Xin đừng ghét chúng tôi, nhưng việc hàng ngày của chúng tôi ở Paris là thế này. Tom dậy lúc tám giờ, mua tờ International Herald Tribune và đến hiệu cà phê. Nửa giờ sau tôi xuống, giúp anh ăn hết bánh sừng bò và Jumble. Rồi Tom nhắm mắt và mở đại cuốn sách chỉ dẫn của chúng tôi, để mặc số phận chọn điểm đến trong ngày.
Thứ Hai, đến Bảo tàng Picasso trong khu vực có nhiều con phố ngoằn ngoèo, ấm cúng tên là Marais. Thứ Ba, chúng tôi trèo các phố dốc ngược lên đỉnh đồi Montmartre. Sáng hôm nay, chúng tôi đi bộ đến một khách sạn từ thế kỷ mười tám đã thành Bảo tàng Rodin[48].
Chúng tôi ngắm hình dáng mạnh mẽ của nhà văn Balzac bằng đá granit đen và leo lên đài vòng ngắm Nhà tư tưởng[49] nổi tiếng, to lớn mà nặng nề, trông cuồn cuộn cơ bắp so với một trí thức.
Đằng sau hai pho tượng đó, trong một góc là thiên sử thi Cổng Địa ngục, tác phẩm đã ngốn hết ba mươi bảy năm cuối đời của Rodin. Nó gồm hai cánh cửa khổng lồ màu đen lúc nhúc hơn hai trăm thân hình quằn quại, mỗi người chịu một hình phạt khổ sở vĩnh viễn, và vì lý do nào đó, Tom không thể rời mắt khỏi tác phẩm này.
Anh cứ đứng ngây ra mãi, tôi đành để mặc anh và đi dạo trên các con đường nhỏ bằng đá trong vườn, có nhiều luống trồng nhiều loại hoa hồng khác nhau, tôi tin rằng địa ngục hẳn có nhiều kẻ phạm tội. Có một ghế dài dưới nắng, tôi đang ngắm một người mẹ trẻ cho con bú thì Tom tìm thấy tôi.
- Anh đã đưa ra tòa xử chết bao nhiêu người rồi, Tom?
- Tất cả bọn họ.
- Bận gớm nhỉ.
Chúng tôi ăn bánh mì kẹp và uống vang trong quán cà phê vườn, rồi lang thang vào các vùng lân cận, nhiều tòa nhà của các nhân vật quan trọng đã biến thành sứ quán nước ngoài, có lính gác vũ trang ở đằng trước. Mọi thứ đều đẹp đẽ và mới mẻ, những tội nhân thân thể rách toạc và quằn quại trên Cổng Địa ngục đã biến khỏi đầu tôi, rượu vang ngây ngất khiến tôi kéo Tom trở về căn phòng nhỏ của chúng tôi.
Thực lòng, tôi không thể đợi lâu hơn nữa. Lúc Tom dò dẫm tìm chìa khóa, tôi đã dính lưỡi vào tai anh nói rằng tôi muốn lắm rồi, và chúng tôi vừa lọt vào phòng, tôi đã kéo anh vào buồng tắm, cởi quần áo anh trước tấm gương dài.
- Thế này có phải là tội lỗi không, Tom?
- Anh không nghĩ thế.
- Thật ư? Lúc này em có làm gì sai không?
- Không, em không làm bất cứ việc gì sai hết. Em làm mọi việc đều đúng.
- Đừng nhìn em, Tom. Hãy nhìn chúng ta trong gương.
Vài giờ sau, trên giường, Tom rên rỉ rất khác thường rồi lẩm bẩm: “Không có máu, không có máu”.
Tôi lay anh, lúc đầu còn nhẹ nhàng, sau mạnh hơn và anh mở bừng mắt ra, hoảng sợ.
- Anh có một cơn ác mộng à, Tom?
- Anh có nói gì không?
- Anh nói về máu, Tom ạ.
- Máu của ai? Máu gì?
- Anh không nói.
- Anh còn nói gì nữa? - Tom hỏi, ánh mắt anh vẫn khiếp đảm.
- Không, - tôi bảo anh và anh mỉm cười, ngọt ngào đến mức tôi lại muốn anh ở trong tôi lần nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...