"Thiên Mã không có ở công ty sao?" Sở Tiêu nhìn Keisha ở bàn làm việc, vừa định lướt qua thì dừng lại hỏi thăm.
Keisha lắc đầu: "Tổng giám đốc đã ra ngoài rồi ạ! Anh Sở, có cần tôi gọi cho anh ấy?"
Thiên Mã vừa ra ngoài gặp khách hàng, đi cũng hơn cả tiếng, nhưng bọn họ không có nhận được sự căn dặn nào từ phía anh ta.
"Thế sao cô ở đây?"
"Anh ấy nói phải uống rượu nên đã đưa theo trợ lý nam!"
Sở Tiêu gật gù, định rời đi nhưng Keisha hỏi bật: "Có vội không, bằng không tôi gọi trợ lý nam kia bảo anh ấy quay về?"
Sở Tiêu nghe vậy suy nghĩ một lúc lại thôi, cậu lắc đầu xua tay: "Không cần, không cần! Giao một chút công việc của chủ tịch thôi. Nếu hắn không ở đây tôi tìm hắn sau cũng được."
"À được!" Keisha gật đầu, nhìn Sở Tiêu rời đi rồi lại chăm chú công việc của mình.
Còn chưa đầy năm phút, đỉnh đầu vang lên giọng nói: "Nếu có luật sư Kỳ gọi đặt lịch hẹn thì cứ xếp lịch đó, dù Thiên Mã có thời gian cũng không tiếp, biết không."
Keisha ngẩng đầu nhìn lên, gật đầu nghe lệnh. Sở Tiêu lại rời khỏi, mọi người trong phòng trợ lý đều khó hiểu, nghi ngờ quay sang hỏi Keisha: "Luật sư Kỳ là ai vậy?"
"Luật sư Kỳ là Kỳ Thừa Doanh của Chân Thiện đúng không?"
"Nghe bảo cô ấy rất tài giỏi!"
"Còn nghe nói cô ấy rất xinh đẹp!"
Keisha không tiện nói nhiều, chỉ cười cho qua.
Sở Tiêu định về nên vào thang máy ấn đi xuống, kết quả ở tầng hầm để xe thấy Thiên Mã vừa về đến.
Thiên Mã cũng nhìn thấy Sở Tiêu, vest đen giày da sạch sẽ, lại đến tóc ngắn vuốt gọn, nếp nào cũng vào y nếp ấy.
"Đi đâu vậy?" Thiên Mã bước đến, đút tay vào túi quần âu.
Hôm nay đi gặp khách hàng nên anh ta mặc vest xanh, còn dùng cà vạt màu sáng, bên trong mặc sơ mi đen, lịch sự bảnh tỏn ngoài sức tượng tượng.
"Lão đại bảo chú đến đây à?"
Mấy hôm nay Quân Lăng không đến công ty, mọi công việc đều đem về Quân Gia để tiện cho việc vừa làm vừa nghỉ ngơi.
Sở Tiêu gật đầu: "Lão đại nhắc nhở chú nếu Kỳ luật sư có đến tìm, làm gì thì làm cũng nên nhẹ tay chừng mực một chút."
Nhẹ tay? Chừng mực?
Nghe xong Thiên Mã còn tưởng mình nghe lầm nhìn Sở Tiêu bằng ánh mắt phức tạp: "Lão đại sao lại 'từ bi' quá vậy? Cũng chỉ là một cô luật sư, ngài ấy còn thiếu à?"
Thiên Mã khóe môi giật giật, muốn cười nhưng cười không nổi, Sở Tiêu không nhìn anh ta cũng hiểu bộ dạng đang không dám tin điều mình vừa nghe thấy là có ý gì.
Anh ta theo lão đại bao nhiêu năm? Nói ít không ít, nói nhiều không nhiều, nhưng đủ để hiểu tính lão đại. Trước nay Quân Lăng chẳng có khái niệm nào về nhân từ, bây giờ có cả khái niệm 'nhẹ tay'.
Ẩn tình? Chắc chắn là có ẩn tình!
"Đừng bảo lão đại có ý với cô ấy đó nha?"
Sở Tiêu nhún vai: "Ai mà biết được!"
Nhìn Thiên Mã đột nhiên trừng to hai mắt như nảy lên được ý nghĩ gì đó trong đầu, Sở Tiêu đem ý nghĩ đó của anh ta xác nhận bằng cái gật gật đầu, nói tiếp: "Lão đại tính đúng rồi, nên chắc đã nhắm trúng người ta luôn rồi đó!"
"Phụ nữ? Lão đại để ý một người phụ nữ?" Thiên Mã không giấu được vẻ kích động mà nắm lấy Sở Tiêu.
Xem đi!
Thiên Mã còn không tin đây là sự thật đó!
Ban đầu Sở Tiêu đúng là có chút bất ngờ nhưng sự thật thế rồi, làm sao tránh được.
"Mấy hôm trước..." Sở Tiêu nhìn trái ngó phải, thấp giọng nói với Thiên Mã: "Lão đại còn đặt hoa, mời người ta ăn cơm."
Thiên Mã trợn tròn hai mắt, gương mặt hóng chuyện hiện rõ: "Chú nói thật sao?"
Chuyện khó tin này mà cũng có thật, Thiên Mã xoa mi tâm, vỗ vai Sở Tiêu: "Không nói với chú nữa, tôi phải tìm em bé nhà tôi để xoa dịu trái tim đầy kinh hãi này mới được!"
Sở Tiêu lườm nguýt: "Lại ở công ty làm trò đồi bại, tôi nói chú đừng làm quá trớn để lão đại tống cổ về rừng ở với khỉ đó."
Ở Quân Gia hình như chỉ có mỗi Lập Tân trước nay giống tính lão đại nhất, âm trầm lạnh lùng, không để người ta đọc ra suy nghĩ, làm việc dứt khoát nhanh gọn, không nôn nóng, không hấp tấp, chuyện gì cũng nghĩ trước tính sau, đảm bảo nghe theo toàn bộ mệnh lệnh của lão đại mới dám thực hiện.
Quân Lăng sống ba mươi mấy năm, cái gì cũng trải qua, duy nhất chỉ có chưa từng theo đuổi phụ nữ mà người phụ nữ đó còn có tính cách kì quặc, nhìn thế nào Kỳ Thừa Doanh cũng chỉ để ngắm chứ chẳng ai dám ăn.
Vì một người phụ nữ mà thay đổi thế này... Bảo sao Thiên Mã lại có cảm giác kỳ lạ với mấy dự định gần đây của lão đại.
Sở Tiêu hoàn toàn bất lực, như để trấn an Thiên Mã cũng như là tự trấn an mình, nhẹ giọng: "Tôi chỉ truyền lệnh của lão đại thôi! Chú làm sao thì làm."
Thiên Mã đứng thẳng người lại, hai mày rậm nhíu chặt, khoang hai tay trước ngực tỏ ý buồn bực:"Còn làm sao? Lão đại sao không nói, đừng kiện Vương Thị nữa cho rồi. Dù sao cũng là chúng ta thiệt thòi."
Sở Tiêu bị bộ dạng lo được lo mất của Thiên Mã làm cho bật cười thành tiếng, không ngờ người ổn trọng như anh ta nghe đến lão đại để ý một người phụ nữ lại có dáng vẻ như vậy. Sự lạnh lùng cũng tan biến trở thành một 'bà thím' thích 'buôn dưa' giống như mấy bà hàng xóm.
Sở Tiêu ngậm ngùi mấy hôm nay, lại gặp được anh em chí cốt hiểu mình, không nhịn được mà cùng nhau tám chuyện.
Lập Tân là một tên ngốc, mỗi ngày chỉ biết chém chém giết giết, chuyện nhân sinh xã hội, đem nói với anh ta giống như là nói với khúc gỗ, Sở Tiêu với Lập Tân còn chán chả buồn nói, nay lại gặp được Thiên Mã đúng là trời đất tác hợp.
Quân Lăng hình như đã nuôi phí cơm hai người này thì phải, bằng không sao có thể ở sau lưng nói xấu lão đại của mình như vậy.
Không nói đến chuyện của Quân Lăng, bên phía Kỳ Thừa Doanh cũng không tốt đẹp là mấy.
Lúc nàng chuẩn bị rời đi, Vương Thụy đột nhiên gọi giật.
Nàng quay lại, hướng về ông ta vẻ âm trầm suy xét.
Vương Thụy đứng lên, nén lại sự tức giận: "Tôi nghe cô! Nhưng phải đảm bảo, vụ kiện này Vương Thị không bị tổn hại!"
Kỳ Thừa Doanh lắc đầu tỏ rõ lập trường, Vương Thụy mở to hai mắt kinh ngạc, bước lên một bước hối hả thì nàng cất giọng ngăn lại hành động: "Tôi không thể đảm bảo được Vương Thị sẽ không bị tổn thất!"
Vương Thụy nắm chặt hai tay khép ở bên người, Kỳ Thừa Doanh chậm rãi từng câu: "Nhưng tôi có thể đảm bảo, nếu ngài đồng ý đàm phán! Vương Thị sẽ không phá sản."
Dù sao cũng là ông ta ăn cắp đồ của người khác, nếu đã đồng ý đàm phán, bản thân ông ta phải chịu ít thiệt thòi, cũng có thể là Vương Thị cũng phải ảnh hưởng một phần, nhưng mất ít còn hơn là mất hết.
Người làm kinh doanh như ông ta phải sớm hiểu rõ vấn đề nhỏ nhặt này hơn ai hết.
Huống hồ, Kỳ Thừa Doanh chỉ là một luật sư, nàng đại diện pháp luật đứng ra đàm phán chứ không phải là một người điều khiển Bách Trường, nàng làm sao biết được, liệu một số lợi ích khi nàng đưa ra người bên phía Bách Trường có đồng ý hay không.
Vương Thụy còn muốn công ty của mình không bị tổn hại, đây là trò đùa buồn cười nhất trong giới kinh doanh.
"Được! Chỉ cần có thể giữ lại Vương Thị, tôi tất cả đều đồng ý!"
Vương Thụy cho nàng một câu trả lời chắc chắn và một cái gật đầu đầy dứt khoát.
Nếu đã kiên định thế này, nàng cũng sẽ hết lòng giúp đỡ.
Kỳ Thừa Doanh nhìn về hướng Vương Thụy, khẽ cuối đầu, lúc ngẩng lên nàng mới lịch sự nói lời tạm biệt: "Cảm ơn Vương tổng đã tin tưởng! Xin phép!"
Thật lòng mà nói, nàng chính là không muốn dồn người khác vào đường cùng, nhưng nếu không nhẫn tâm họ sẽ không biết được bản thân đang ở đâu, đang làm gì, thứ họ muốn là gì.
Nàng giống như một người chỉ đường, cũng giống như một thẩm phán, để cho họ ra quyết định cho cuộc đời chính mình.
Không phải mọi việc đều thuận lợi ở chúng ta, nhưng bản ngả duy nhất của bản thân mà cũng không nhìn ra được, điều này thật quá kém cỏi.
Vậy nên, những người làm luật sư như nàng, không phải ai cũng biến trắng thành đen, mà là trong cái đen tối của họ vẫn sẽ có những điểm sáng mà họ vẫn cần ngộ ra.
Kỳ Thừa Doanh trở về Chân Thiện, xem thêm mấy tập tài liệu thì cũng đến năm giờ chiều, cứ thế mà mọi người đều tan làm.
Bội Bội gõ cửa phòng Kỳ Thừa Doanh, nhận được sự cho phép mới lặng lẽ bước vào, thấy nàng đang thu dọn tài liệu cho vào túi xách, con bé liền chạy đến bất mãn.
"Sư phụ! Chị lại vậy rồi!" giọng Bội Bội mang theo chút không đành lòng, cũng có ý trách mắng nàng 'tham công tiếc việc', dáng vẻ hờn dỗi rất đáng yêu.
Kỳ Thừa Doanh cười cười, chỉ biết giải thích qua loa: "Đành thôi! Công việc tồn mấy hôm nay quá nhiều rồi."
Án cứ mãi kéo nhau đến, tài liệu cần sửa đổi vẫn chưa sửa đổi, báo cáo cần ký tên vẫn chưa ký tên.
Kết quả, một núi tài liệu chất cao còn hơn số vụ án nàng đã giải quyết, bây giờ nếu không tích cực tăng ca liên tục ngày đêm thì có khi... nàng đến cuối năm cũng không làm hết chuyện.
"Còn chưa về sao?" Giọng Cố Hà vang lên ở cửa, hai cô gái đưa mắt nhìn lên thì thấy người phụ nữ ngoài bốn lươi đã bước đến chỗ bàn làm việc.
Lúc bà xuống đây định sẽ ghé sang xem thử, ai dè lại nghe được Bội Bội và Kỳ Thừa Doanh đang kỳ kèo gì đó.
Bội Bội lập tức cáo trạng: "Dì Cố! Dì xem chị ấy đi! Còn định đem tài liệu về nhà, không định nghỉ ngơi đàng hoàng."
Cố Hà lắc đầu cười khổ, vỗ vai Bội Bội: "Con còn không hiểu chị con sao! Được rồi! Để nó muốn làm gì thì làm. Đi thôi, Dì Cố cùng các con về nhà ăn cơm."
Cố Nguyệt ở quê nên ban đầu Cố Hà định cùng cháu gái ở chung một nhà để tiện chăm sóc nhưng Kỳ Thừa Doanh đã từ chối, không phải nàng không thích mà là không tiện.
Nếu để mọi người biết mỗi đêm nàng đều khó ngủ, một hai ngày còn đưa ra lý do được nhưng thời gian dài cũng sẽ bị nghi ngờ.
"Con còn việc khác, đi đi về về cũng bất tiện hay là hôm khác đi!"
"Thôi thì để hôm khác vậy!" Cố Hà cười nói như tự an ủi chính mình.
Bội Bội không đồng ý: "Chúng con cùng người về! Ngày mai cũng có thể đi làm chung."
Cố Hà nhìn Bội Bội, lại nhìn Kỳ Thừa Doanh, nàng bình thản nói: "Con tăng ca."
"Con ở lại văn phòng sao?" Cố Hà lo lắng hỏi.
Kỳ Thừa Doanh gật đầu: "Con về nhà con."
"Tiểu Doanh! Con..." Cố Hà muốn nói gì đó nhưng nhìn thấy ánh mắt của Kỳ Thừa Doanh thì lại thôi. Dù sao cũng là cháu ruột, dù có làm gì thì Kỳ Thừa Doanh vẫn là đứa cháu duy nhất của nhà họ Cố.
Nàng đã kiên quyết dì Cố cũng không muốn ép ủ, chỉ là với những chấp niệm mà Kỳ Thừa Doanh cứ luôn giữ mãi trong lòng, bà có một chút sót xa.
Bội Bội không hiểu rốt cuộc là sư phụ bị cái gì, mỗi lần nói đến chuyện về nhà, nàng đều như muốn trốn tránh, không hiểu được tại sao Kỳ Thừa Doanh lại cứ phải làm dì Cố khó xử.
Kỳ Thừa Doanh không nói, cũng không ai có thể ép buộc nàng.
Cố Hà thấy Bội Bội lại định tiếp lời, đành nắm cổ tay cô bé lại, vừa kéo đi vừa nói: "Theo dì ra ngoài chờ chị con!"
Không phải nàng không muốn tiếp nhận mà là không thể tiếp nhận, nàng thương mẹ mình, nhưng có những tổn thương chính là mãi mãi, có những người đến cuối cùng trở thành một căn phòng khóa kín, không muốn đụng chạm, không muốn bới móc...
Chỉ muốn, mãi chìm xuống... lặng lẽ nằm yên ở đó.
Cố Hà kéo Bội Bội ra bãi đỗ xe, Bội Bội đứng trước đầu xe của dì Cố, thái độ rất bực bội: "Sao dì lại kéo con! Sư phụ... Chị ấy, rõ ràng là..."
"Bội Bội! Con bình tĩnh đi đã!" Cố Hà ngăn lại bức xúc trong lòng đang trực trào của cô bé.
Bà đương nhiên biết, Bội Bội muốn tốt cho những người làm cha làm mẹ như bà, chỉ là có một số chuyện chính cha mẹ ngay từ đầu đã sai và mãi cũng không thể thay đổi.
Nhìn dì Cố khổ sở như lúc này Bội Bội cũng không muốn làm loạn thêm nữa, ngoan ngoãn nghe theo, nhưng vẫn bực bội về thái độ của Kỳ Thừa Doanh.
"Chị con... Đã từng rất khổ sở! Cho nên Bội Bội, sau này nếu con bé không muốn hoặc không thích, con đừng nói đến nữa! Có được không?" Cố Hà cả người đều là khoan dung, năm đó nếu không xảy ra nhiều chuyện không may thì đứa cháu gái xinh đẹp ngoan ngoãn của bà cũng chẳng thành ra như bây giờ.
Dì Cố gần như là năn nỉ Bội Bội, mọi chuyện đều muốn tốt cho Kỳ Thừa Doanh.
Bội Bội gật gật đầu: "Con biết rồi!"
"Được rồi! Đừng làm khó chị con." Cố Hà vỗ nhẹ lên vai Bội Bội, như là trấn an cũng như là đang cố gắng tự an ủi chính mình.
Nhìn Kỳ Thừa Doanh đi ra từ cửa tòa nhà, Cố Hà không muốn ở lâu thêm nữa nên vội vàng lên xe nhanh chóng rời đi, Bội Bội nhìn dì Cố khó xử chỉ biết vâng lời nghe theo.
Kỳ Thừa Doanh nhìn thấy dì Cố lái xe đi mất thâm tâm nàng cũng cồn cào khó chịu, có lẽ nàng cũng nên học cách đón nhận một số chuyện và mở lòng hơn với mẹ.
Khi nàng ngồi vào xe lại không nổ máy mà đưa tay bật nhạc, không gian im ắng được tiếng dương cầm vỗ về. Thời khắc đó tựa như cơ thể nàng không cần phải làm gì nữa, chìm vào trong nước rồi cứ để thính giác lặng lẽ nghe rõ mọi thứ âm thanh phát ra.
Dáng vẻ mệt mỏi gần như tuyệt vọng của Kỳ Thừa Doanh chính là bóng ma mà nàng không muốn để cho bất kỳ ai nhìn thấy, trong lòng dâng lên một nỗi buồn.
Kỳ Thừa Doanh như chú mèo nhỏ muốn tìm bếp than hồng giữa trời đông, nhưng chỉ tìm được một ụ rơm, nàng muốn mồi lửa nhưng nàng chỉ là một con mèo, vùi sâu vào đó chỉ mong tìm được hơi ấm, vùi mặt vào vô lăng tóc dài rũ rượi xoã xuống che đi những đau đớn cứ tràn lan trong thân thể.
Ánh trời hoàng hôn ấm áp buổi chiều tà, màu vàng đo đỏ nhuốm sắc màu buồn bả, cô gái xinh đẹp nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ xe khiến đồng tử tựa ngọc lưu ly sáng lánh lấp, nét tuyệt vọng càng rõ ràng ngay lúc này, cả cơ thể Kỳ Thừa Doanh như bị đông cứng vào khoảng không ấy… nàng đã ước chính mình là chú chim nhỏ, sãi cánh rồi bay đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...