Luật Sư Và Bị Cáo
Các vị khách đến Trung tâm cải huấn Riverhead đều được đón chào bằng một tờ áp phích rõ hiếu khách:
CHO BẠN TÙ TIỀN, ĐỒ ĂN HOẶC BẤT KỲ HÀNG LẬU KHÁC LÀ MỘT TRỌNG TỘI, CÓ THỂ BỊ PHẠT MỘT NĂM TÙ. NẾU BỊ BẮT GẶP ĐƯA HÀNG LẬU VÀO TRUNG TÂM, SẼ PHẢI Ở LẠI ĐÂY.
Tom và tôi đã đi qua đấy vô số lần, nhưng sáng nay, Tom huých tôi và hắng giọng.
- Kệ nó, - tôi nói.
Năm phút sau, sau khi cất tiền, chìa khóa của chúng tôi, rồi cho qua máy dò kim loại và trạm kiểm soát, chúng tôi trở lại căn phòng luật sư bé tí đã thành văn phòng thứ hai của chúng tôi.
Nhưng hôm nay không phải là ngày làm việc bình thường, lúc Dante bước vào phòng, tôi chỉ cho cậu chiếc ghế trước cái máy tính, mọi khi là chỗ của tôi bên bàn. Sau đó tôi khép cửa lại.
- Dante, - tôi nói nhẹ nhàng, - chúng tôi biết Chủ nhật là sinh nhật cậu, vì thế chúng tôi tặng cậu một bữa liên hoan nhỏ.
Lúc Dante lóe một nụ cười ngạc nhiên và trìu mến, có sống đến trăm tuổi tôi cũng không thể quên, Tom đeo tai nghe lên đầu cậu. Anh bấm một phím trên máy tính, và tôi tắt đèn.
- Chúc mừng sinh nhật, Dante!!! - những nhịp hip-hop chạy khắp màn hình, và Dante gõ bàn chân hài lòng. Việc này khá nghiệp dư. Như các đạo diễn phim, Tom và tôi có nhiều cách tiến hành, nhưng sau khi loạng choạng ra khỏi sân sau của Spielberg vài tuần trước, chúng tôi hình dung Dante cũng có thể có một khoảng ngắt khỏi thực tại.
Sau lời chúc sinh nhật là bộ phim mới, còn chưa ra lò của Jamie Foxx, chúng tôi kiếm được nhờ sự giúp đỡ to lớn của người bạn mới của chúng tôi, choán hết màn hình, và Dante, sắp mười tám tuổi mỉm cười như một chú bé. Lúc bắt đầu đến danh sách đạo diễn, diễn viên, tôi mở cặp và trao cho Dante một hồ sơ pháp luật quan trọng. Nói thế không hoàn toàn đúng. Thứ tôi trao cho Dante là một ống nhỏ bỏng ngô. Tôi đã đọc tấm biển. Tôi biết đây là một trọng tội, nhưng không thể xem phim mà thiếu bỏng ngô.
Hai giờ sau, khi bộ phim của chúng tôi đến hồi kết, Tom ấn phím Return lần cuối. Trong vô vàn thứ Dante bị tước đoạt bất công trong hơn bảy tháng qua là cuộc thi nhảy lên cao ném bóng vào rổ cho các ngôi sao NBA. Không hơn được nữa. Đêm qua, chúng tôi đã tải nó vào máy tính của tôi và trong suốt mười lăm phút tiếp theo, tôi ngắm Dante và Tom lắc lư đầu và thì thào những lời bình láu lỉnh như “Chơi bẩn!”, “Buồn nôn!” và “Lố bịch!”.
Tôi không thể nhớ lần cuối cùng tôi vui như thế là khi nào, và tôi nhận ra rằng toàn bộ đời tôi ở trong căn phòng nhỏ bé này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...