Sáng hôm sau, khi đám đông lục tục trở lại phòng xử, có thể thấy sự căng thẳng trên từng bộ mặt. Sự căng thẳng tràn đầy phòng xử. Sau một tuần nóng nực và điều hòa nhiệt độ chỉ kêu chứ không mang lại hiệu quả mấy tí, căn phòng như một cái hộp kín gió, nồng nặc mùi mồ hôi đã khô và mùi người. Lúc tôi bước đến chỗ ngồi cạnh Kate, mồ hôi chảy ròng ròng xuống lưng.
Quyết định không đưa Dante lên bục là một mạo hiểm có tính toán, nhưng phó mặc cậu thiếu niên sợ hãi cho bên nguyên nghe chừng còn nguy hiểm hơn. Dù sao chăng nữa, nó cũng gây nhiều sức ép cho bản lập luận của tôi. Tôi đang ngoáy vội những ghi chép cuối cùng lần thứ hai, thư ký tòa hô:
- Tất cả đứng dậy!
Quá nhanh, chánh án Rothstein sải bước vào phòng, trèo lên ghế và quay sang tôi.
- Ông Dunleavy, - ông ta nói và tôi quay mặt về bồi thẩm đoàn lần cuối cùng.
- Thưa các quý ông quý bà, khi tôi đứng trước các vị lúc mở phiên tòa này, một yêu cầu của tôi là các vị không chấp nhận những gì nghe thấy, cho đến khi đã lọc qua sự suy xét của các vị. Tôi biết các vị đã làm điều đó vì tôi đã ngồi quan sát các vị làm, và tôi có thể thấy hiệu quả trong sự cố gắng của các vị. Vì thế, xin cảm ơn các vị.
Sáng nay chúng ta sẽ kiểm tra vụ của bên nguyên một lần cuối cùng và xem xét từng thứ được gọi là chứng cứ của họ.
Mặt tôi đã ròng ròng mồ hôi, lúc tôi lau trán và uống một ngụm nước, âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng o o của cái điều hòa nhiệt độ vô dụng.
- Khi nhận bào chữa cho Dante, tôi nghĩ đây là trường hợp bi thảm của một thiếu niên thấy mình ở nhầm chỗ và nhầm thời gian. Giờ tôi nhận ra rằng vận rủi không làm gì được Dante Halleyville và Michael Walker lúc họ đến cơ ngơi nhà Smitty Wilson vào đêm Eric Feifer, Robert Walco và Patrick Roche bị giết.
Dante và Michael đã bị cố ý lôi kéo đến hiện trường để có thể khớp với những vụ giết người kia. Đó là cách giải thích duy nhấtcó lý.
Chính xác thì Dante và người bạn thân nhất làm gì đêm hôm đó trong cái cơ ngơi năm chục triệu đô của Wilson? Khi Dante đi khai báo, cậu đã kể với cảnh sát rằng khoảng năm giờ sáng, cậu nhận được một cú điện thoại, chúng tôi biết cậu nói thật vì băng ghi âm cho biết cậu nhận một cú gọi dài tám mươi ba giây, vào lúc năm giờ một phút. Cú gọi từ trạm điện thoại trả tiền bên ngoài quán hải sản tên là Clam Bar ở Napeague.
Người gọi xưng tên là Eric Feifer. Anh ta mời Dante đến dinh cơ của Wilson để họ có thể xua tan sự nghi kỵ và gạt cuộc xô xát lại đằng sau. Dante vốn tốt bụng, cũng muốn như thế về cuộc cãi lộn ngu ngốc - mà bên nguyên đã trơ tráo thổi phồng thành một cuộc xung đột chủng tộc nhỏ - nên đồng ý gặp Eric Feifer ngay lập tức. Nhìn bên ngoài, hình như Michael Walker mua cần sa đêm hôm ấy. Dante thừa nhận thế.
Nhưng thưa các ông các bà, người gọi cú điện đó không phải là Eric Feifer. Đó là người mạo danh Eric Feifer.
Nếu Eric Feifer là người gọi, cậu ta sẽ dùng điện thoại di động của mình chứ không phải ra ngoài gọi để khỏi bị truy đến mình, vì Eric chẳng có gì phải dấu giếm. Nhưng người gọi đang cố bẫy Dante và Michael vào các vụ giết người này nên cần giấu. Vì thế hắn dùng điện thoại trả tiền.
Cú gọi đó, - tôi nói và ngừng lại, chỉ đủ lau bộ mặt mồ hôi đang rỏ ròng ròng lần nữa, - là bước đầu tiên trong những bước mà những kẻ sát nhân thực sự bẫy Dante, nhưng đây là bước quan trọng nhất. Nó kéo được Dante và Michael đến hiện trường và ngay khi bọn giết người nghe thấy họ đến, chúng bèn giết ba cậu thanh niên kia.
Lúc này bọn giết người đã có Dante và Walker ở hiện trường, nhưng chúng thấy thế chưa đủ. Chúng phát hiện ra - có thể do một quan hệ trong đơn vị cảnh sát - nơi Michael Walker đang trốn. Chúng bèn giết cậu cũng bằng thứ vũ khí đã giết chết Feifer, Walco và Roche. Sau khi in trọn vẹn những dấu vân tay của Walker lên vũ khí, chúng giữ khẩu súng cho đến lúc Dante ra nộp mình.
Ngay khi chúng biết Dante ghé vào quán ăn Princess trên đường từ thành phố về đêm ấy, chúng bèn thả khẩu súng vào đó. Rồi gọi một cú điện nữa, hoặc là một cú gọi là nặc danh cho cảnh sát Hugo Lindgren, chúng tiết lộ rằng khẩu súng đang trong thùng rác. Tiện lợi mọi đường.
Thưa các quý ông quý bà, có người nào trong các vị còn dùng điện thoại trả tiền? Ai trong các vị không có điện thoại di động? Nhưng trong vụ này, hai cú gọi quyết định đều từ trạm điện thoại trả tiền. Cả hai đều cùng một lý do để không thể theo vết người gọi.
Xin các vị hãy suy nghĩ kỹ những điều bên nguyên thuật lại cho các vị. Nó không có ý nghĩa gì hết. Nếu Dante giết ba cậu kia, sau đó lại dùng chính khẩu súng ấy giết người bạn thân nhất, cậu ta có nhiều thời gian để tống khứ vũ khí giết người đi. Như bên nguyên xác nhận, nếu Dante đi một mình từ Lower East Side đến Brooklyn để giết Walker rồi trở về Lower Manhatttan, cậu ta có thể quẳng khẩu súng ở bất cứ chỗ nào dọc đường. Thay vào đó, cũng theo bên nguyên, Dante giữ nó lại đến phút cuối cùng. Sau đó, cậu ta lại khinh suất vứt nó ở một nơi công cộng.
Còn những dấu vân tay của Michael Walker trên khẩu súng. Nó cũng thất bại trong xét nghiệm về mùi. Nếu Dante giết Walker, cậu ta ắt phải lau sạch mọi vân tay trước khi vứt bỏ vũ khí. Dante không thể nào lại xóa vân tay của mình cẩn thận và để lại vân tay của Walker.
Giờ nói đến cái mũ Miami Heat - vì đây là nơi bọn giết người thực sự mắc hai sai lầm quan trọng. Vì bọn giết người không thể in dấu vân tay của Dante lên súng, chúng quyết định để lại một trong những cái mũ của cậu ở hiện trường. Nhưng làm sao bọn chúng biết được rằng những cái mũ trên giá của Dante đơn thuần chỉ là biểu tượng, chưa bao giờ được đội vì Dante cho rằng sẽ rủi ro nếu đội một trong những cái mũ ấy trước khi được vào NBA? Chúng không thể biết được điều đó.
Chính vì thế, chúng để lại một cái mũ không hề có dấu vết mồ hôi hoặc dầu tóc của Dante trên nhãn. Chúng đã để lại hiện trường tội ác cái mũ chưa đội lần nào. Nếu đêm ấy Dante ra đi giết người bạn thân nhất, liệu cậu ta có chọn cái mũ đỏ chói nhất, rạng rỡ nhất trong bộ sưu tập của mình không? Trong một năm qua, bên nguyên không thể tìm ra, không một người nào nhìn thấy một người đàn ông cao xấp xỉ hai mét đội cái mũ đỏ chói trên đường phố New York đêm ấy. Lẽ tất nhiên họ không thể. Đêm hôm ấy, cậu ta không ở trên đường phố.
Vậy thì chuyện gì đã xảy ra thực sự? Ai là kẻ giết người?
Một người nào đó hoặc một nhóm nào đó liên quan tới việc buôn bán ma túy, ngang nhiên buôn bán ngay tại cơ ngơi của ông Wilson hè vừa qua đã giết ba cậu thanh niên này. Chúng đã dàn xếp đưa Dante Halleyville vào cho khớp. Chúng cũng giết Michael Walker, nhưng trong quá trình bọn chúng đã phạm nhiều sai lầm nghiêm trọng. Những kẻ giết người luôn mắc sai lầm.
Một cái mũ Dante chưa hề đội để lại hiện trường. Một khẩu súng vứt trong thùng rác theo kiểu rất vô lý. Và sai lầm ngớ ngẩn lớn nhất là dựa vào một cảnh sát thoái hóa quá nhiều.
Nghe câu đó, cả căn phòng trở nên lúng túng, nhất là những người đàn ông mặc đồng phục màu xanh lơ vai kề vai đứng dọc theo bốn bức tường.
- Chúng ta có thể tin đây là một sự trùng khớp, khi chính người cảnh sát nhận cú điện thoại nặc danh về khẩu súng cũng là người nhận điện của Nikki Robinson khi cô ta thuật lại vụ cưỡng hiếp bịa đặt đến lố bịch? Cũng chính viên cảnh sát ấy bắt giam cô ta vì tội tàng trữ? Chính viên cảnh sát ấy đã ở lại một mình trong phòng của Dante với những cái mũ? Xin mời.
Nhưng với mọi sai lầm của kẻ giết người, có một tính toán rõ ràng là cảnh sát dễ tin rằng một thanh niên da đen, kể cả một người chưa hề có tiền sử bạo lực và tương lai là một trong những ứng viên sáng giá nhất thành hội viên NBA, sẽ vứt bỏ tất cả vì thua một trận bóng rổ tình cờ, chẳng có ý nghĩa gì và bị một quả đấm vô hại. Tại sao? Vì đó là việc mà các cậu thanh thiếu niên da đen làm phải không? Họ nổ súng chẳng vì lý do gì.
Ngay từ đầu phiên tòa này, bên nguyên đã lầm đường khi nói đến chủng tộc. Họ nói với các vị về một trận đấu mà, lạy Trời, một đội toàn cầu thủ da đen còn đội kia toàn da trắng. Họ làm các vị tin chắc khi nghe về cậu thiếu niên hoảng sợ nói: “Chuyện này chưa xong đâu, thằng da trắng.” Đó là vì trong thâm tâm, bên nguyên giả định rằng thanh thiếu niên da đen dễ hư hỏng và bấp bênh đến mức bất cứ việc gì cũng làm họ nổi điên lên giết người.
Tôi biết Dante Halleyville, nhân cách và cá tính của cậu chẳng có gì là dễ hư hỏng. Khi anh trai cậu xoay ra phạm tội, cậu vẫn đi học và thi đấu. Khi mẹ cậu thất bại trong trận chiến với cơn nghiện ma túy, cậu vẫn ở trường và thi đấu, và giờ đây, cậu vẫn đứng vững gần một năm trong nhà tù an ninh tối đa vì một tội mà cậu không hề phạm.
Trong vụ này, và trong nhiều vụ khác nữa, dòng dõi chẳng là gì ngoài cái bình phong mờ ảo. Tôi biết các vị sẽ không rối trí hoặc nhầm lẫn. Các vị sẽ nhìn ra cảnh ngộ của bên nguyên. Vì không có một mẩu chứng cứ nào đáng tin nối kết Dante với các vụ giết người này, các vị sẽ đi đến kết luận duy nhất có thể được là bên nguyên không chứng minh được ngoài sự nghi ngờ.
Bây giờ, thưa bà Chủ tịch đoàn bồi thẩm, bà sẽ nói hai từ mà Dante Halleyville đợi nghe đã một năm nay - vô tội.
Nếu bà không làm thế, bà sẽ giúp những kẻ giết người trốn thoát với một vụ giết người thứ năm, vụ giết một thanh niên ưu tú, một người bạn rất tốt của tôi tên là Dante Halleyville.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...