn như thế nữa.
Thấy tôi run lẩy bẩy, Lịch Vũ nghiêng người về phía sau thì thầm:- Đam, có chuyện gì?- Dạ bẩm..m.
Hôm qua...!tôi có lỡ dại trêu một người mà không biết đó là nhà vua.Tôi vừa nói vừa rưng rức, nửa vì diễn mong Lịch Vũ cứu mình một mạng, nửa vì thực sự sợ đến không biết phải làm như thế nào.
Nghe tôi nói Lịch Vũ sững lại một hồi rồi thở dài:- Giữa ba quân chúa thượng sẽ không làm vậy.
Chí ít ngươi còn sống thêm được một lúc nữa.Lịch Vũ đoán không sai.
Nhà vua chỉ buông một câu như vậy rồi chẳng thèm để tôi vào mắt thêm một giây nào.
Vua giương cung, một mắt nhắm lại, hướng thẳng lên trời.
Tôi chưa kịp định thần thì nghe vút một tiếng, mũi tên vừa vặn trúng giữa cán của lá cờ trên đỉnh trụ kia.
Cả ngàn quân lính trầm trồ.
Tôi thở phào vừa thoát chết nhưng trong lòng không thầm cảm thán ở một khoảng cách như vậy mà có thể bắn trúng được, quả là bậc kỳ tài.
Nhưng rồi chưa đầy 3 giây sau tôi chợt nhận ra mình thật ngu ngốc.
Nếu khả năng bắn cung như vậy, tôi dù chạy lên trời cũng không thoát.Nhà vua chỉ tay về phía trụ, nói lớn:- Người hạ được tên đó xuống sẽ là trạng nguyên của kỳ cung khảo này, ban Thiết Mao Cung.Vua dứt lời, người cầm chiêng lại gõ "Boong, Boong, Boong" ba tiếng, báo hiệu kỳ cung khảo đã chính thức bắt đầu.Ngoài cột trụ được tính như bài kiểm tra cuối cùng, trên thao trường còn đặt các loại hồng tâm khác nhau.
Hồng tâm gần nhất cách vạch mười trượng.
Loại hồng tâm tiếp theo cách vạch hai mươi trượng.
Cả hai loại hồng tâm này đều là hồng tâm tĩnh.
Loại thứ ba cách vạch hai mươi lăm trượng, được treo thành một hàng hai mươi lăm cái, tổng cộng hai hàng.
Ở hai đầu dây đều có người kéo, hồng tâm di chuyển liên tục.
Tôi gật gù, thật sự là biết làm khó người khác.Mỗi binh lính được ban 2 ống.
Mỗi ống có 2 bó, mỗi bó có 10 tên.
Hàng đầu tiên là yêu cầu căn bản nhất của binh lính, bắt buộc phải trúng được tối thiểu 10 trên 20 hồng tâm.
Những người không đạt đứng sang một phía chờ bị phạt.
Những người thông qua vòng một coi như đủ tư cách để chính thức dự thi cung khảo.Tôi đứng chờ binh lính khảo xong lượt một cũng thấy rã rời hết chân tay.
Đợi đến mức hoa cũng tàn lá cũng rụng.
Vừa đợi vừa lo lắng nửa muốn kết thúc để xem ai sẽ là trạng nguyên của kỳ cung khảo này, nửa sợ lúc đó cũng là lúc tôi bị lôi ra chặt đầu.Đến cuối giờ Tỵ thì cung khảo vòng hai kết thúc, trên thao trường chỉ còn lại mười người điểm cao nhất bước sang vòng thi cuối cùng.
Đã là cuối thu, tiết trời mát mẻ nhưng cả mười người ai nấy đều nhễ nhại mồ hôi.
Cung tên bắn hỏng rơi xuống kín đen cả mặt đất.
Cứ kết thúc mỗi vòng lại có một đội 5-7 người chạy đến gom tên về một chỗ.
Vòng cuối chắc chắn chỉ dành cho những thiện xạ.
Với khoảng cách rất xa, hồng tâm di chuyển liên tục, binh lính không chỉ cần có thị lực tốt mà khả năng chính xác cũng phải cực cao.
Tôi thầm tán thưởng trong lòng: khả năng chiến đấu tốt như vậy bảo sao lịch sử nước nhà lại vẻ vang đến thế.
Lịch Vũ ngồi phía trên thảo luận gì đó với nhà vua tôi không hiểu, mà thực lòng cũng không được phép hóng hớt.
Trong 10 người còn lại mỗi người bắn một kiểu.
Người thì đứng yên ngắm bắn, người thì vừa chạy vừa rút tên, có người lại kết hợp cả hai.
Duy chỉ có chiêu bịt mắt nhào lộn bắn cung như mấy phim truyền hình Trung Quốc là tôi không thấy.Đến giờ Ngọ, mặt trời lên thiên đỉnh, chói chang.
Binh lính ai nấy cũng mệt rã rời.
Trên sân chỉ còn lại ba người cuối cùng lần lượt là một thanh niên cao gầy họ Trần, một ông chú da ngăm họ Lê, một người họ La mặt trẻ măng nhưng tóc đã sớm bạc nửa đầu.
Chuẩn bị cho vòng thi cuối cùng một binh lính mang vào 3 ống tên, mỗi ống cũng chỉ cắm 3 tên phát lần lượt.
Vậy là mỗi người chỉ có trong tay 3 lần thử sức.
Dù không phải mùa hè nhưng việc nhìn lên trời ở độ cao như thế đã là khó khăn, huống gì còn phải nhắm trúng đích.
Tôi cúi xuống, thì thầm hỏi:- Lịch Vũ đại nhân, nếu không có ai bắn trúng thì sao?- Thì chúa thượng hôm nay rất không vui, ngươi nên lo cho cái đầu của mình đi!Tôi tròn mắt không dám tin, chợt thấy một luồng tia lạnh phía sau gáy.
Không cần hỏi cũng biết đấy là ánh nhìn của ai.
Tôi nuốt nước bọt "ực" một tiếng rồi đứng thẳng lưng vờ như không có gì nhưng trong lòng nổi đầy bão tố.
Ông Trời ơi, Thượng Đế ơi Phật Tổ ơi, dù con vô thần nhưng ai đấy giúp con cho một trong ba người bắn trúng đi, bắn trúng hạ mũi tên của kẻ cao ngạo kia và cứu con một mạng quèn này đi.
Làm ơn mà!!!Đúng là kẻ ác không nên cầu nguyện.
Tôi còn chưa dứt lời liền nghe thấy một tiếng la thất thanh bên dưới.
Người đầu bạc họ La đang rút tên bỗng từ trong ống tên một con rắn to bằng cổ tay lao ra cắn anh ta một miếng.
Người bên cạnh ngay lập tức rút kiếm chặt con rắn kia làm hai phần, đầu lìa khỏi xác.
Một đám binh lính túm tụm xung quanh.
Gần như ngay lập tức người họ La kia ngã vật ra đất.
Thôi không xong rồi!Tôi buông đổ lọng, vội nhìn quanh rồi nhanh tay giật tách trà Lịch Vũ đang cầm trên tay, chạy như bay xuống dưới thao trường.
Ai nấy đều rất mực sửng sốt còn tôi chỉ biết một điều, nếu không nhanh tay cứu chữa người đàn ông xấu số này có thể sẽ chết chỉ trong vài phút nữa.- Tất cả tránh ra!Tôi xông đến, hét lớn, quân lính giãn sang hai bên.
Tôi cẩn thận tiến tới nhìn người đàn ông đang nằm lăn lộn trên mặt đất.- Tôi biết anh đau nhưng đừng cử động, độc sẽ phát tán nhanh hơn.Nói rồi tôi giữ anh ta nằm im trên đất, cầm tay lên tỷ mẩn quan sát vết thương.
Nhìn vào rắn để phỏng đoán rắn độc hay không thì tôi không phải người có kinh nghiệm.
Tuy nhiên hoàn toàn có thể dựa vào vết cắn mà rắn để lại.
Với vết thương có hình chữ V mổ từ trên xuống và hai dấu răng còn rất rõ trên vết cắn như thế này, khẳng định con rắn vừa rồi là rắn độc.Trong lúc cấp bách không kịp nghĩ nhiều, tôi với tay tháo dải khăn cột trên tóc thay băng garô cột lại ở phía trên vết cắn ngăn độc chảy vào tim.
Nếu như ở thế kỷ 21 có thể đây không phải một cách hay, bởi lẽ nhiều khi mang đến viện, lúc tháo garô độc sẽ ùa ra lan đến tim nhanh hơn.
Nhưng ở một nơi không có y học tiên tiến như ở đây làm gì có thể lo xa đến bước tìm được bác sĩ.
Chỉ có thể sơ cứu tốt nhất trong khả năng của mình thôi.Lúc này nhà vua và Lịch Vũ vừa tới, thấy tôi đang sơ cứu, Lịch Vũ lớn giọng:- Đam, ngươi làm gì đấy?- Cứu người - Tôi không thèm ngước lên, với tay xuống dưới tháo bỏ thắt lưng, nới lỏng cổ áo của người kia- Chờ người Thái thường tự đến đi.- Thế thì không kịp mất - Miệng nói, tay tôi đổ hai phần ba ly trà lên làm sạch vết thương- Tại sao ngươi dùng trà? Có thật là ngươi đang cứu người không đấy? - một binh lính khác hớt hảiTôi lại tìm xung quanh, a đây rồi, tôi rướn người lên về phía nhà vua.
Vua vô thức lùi lại hai bước nhưng tôi đã giật được con dao người đeo bên hông.
Tôi rạch rộng vết cắn hình chữ thập (+).
Phải thật cẩn thận, độ sâu qua da đến cơ chảy máu là được, nếu không lỡ tay rạch đứt dây thần kinh thì coi như người này không tàn cũng phế.Người bên cạnh không nhận được câu trả lời, lại tiếp tục gào lên:- Y thuật cổ quái gì, mau đợi Thái y sứ đến.
Ta chưa thấy ai dùng trà trị rắn cắnTôi lau mồ hôi trên trán một lượt:- Trong trà chứa tanin giúp rửa sạch vết thương và tiêu giải một phần độc tính.
Trong trường hợp dùng miệng hút chất độc dùng trà làm sạch khoang miệng ngay sau đó.Vừa nói dứt lời, tôi cúi xuống hút máu độc trên tay họ La, nhanh đến mức Lịch Vũ không kịp cản.
Máu nhổ ra một màu đen.
Tôi hút cỡ 5-7 lần cho tới khi máu từ đen đổi qua đỏ tươi mới ngừng.
Quay lại tìm tách trà nhưng không thấy, có người từ phía sau lưng đưa đến một tách trà đầy.
Tôi vô thức nhận lấy nhanh thật nhanh súc tráng miệng rồi nhổ ra, không quay đầu trả ly trà về phía sau.
Rất tự nhiên, người phía sau nhận lấy.
Tôi xem xét một hồi, cúi sát xuống hỏi nhỏ:- Anh La, anh đỡ hơn chưaNgười họ La môi tím bầm, hai mắt sụp mi từ từ mở ra, gật đầu nhẹ không nói.
Tôi quay lại, vừa lúc Thái y sứ rẽ đám đông đi tới.
Tôi tóm tắt thật nhanh tình trạng:- Người này bị rắn độc cắn, tạm thời tôi đã hút hết chất độc ra.
Nếu không có sẵn thuốc trị bệnh người có thể sai người tìm cây sắn dây tươi, giã lấy nước uống.
Phần bã đem bỏ chung cùng 4-5 lá sắn dây nữa, giã nát ra rồi lấy đắp vào vết cắn kiaThái y sứsửng sốt nhìn tôi, còn tôi thì đột nhiên thấy toàn thân nôn nao khó thở, cảm giác cơ thể yếu, hai mí nặng trĩu không mở ra được rồi dần dần lịm đi.
Trong lúc mơ màng tôi nhìn thấy người mặc hoàng bào đứng phía sau, tay cầm tách trà.
Trong cơn mê sảng, tôi nhất thời hồ đồ tưởng mình đang xem phim cổ trang, nhìn chúa thượng thì thào:- Tiểu nhị, dâng trà!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...