Luật Tình Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Mạnh Mẽ Yêu

Màn đêm giăng một tầng mây đen huyền ảo, đe doạ nổi bất an của con người, Kỳ Thừa Doanh vừa tắm xong chuẩn bị đi ngủ thì cửa nhà vang lên tiếng chuông.

Nàng đi ra mở cửa, người xuất hiện không ai khác là Mạc Chi, cô ấy đứng ở đó trong chiếc váy ngủ bên ngoài khoác vest đen nhìn liền biết chiếc áo khoác là của Lục Mạc Bắc.

“Xin chào!” Mạc Chi cười tươi.

Kỳ Thừa Doanh mở rộng cửa, đứng sang một bên để Mạc Chi đi vào. Theo thói quen, cô bạn còn tự nhiên thay dép đi trong nhà, đem áo khoác mắc lên giá rồi đi đến chỗ sofa thả mình ngồi xuống.

“Cậu đến đây làm gì vậy?” Kỳ Thừa Doanh vừa đóng cửa, nghi hoặc quay lại nhìn cô bạn.

Mạc Chi gác chân lên sofa, thở dài: “Lục Mạc Bắc có việc nên mình đến đây ngủ với cậu một hôm?”

Kỳ Thừa Doanh khoanh hai tay trước ngực, nghiêm túc dò xét: “Cậu còn không báo trước cho mình với cả sao lại không về nhà hả?”

“Mình có về nhà đấy chứ nhưng về chẳng có ai, mẹ mình cùng mấy cô trong hội dưỡng sinh đi du lịch rồi, nghe bảo đi cả tháng mới về.” Mạc Chi vừa nói vừa làm dáng điệu đáng thương.

Kỳ Thừa Doanh hết cách rồi, đành im lặng không nói quay người đi vào phòng ngủ.

Mạc Chi biết chủ nhà đã đồng ý để mình ở lại, lật đật bỏ chân chạy theo cùng Kỳ Thừa Doanh đi ngủ.

Hai cô gái trên một chiếc giường cảm thấy nó quá lớn, lần trước nàng cùng Quân Lăng ngủ chung cũng không thấy lớn thế này.

“Tiểu Doanh!” Mạc Chi thấp giọng gọi người bên cạnh, sợ Kỳ Thừa Doanh ngủ rồi sẽ phá giấc ngủ của nàng.

“Sao vậy?”

“Mình thật sự rất thích Lục Mạc Bắc.”

“Mình biết!”

Mạc Chi kéo chăn, nhìn sang người đang nằm ngửa ra bên cạnh, tóc phủ lên gối, mắt nhắm lại, một bên gương mặt dịu dàng xinh đẹp.


“Cậu không thích mình qua lại với anh ấy, đúng không?”

Cũng không hẳn là không thích nhưng mà nàng cứ có cảm giác Lục Mạc Bắc vẫn không bình thường, thứ gì đó khiến anh ta mang trong người loại khí chất ‘quyền lực’ khác với Quân Lăng thì nó giống như hai đầu của hai thái cực.

Kỳ Thừa Doanh mở mắt, nhìn lên trần nhà, giọng nói bình thản: “Mình chỉ không thích cách cậu quyết định mọi thứ quá nhanh trong khi cậu chẳng hiểu gì về anh ta.

“Mình hiểu mà, gần như là việc gì mình hỏi thì anh ấy cũng đều trả lời.”

Cô ấy lúc nào cũng vậy, tính cách vẫn không thay đổi, rất dễ tin người vì cho rằng chỉ cần đặt niềm tin ở đó sẽ không có việc gì xảy ra nếu nó quá tồi tệ.

“Được rồi, đi ngủ đi!”

Kỳ Thừa Doanh kéo chăn, xoay lưng về phía Mạc Chi không muốn nói nhiều nên nhắm mắt đi ngủ.

Mạc Chi lật đật bò qua nằm vắt ngang eo Kỳ Thừa Doanh, “Mình cùng anh ấy đã nói đến chuyện kết hôn! Cậu nói xem, về giấy tờ…”

Kỳ Thừa Doanh dứt khoát: “Ra cục dân chính mà làm, mình có phải văn phòng công chứng của cậu đâu.”

“Doanh nhỏ bé, mình cảm thấy cậu rất đáng yêu mỗi khi giận dỗi.” Mạc Chi cười nói.

Kỳ Thừa Doanh không phải giận cũng không có tư cách giận, chỉ là sự tin tưởng mà nàng dành cho Lục Mạc Bắc vẫn chưa nhiều đến độ có thể để Mạc Chi lấy anh ta.

“Ngày mai là ngày nghỉ mà, cậu ngủ cái gì chứ!” Mạc Chi lại lay thân thể nàng mấy cái.

Kỳ Thừa Doanh không ngủ được đành phải cùng Mạc Chi trò chuyện, quen biết cũng lâu nên thành thử mỗi lần cùng nhau nói chuyện sẽ có mỗi một cảm giác, lúc trị liệu cũng sẽ có cảm giác khác.

Nói với nhau rất nhiều trên chiếc giường ấm áp, ánh đèn ngủ và sự thân thuộc, câu chuyện không dừng lại ở đó ngày càng đi xa, đến mức những dự tính tầm thường nhất cũng được giải bày.

Mạc Chi muốn cùng Lục Mạc Bắc kết hôn còn có dự tính sinh con nhưng lúc nói đến chuyện ‘trên giường’ cô ấy lại hoài nghi, Kỳ Thừa Doanh im lặng lắng nghe cho đến khi cô bạn kêu lên.


“Lục Mạc Bắc không chạm vào mình!”

Kỳ Thừa Doanh vẫn chăm chú nhìn cô bạn, Mạc Chi ngồi bật dậy: “Cậu có tin không nhưng anh ấy không hề chạm vào mình, dù rằng…”

Dù rằng cô ấy đã làm hết mức có thể để Lục Mạc Bắc vực dậy ‘sức mạnh đàn ông’ của anh, đổi lại chỉ là mấy cái ôm cùng nụ hôn trước khi đi ngủ.

“Cậu không thử thành thật với anh ta xem!”

Miệng nàng nói thế nhưng mà… Quân Lăng cũng không làm gì nàng, kể cả có ôm nhau ngủ nhưng đến cả hôn cũng không hôn thì nói gì đến chuyện của Mạc Chi và Lục Mạc Bắc.

Đàn ông thời bây giờ đều như vậy sao? Hay vốn dĩ tính cách của những tên ‘cuồng công việc’ đều sẽ giống nhau?

“Doanh nhỏ bé, cậu cùng Quân Lăng…”

“Không có!” Kỳ Thừa Doanh chối ngay.

Mạc Chi ủ rủ: “Mình còn chưa nói xong kia mà!”

Kỳ Thừa Doanh liền đáp lời: “Mình không thích suy đoán nội tâm của Quân Lăng!”

“Tại sao?”

Chắc là vì nàng vốn không muốn ép ủ hắn cũng có thể là vì nàng không muốn ích kỷ, dù rất mong đợi lời thật lòng từ Quân Lăng nhưng việc suy đoán tâm tư của một người đàn ông có đặt ở chỗ mình hay không giống như việc nhìn bầu trời đoán thời tiết, việc của chúng ta là dự phòng chứ không thể đoán định.

“Mỗi lần anh ấy ôm mình, đột nhiên mình lại thấy bản thân đang trở thành gánh nặng, về mặt tình cảm hay về mặt cuộc sống. Cậu cùng Lục Mạc Bắc có như vậy không?”

Mạc Chi lắc đầu, “Không có!”

Nhận ra đôi mắt Kỳ Thừa Doanh chứa đựng tâm sự, Mạc Chi nhích gần đến: “Nè! Cậu như vậy, người tổn thương không chỉ có mỗi cậu đâu!”


Kỳ Thừa Doanh biết chứ, dù rằng ở bên cạnh Quân Lăng rất an toàn nhưng có những việc nàng không thể nói rõ cho hắn biết cũng không thể tự nhận định điều trong đầu là đúng hoặc sai rồi áp đặt hay dựa dẫm.

Bàn tay có thể lạnh nhưng lòng ngực thì không, miệng có thể nói dối nhưng trái tim thì không.

“Nếu một ngày Lục Mạc Bắc xoay lưng lại với mình, cậu có thể đến đón mình không?” Mạc Chi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Kỳ Thừa Doanh, cánh tay nhỏ ôm vòng qua eo nàng.

Dù biết rằng lời này nói ra không may mắn nhưng Mạc Chi vẫn muốn có được sự khẳng định của Kỳ Thừa Doanh, giống như việc niềm tin của cô ấy sau cùng chỉ có thể đặt ở chỗ nàng.

“Mình sẽ đến đón cậu, dù là ở đâu đi nữa!” Kỳ Thừa Doanh biết rằng Mạc Chi lại nhớ bố, cứ mỗi lần cô ấy cảm thấy bất an thường sẽ hỏi nàng có thể đứng ra bảo vệ cô ấy hay không, vẫn luôn là lời khẳng định đó, dù là nói đùa nhưng cũng là nói đùa trong thành thật.

Nằm cạnh một lúc Kỳ Thừa Doanh nghe được tiếng thở đều, thật nhẹ nhàng và khẽ khàng, dịch người ra một chút thì thấy Mạc Chi đã ngủ lịm đi lúc nào không hay, tay cô ấy nắm lấy vải váy trên bụng nàng, khoé mắt rịn ra nước mắt lấp lánh.

Kỳ Thừa Doanh đắp chăn cho Mạc Chi xong thì cẩn thận xuống giường, nàng lấy điện thoại trên tủ đầu giường đi ra ngoài phòng khách, trước khi đóng cửa cũng không quên liếc nhìn người đang ngủ say trên giường.

Vào bếp rót cốc nước tay nàng tiện đó lật tìm một số điện thoại gọi đi, bên kia mấy giây đã nhận máy, giọng trầm thấp cũng có chút cáu gắt: “Biết mấy giờ rồi không?”

Kỳ Thừa Doanh bình tĩnh gần như là lạnh nhạt với lời cáu bẩn bên kia, đôi mắt không biểu và bàn cảm tay đang cầm cốc nước nâng lên đưa đến miệng uống một ngụm, nhấp xong ngụm nước mới cất giọng dửng dưng: “Tìm cho tôi thông tin của một người, tiền bạc vẫn như cũ.”

Bên kia ‘hừ’ lạnh, mỉa mai: “Muốn gì không đợi đến sáng được sao? Hai giờ sáng gọi tôi tìm người, tôi là thần thánh à?”

Kỳ Thừa Doanh đặt cốc nước lên mặt kính thuỷ tinh, tiếng ‘cạch’ thật khẽ vang lên sau đó không biết bên kia có nghe hay không nhưng lại không nói gì cũng không tắt máy.

“Thời gian 24 tiếng tìm cho được những thứ tôi cần, bằng không, anh đi tù, tôi tìm người khác.”

“Này! Cô chơi tôi đấy à?”

“Sao? Muốn nhận giấy triệu tập của toà không? Hay tôi cho người thăm hỏi anh trước, sau đó…”

“Cô là luật sư đấy! Đừng có biết pháp phạm pháp!” Bên kia mất kiên nhẫn.

Kỳ Thừa Doanh giống như ‘mèo vờn chuột’ không tức giận cũng không biểu cảm, “Thế nhé, thông tin của người đàn ông tên Lục Mạc Bắc hãy tìm hiểu kỹ giúp tôi! Thông tin càng nhiều, tiền càng nhiều.”

Nói xong nàng liền ấn tắt máy khiến bên kia còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng ‘tút… tút…’ lạnh lẽo, chỉ có thể mắng một câu ‘đồ phụ nữ điên’.


Cầm điện thoại trong tay đầy suy tư, Kỳ Thừa Doanh lại gọi đi một cuộc, không phải cho người vừa nảy nhưng để đảm bảo tính đúng đắn của thông tin nàng muốn có được nhiều thứ hơn.

Điện thoại đỗ liên tiếp ba hồi chuông, kết quả tắt máy, không có ai nghe.

Năm giây sau, điện thoại được gọi lại.

Màn hình hiển thị dãy số không đề tên, Kỳ Thừa Doanh ấn nghe, giọng nàng có chút tức giận: “Sao không nghe máy?”

Bên kia cười cười: “Anh đang bận!”

Kỳ Thừa Doanh chẳng quan tâm lắm về công việc bận rộn của người bên kia, thái độ của nàng chứa đựng sự bất mãn: “Giúp tôi làm một việc.”

“Hiếm khi em nhờ, nói xem anh giúp gì được.” Bên kia không vội từ chối, vì số điện thoại này và cũng chính là Kỳ Thừa Doanh rất hiếm khi gọi đến.

“Anh biết Lục Mạc Bắc đúng chứ?”

Chẳng có vòng vo nào ở đây, một lời liền đánh vào trọng tâm.

Bên kia hoài nghi: “Sao em lại hỏi về người đó?”

“Ngoại trừ việc anh ta là Lục tổng của ngân hàng đa quốc gia thì còn là gì nữa? Tôi muốn thông tin, gửi cho tôi toàn bộ trong sáng mai.”

“Em đang ra lệnh cho anh sao?” Giọng người đàn ông trầm xuống.

Kỳ Thừa Doanh không sợ, đổi lại, nàng bình tĩnh cất giọng: “Và việc của anh là phục tùng mệnh lệnh.”

“Được!” Một chữ chắc nịt, Kỳ Thừa Doanh vừa định tắt máy thì người đàn ông liền hỏi: “Đổi lại, em nên giải quyết chuyện đề nghị trước đó của anh đúng chứ?

Kỳ Thừa Doanh ‘hừ’ lạnh, bỏ lại một câu: “Bệnh hoang tưởng của anh ngày càng nặng lo mà chữa trị đi.”

Tắt máy không một chút chần chờ, bên kia bị nói cho á khẩu chỉ đành ngậm ngùi nhịn xuống, ai bảo anh mắc nợ cô gái nhỏ lắm chuyện này thì bắt buộc anh phải trả hết, dù rất muốn phản kháng nhưng sự phản kháng đó là vô nghĩa.

Có điều… Kỳ Thừa Doanh thì có liên quan gì đến Lục Mạc Bắc? Trước nay, nàng không can dự chuyện kinh doanh trong nước, kể cả là dù rất nổi tiếng trong Thương giới nhưng vẫn luôn từ chối mấy bữa tiệc gặp mặt rắc rối, bây giờ đột nhiên muốn hỏi đến ‘tên đó’ thì có chút kỳ quặc.

Người đàn ông gọi đi một cuộc điện thoại, đơn giản dặn dò: “Thông tin của Lục Mạc Bắc, làm một bản đầy đủ gửi cho Kỳ luật sư đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui