Luật Tình Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt Mạnh Mẽ Yêu

Tia nắng sớm giăng lên khắp khu vườn lớn trong sân, vệt nắng đầu tiên ấm áp được thượng đế gieo xuống nhân gian khiến cây cỏ đều tươi mát đầy sức sống, có vẻ như vạn vật đang vươn tay mong muốn đón lấy sự tốt đẹp cao thượng.

Trong căn phòng ngập trong ánh sáng, mi mắt rũ xuống tựa cánh bướm đang nhẹ lay, mặt trời quá chói phải mất một lúc đôi mắt mới có thể thích ứng với ánh sáng bên ngoài khung cửa.

Kỳ Thừa Doanh không vội động đậy, khe khẽ chuyển mình bởi vì nàng sợ đánh thức người bên cạnh, mặc dù chuyện này rất khó tin nhưng nàng không còn cách nào khác.

Trước nay nàng chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt, cho nên… đây là chuyện ngoài ý muốn.

Nhớ lại tối qua, sau khi nàng đưa quần áo ở nhà cho hắn rồi quay trở về phòng.

Quân Lăng vừa cao vừa lớn nên căn bản không thể mặc được đồ của nàng càng không quần áo nào có thể cho hắn mặc vừa.

Lục đục tìm một lúc lâu, mới phát hiện một chiếc áo ngủ mới, vừa sạch vừa lớn, cái này là do nàng sưu tầm để đó, áo ngủ thì không khác áo ngủ bình thường lắm, vẫn là cột eo, màu trắng, dài chấm đất.

Nhưng mà Quân Lăng mặc nó thì có chút… bé nhỏ.

Dù sao cũng có đồ cho hắn mặc vẫn hơn, sau đó nàng đem quần áo hắn cởi ra đi giặc, phơi dưới máy nhiệt trong phòng tắm, nó có thể khử trùng, còn có thể giúp quần áo không bị hỏng hóc thời gian dài.

Tối qua Quân Lăng gõ cửa phòng nàng, Kỳ Thừa Doanh mơ màng trong giấc ngủ bị đánh thức không biết mấy giờ chỉ biết sắc mặt khi đó của hắn không tốt chút nào.

“Có thuốc không? Thuốc hạ sốt.” Quân Lăng nói bằng hơi thở nặng nề và thanh âm khàn khàn mất đi âm sắc trầm thường thấy.

Kỳ Thừa Doanh kéo hắn vào phòng ngủ của mình, đóng cửa, bàn tay nàng cảm nhận được cái nóng hầm hập của người đàn ông.

Mồ hôi trên trán tuông ra cả đêm, ngoại trừ chuyện đó thì hắn không có biểu hiện bất thường gì, Kỳ Thừa Doanh đi tìm thuốc, Quân Lăng ở trên giường nàng nằm một lúc.

Uống thuốc xong Kỳ Thừa Doanh lại phải giúp hắn hạ sốt, nàng dùng nước ấm đem áo ngủ của hắn kéo xuống thắt lưng, lau cơ thể nóng bừng như than hồng rồi trườm đá.

Gần sáng cơ thể người đàn ông mới có lại nhiệt độ bình thường, kiểm tra nhiệt kế thấy cơ thể hạ sốt nàng mới yên tâm.

Buổi tối còn ngủ ở sofa, sáng ra nàng đã ở trên giường. Quan trọng hơn là lúc này Quân Lăng đang ôm nàng trong ngực, cánh tay bị thương hình như không mấy bất tiện, cánh tay còn lại nguyên vẹn đang giữ chặt eo nàng.

Người đàn ông này vậy mà lại lợi dụng lúc nàng ngủ bế nàng vào phòng, còn làm như không biết chuyện gì.

Ngủ trễ dậy sớm khiến thân thể nhỏ mệt mỏi, có chút không thoải mái, cảm giác đầu có chút đau, cả vai cả cổ mỏi nhừ hết cả.

“Cô nằm yên không được sao?”

Giọng người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu, mang theo một sự bực bội cùng mệnh lệnh, Kỳ Thừa Doanh nằm ngửa ra, tay Quân Lăng cũng theo đó ôm trọn eo nhỏ.


Cả đêm qua hắn ôm nàng ngủ, nàng còn không khách khí, Kỳ Thừa Doanh mà biết được suy nghĩ kiêu ngạo của hắn, nàng nhất định sẽ cho hắn một bài học.

Ngủ ở trong lòng hắn, dễ chịu thì dễ chịu nhưng nàng lòi lỡm ra sao hắn đều cảm nhận được, vậy là nàng lời hay hắn lời.

Kỳ Thừa Doanh đột nhiên nằm yên theo lời người đàn ông, suy nghĩ gì đó một lúc mới cảm thấy không đúng, ngẩng đầu lên muốn nhìn nhưng lại nhìn không tới.

“Tay còn đau không?” Nàng thấp giọng hỏi, mắt dán lên trần nhà.

Quân Lăng đáp lời: “Một chút!”

Đột nhiên người đàn ông cử động, thân thể cao lớn nâng người ngồi dậy.

Hai đôi mắt trong khoảng không gian chạm phải nhau, giống như một loại am hiểu, rất dịu dàng, rất chân thật.

Chỉ như vậy thôi cũng khiến trái tim nàng bình lặng như nước, chưa bao giờ buổi sáng nhẹ nhàng với Kỳ Thừa Doanh như hôm nay.

Bình thường là sóng to gió lớn, cái giật mình như bị kéo ngược, hôm nay khi nàng mở mắt lại là cửa sổ đầy nắng, cái ôm thật ấm và cảm giác được bảo vệ chưa bao giờ có.

Đôi mắt hắn… rất sáng!

Tựa như ngôi sao trên bầu trời đêm huyền ảo, mặc kệ mọi thứ có âm u ra sao thì hắn vẫn một mực tỏ ra vẻ đẹp độc nhất.

Giống như muốn đi xuyên qua thân thể cô gái, một đường đâm thẳng đâm vào tim, đem toàn bộ lắng động trong lòng nàng khơi lên thành một cơn sóng lớn, gió bão kéo đến cùng những suy nghĩ bị vùi dập, đôi mắt yên tĩnh khẽ dao động.

Kỳ Thừa Doanh mất một lúc mới hoàng hồn, nàng chớp mắt lảng tránh đi ánh mắt trần trụi của người đàn ông.

“Kỳ Thừa Doanh!” Quân Lăng gọi tên nàng.

Trong vô thức, tay nàng nắm chặt lại, xoay người rút vào chăn: “Tôi mệt, muốn ngủ một chút!”

Dáng vẻ lãng tránh này là thế nào? Quân Lăng không hiểu, chỉ biết nàng của bây giờ và nàng trong giấc ngủ rất khác nhau.

Kỳ Thừa Doanh đang giấu diếm gì đó, có vẻ như hắn sẽ phải tự mình điều tra thay vì hỏi rõ từ chỗ nàng, có cảm giác như nếu hắn mở miệng hỏi thì nhận lại sẽ là sự chống đối cùng ghét bỏ của cô gái.

Cả đêm ôm thân thể mềm như nhung của nàng, mùi thơm dịu dàng của hoa phi yến, hắn hận không thể đem nàng giống những cô gái khác, hung hăng một chút cùng nhau chơi đùa.

Dù sao thân phận của hắn cũng có chút đặc biệt, hôm qua làm khó nàng như vậy, trong đầu lại có ý nghĩ xấu khiến hắn cũng lo lắng.

“Cô cả đêm nằm trong lòng tôi, sao không thấy cô phản kháng gì thế.” Quân Lăng ‘hừ’ lạnh một tiếng, thái độ như mỉa mai.


Kỳ Thừa Doanh quay phắc đầu nhìn hắn, con người này có phải là ‘ăn no rửng mỡ’ không? Nàng giúp hắn, hắn một câu cảm ơn cũng không có, còn muốn nàng cảm ơn hắn vì cả đêm được nằm trong lòng hắn?

“Anh hiểu đạo lý chút đi!” Kỳ Thừa Doanh giở giọng kiêu căng, đây là lần đầu tiên nàng đôi co với người khác bằng cái điệu bộ ‘chợ búa’ như này.

“Cô cũng nói chuyện rõ ràng chút đi.” Quân Lăng chế nhạo.

Kỳ Thừa Doanh bực bội quay đi, nàng không nói chuyện rõ ràng sao? Cả đêm qua hắn ôm nàng, nàng không bắt hắn đền bù trách nhiệm thường tình, chưa tính tiền hắn ăn nhờ ở đậu một đêm, hắn… Như thế nào lại đòi hỏi đạo lý từ nàng.

Không biết xấu hổ, đúng là lưu manh chợ búa, loại không ra gì như hắn… Thật sự đáng ghét.

Quân Lăng thấy nàng giận rồi một mạch bỏ vào nhà tắm còn khóa trái cửa như là sợ hắn không biết liêm sĩ mà xông vào, nhịn không được bật cười thành tiếng, hắn bước xuống giường đi đến gõ cửa nói vọng vào: “Quần áo của tôi đâu?”

“Đồ bẩn đã vứt rồi, gọi người của anh mang đồ đến đi!” Kỳ Thừa Doanh trong nhà tắm nói vọng ra, giọng nói hời hợt lạnh nhạt như trả lời cho có, nàng căn bản không quan tâm.

Quân Lăng nhếch khóe môi, nghe tiếng nước chảy xuống sàn nhà truyền ra những tiếng va chạm thanh thúy ‘tách tách’ rơi như mưa, hắn không nói gì quay người rời khỏi phòng.

Vẫn còn ăn kịp bửa sáng nên Kỳ Thừa Doanh không vội, nàng tắm xong cũng thay quần áo đi làm, cầm túi xách đi ra.

“Làm gì vậy?”

Đi đến tủ lạnh lấy một chai sữa chua, mở nắp uống một ngụm.

Quân Lăng liếc nhìn sang, đáp gọn: “Bửa sáng!"

Sao có cảm giác tính cách của hắn và nàng, thật sự giống nhau.

Kỳ Thừa Doanh kéo ghế ngồi xuống, nhìn bóng lưng cao lớn đang cặm cụi nấu ăn.

“Ngồi đó đi! Nấu xong là bảy giờ, vừa đúng giờ ăn sáng.” Hắn nói như kiểu nắm rất rõ thời gian biểu bình thường của nàng.

Hiếu kì nhìn người đàn ông đảm đang nấu ăn, thấy hắn đập vỡ hai quả trứng cho vào trong chảo dầu lại lấy bánh mì bỏ vào máy ép, lúc trứng vừa chín thì cũng đồng thời bánh mì bật ra, hắn lấy xà lách để ở dưới rồi đến trứng chiên, sau đó còn làm một ít sốt rượu vang đỏ, quệt vào, công đoạn thì nàng không hiểu lắm, nhưng hắn lấy gì nàng vẫn có thể biết.

“Ăn đi!”

Quân Lăng đẩy đĩa bánh mì nóng đến trước mặt cô gái, Kỳ Thừa Doanh nhìn miếng bánh mì vàng bắt mắt, không nghĩ gì nhiều.

Đây là lần thứ hai nàng ăn đồ Quân Lăng nấu, không những ngon còn rất biết cách kích thích vị giác.


Kỳ Thừa Doanh nhìn hắn biểu tình trên gương mặt u ám đi một chút, có lẽ nàng không nên để tên đáng ghét này vào nhà.

Vết thương ở bả vai có vẻ nghiêm trọng hơn nàng vẫn tưởng nhưng chỉ sau một đêm, hắn lại như không có gì xảy ra, đây nói lên một điều… người đàn ông này không đơn giản chỉ là một vị chủ tịch.

Lão đại hắc đạo, bình thường chỉ có người ta nấu cơm cho mình ăn, trong nhà cũng trên chục đầu bếp, bây giờ ‘xa cơ thất thế’ liền phải trở thành ‘đầu bếp’ để lấy được sự thương cảm từ người khác.

Chuyện này mà để bọn Sở Tiêu, Lập Tân biết được không biết họ có còn đi theo hắn nữa không?

Nói là bảo người mang đến nhưng Quân Lăng lại không làm, kết quả Kỳ Thừa Doanh phải gọi cho một cửa hàng cung cấp quần áo nam, đặt mua một bộ.

Quân Lăng thay xong quần áo thì thấy Kỳ Thừa Doanh chuẩn bị đi làm, hắn nhìn nàng: “Sao không ở nhà, tôi còn đang bị thương cần bôi thuốc.”

Kỳ Thừa Doanh lườm nguýt: “Anh bị thương ở tay chứ có phải tàn phế không làm gì được nữa đâu mà còn cần đến tôi phải túc trực bên cạnh!”

Nói xong nàng quăng cho hắn ánh nhìn khinh bỉ: “Bách Trường lớn như vậy, chẳng lẽ cái tên tổng giám đốc cao thượng kia không tìm cho anh được một bảo mẫu.”

Quân Lăng cười, không ngờ được nàng vẫn còn giận mấy chuyện kia.

Kỳ Thừa Doanh thù dai vô cùng, thà rằng không động vào nàng nhưng một khi đã khiến nàng ghét nàng sẽ khắc cốt ghi tâm.

“Ra ngoài thì nhớ khoá cửa!” Bỏ lại cho hắn một câu, nàng cứ thế rời khỏi nhà.

Tính cách này cũng thật quá ngang bướng, Quân Lăng lắc đầu ngao ngán, ung dung ở trong nhà người khác cứ như xem đây là nơi thuộc sở hữu của chính mình.

***

Kỳ Thừa Doanh đến văn phòng liền được thông báo có cuộc hẹn của Trương Dực, nàng không thể từ chối vì anh ta đã đợi sẵn cũng đưa theo một người mà người đàn ông đó nàng cũng có biết.

“Trương tổng! Nhịu tổng!” Kỳ Thừa Doanh lịch sự chào hỏi.

Trương Dực đứng lên khỏi ghế, đưa bàn tay ra muốn bắt tay, theo lẽ thường thì đàn ông rất hạn chế chủ động chìa tay trước phụ nữ vì theo cách thức chào hỏi của người phương Tây thì chuyện bắt tay phải do phái nữ tự nguyện.

Kỳ Thừa Doanh vẫn niềm nở đón lấy bàn tay của anh ta, Nhịu Đông Quan cũng đứng lên, bắt tay với nàng.

“Tôi đến vì vụ án.” Nhịu Đông Quan cất giọng, thái độ nhã nhặn.

Ông ta cũng hơn năm mươi, lúc này muốn li hôn với người vợ bốn mươi mấy tuổi của mình để kết hôn với cô nhân tình hai mươi mấy tuổi.

Tình hình chung nàng đã nắm được, Kỳ Thừa Doanh ngồi xuống ghế chủ trì, Bội Bội vừa vặn pha xong cà phê mang vào.

Bội Bội ngồi xuống ghế đối diện là hai người đàn ông, nhìn họ rồi gật đầu xem như chào hỏi. Dù sao cô bé cũng là trợ lý thân cận của Kỳ Thừa Doanh nên chuyện ngồi lại bàn công việc rất hợp lý, hai người đàn ông dường như không muốn nhưng đối diện là cô gái cương trực cũng không thể từ chối.

“Chúng ta bắt đầu được chứ?” Nàng gác chân trái lên chân phải, nhìn Nhịu Đông Quan và Trương Dực, đưa tay vào trong túi áo vest lấy ra một cây bút.

Bội Bội rút dưới bàn trà ra một tờ giấy, đưa đến cho chị gái. Kỳ Thừa Doanh ghi chép đơn giản những trao đổi, chủ yếu là mong muốn và ước lượng tiêu chuẩn có thể đáp ứng cho thân chủ.


Nhịu Đông Quan nói về cô tình nhân của ông ta, còn nói cô gái ấy đã có thai, vợ ông ta vẫn chưa biết chuyện nhưng với dự cảm của một người phụ nữ thì nàng tin chắc bà Nhịu đã có đâu đó những sự thật mà chồng mình giấu kín bấy lâu, bằng một cách nào đó mà bà ấy lựa chọn im lặng, cũng có thể vì tài sản hoặc cũng có thể vì vẫn còn yêu, dù sao giữa hai người đến độ tuổi này vẫn chưa có con cái.

Người đàn ông như Nhịu Đông Quan cũng không quá tệ bạc, ông ta nguyện đưa hết tài sản cho vợ nếu họ li hôn cũng chỉ lấy một căn nhà thuộc sở hữu của tình nhân hiện tại và một chiếc xe, còn về công ty thì trước nay đều là ông ấy gây dựng ông ấy gánh vác nên miễn cưỡng có thể chia cho bà ấy bốn mươi phần trăm cổ phần mà ông ta thừa hưởng.

Kỳ Thừa Doanh ghi chép xong, ngước lên nhìn: “Nhịu tổng! Ông đã đề nghị li hôn chưa?”

Lời này của nàng khiến Nhịu Đông Quan trở nên lúng túng, thành ra nàng phát hiện người đàn ông ấy vậy mà vẫn chưa đề cập đến chuyện li hôn thì đã tìm luật sư để làm giấy tờ cần thiết.

Đây chính là ép người phụ nữ chung sống nhiều năm với ông ta vào đường cùng, dù không muốn thành toàn thì cũng không thể.

“Tôi sẽ liên hệ cho bà Nhịu với tư cách là luật sư giải quyết tranh chấp li hôn, còn về phía Nhịu tổng, xin hãy đề nghị li hôn với vợ mình.”

Mặt nàng trước sau không biến sắc trong khi Bội Bội lại tỏ ra bất ngờ vì không thể tin người đàn ông trước mặt đã phản bội, ở phía sau ăn vụn không chùi mép đã đành mà lúc này còn muốn cùng nhân tình ở chung một chỗ.

Giữa trời hè gay gắt thế này lại có một nơi lạnh lẽo đến đáng sợ vậy sao? Lòng dạ đàn ông đúng là khó tin khó dò.

Nắng ở bên ngoài cửa kính thật chói chang, đầu óc nàng lại mơ hồ nghĩ về người đàn ông xa lạ, chẳng biết hắn đã uống thuốc chưa cũng không biết có ai đến đón hắn về không hay Quân Lăng vẫn ở trong nhà nàng chờ nàng quay về.

Liệu hắn có giống như những người đàn ông khác, nàng cứ mãi nghĩ đến Quân Lăng với bóng dáng của bố, hắn giống bố không về gương mặt mà về tính cách.

Điều này ít nhiều khiến nàng cảm thấy hắn quen thuộc, nếu đây là sự lợi dụng thì nàng cũng mong hắn không phát hiện, một khi Quân Lăng nhận ra bản thân hắn là bản sao thay thế cho một người đã mất, vậy thì hắn sẽ tức giận ra sao.

Kỳ Thừa Doanh không phải nghĩ Quân Lăng giống bố nàng mà đem hắn thay thế thành ông ấy, chỉ cảm thấy Quân Lăng có tính cách như một người bố, sự dịu dàng đầy nam tính, những lần hắn chầm chậm quan tâm một cách nhỏ nhặt khiến nàng như trở về ngày bé bình an, nàng thích cảm giác ở bên cạnh hắn chứ hoàn toàn không có ý định tục tỉu bẩn thỉu nào.

Cửa phòng đột nhiên bật mở khiến suy nghĩ của nàng bị gián đoạn, đưa mắt nhìn ra cửa thì phát hiện Trương Dực tiễn Nhịu Đông Quan đã quay lại.

Anh ta đi vào, phía sau không có Bội Bội theo cùng, nàng liền nhận ra anh ta bảo cô bé để hai người có không gian riêng.

“Tiểu Doanh!” Trương Dực gọi tên thân mật của nàng, thanh âm vui vẻ.

“Trương tổng! Còn có việc gì sao?”

Nàng dường như quên mất việc lần đó, Trương Dực có chút xấu hổ bày ra dáng vẻ lo lắng hỏi han: “Sao hôm đó em về mà không nói với tôi, hỏi khắp nơi đều nói không thấy em, tôi đã rất lo lắng.”

Anh ta lo lắng là giả, nếu lo lắng đã gọi điện thoại cho nàng, còn không cũng tìm đến nhà nhưng hai ngày sau đó cũng không thấy anh ta đâu đến hôm nay gặp lại thì tỏ vẻ quan tâm như rất quen thuộc.

“Cảm ơn Trương tổng đã để tâm! Hôm đó tôi có việc, trở về cũng quên mất phải thông báo với anh.”

“Haha… không sao thì tốt rồi!” Trương Dực ngại ngùng.

Kỳ Thừa Doanh đứng lên, chỉnh lại áo vest rồi nhìn Trương Dực bằng sự bình thản: “Tôi còn khách hàng, nếu còn việc thì Trương tổng hãy đặt lịch hẹn sau đó!”

“A!” Trương Dực kêu lên, gãi gãi đầu: “Không có việc gì! Tôi về trước, lần khác lại đến.”

Nhìn người đàn ông ra về, Kỳ Thừa Doanh liền đi vào nhà vệ sinh, xã nước rửa tay một cách nhanh chóng, cẩn thận rửa sạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui