Editor: Tinh Di
Khương Vãn Ngư ngồi ngẩn người, nhìn về một phía vô định, nhớ lại quãng thời gian hơn 30 năm, khi đó có Tiêu Thành Hưng và những đứa nhỏ……
Nước mắt rơi từ lúc nào….
Bà đau, nhưng vẫn phải cố nén cơn đau này xuống, dặn bản thân: Mình vẫn luôn một mình! Một mình càng tốt! Không cần ai cả!
Nhưng dù có dặn bao nhiêu lần cũng không thể khiến nội tâm bà thoải mái hơn, ngược lại càng cô đơn, đau khổ…….
Từ sau khi rời đi, đêm nào bà cũng như vậy…..
Nhưng đêm nay đã khác một chút, có Quả Quả ở cùng bà….
Có vẻ như Quả Quả rất mệt nên ngủ say, đá hết chăn xuống giường.
Bà quay qua đắp lại chăn cho thằng bé.
Quả Quả rất giống Tiêu Y Bằng hồi nhỏ, khi ngủ say miệng nhỏ hơi chu lên, khuôn mặt phúng phính trắng trẻo…..
Ngày đó bà và Tiêu Thành Hưng đón thiên thần đầu tiên. Khi đó Tiêu Thành Hưng rất vui sướng, đi làm đều khoe thằng bé với mọi người, lúc nào cũng chăm chăm về nhà để trông con….
Khi đó bà cảm giác mình là người mẹ hạnh phúc nhất trên đời….
Không, bà không được nhớ những chuyện cũ nữa, không được….
Nước mắt rơi không ngừng, bà xoay người, ôm Quả Quả vào lòng, nghẹn ngào: “Bà không sợ một mình…. Bà… Bà có thể sống tốt… sống một mình càng tốt…..”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Nhà họ Tiêu đều có phép lệ, nếu không thể qua từ hôm Trừ tịch thì sáng hôm sau chắc chắn phải qua sớm.
Tiêu Y Bằng cùng vợ con chào Khương Vãn Ngư trước khi qua nhà ông bà nội.
Trước khi ra khỏi cổng Khương Vãn Ngư cứ ôm lấy Quả Quả không rời, nhưng thằng bé có vẻ chỉ muốn chạy nhảy, không thích được bế nên cứ giãy đạp không ngừng…….
Cuối cùng Khương Vãn Ngư đành đặt thằng bé xuống, cười khổ, đi đi, ai cũng muốn rời khỏi bà…..
“Mẹ, mẹ thật sự không đi cùng chúng con?” Tiêu Y Bằng nói.
Khương Vãn Ngư không nói gì, trầm mặt đi vào bếp để dọn dẹp, nhưng không ngờ bếp đã sạch sẽ, là Trình Vi Vi dọn.
Bữa sáng nay là bánh chẻo. Khương Vãn Ngư vốn không định ăn nhưng vì giọng nói ngây thơ của Quả Quả mời bà ăn, bà vui vẻ ăn được mấy cái….
Tiêu Y Bằng nhìn ra được, nhân cơ hội thuyết phục bà: “Mẹ, mọi thứ đã xong rồi, mẹ đi cùng chúng con được không? Nhỡ ông bà nội có hỏi con cũng không biết phải nói như thế nào….”
Chuyện ly thân của Tiêu Thành Hưng và Khương Vãn Ngư không có ai trong họ tộc biết cả…..
Nhưng Khương Vãn Ngư lại ngắt lời anh, “Có cái gì khó nói, nói mẹ ốm hay chết đều được!”
“…. Mẹ, hôm nay là mùng 1….” Tiêu Y Bằng không khỏi đau lòng.
“Thì có sao? Bây giờ mẹ còn sợ điềm gì nữa? Một người sống chết không ai màng, không liên quan không vương vấn bất cứ chuyện gì!” Khương Vãn Ngư nói.
“Còn có chúng con…..”
“Được rồi!” Khương Vãn Ngư lại ngắt lời Tiêu Y Bằng, vẻ mặt có chút khó chịu, “Cảm ơn hai đứa đã đến thăm mẹ, hai đứa đi được rồi.”
Không ai muốn bước đi…..
Khương Vãn Ngư không thể tiếp tục đóng kịch, bà nén nước mắt, lấy tiền mừng tuổi đặt vào tay Trình Vi Vi, “Hai đứa đi được rồi, mẹ biết hai đứa là con ngoan, thương cảm mẹ, nhưng….. mẹ có nỗi khổ tâm riêng, hai đứa không cần phải biết, mau đi đi.”
Trình Vi Vi không biết nói gì, chỉ có thể nhìn chồng…..
Tiêu Y Bằng nén xúc động, cùng vợ con chào Khương Vãn Ngư lần nữa mới rời đi.
Trên xe, Trình Vi Vi nhịn không được quay qua hỏi Tiêu Y Bằng: “Anh, vừa nãy mẹ nói chúng ta là con ngoan…. em…” Cô có chút thích ứng không kịp….
“Em rất xứng đáng!” Tiêu Y Bằng đang có suy nghĩ khác nhưng vẫn dành cho vợ mình một nụ cười trấn an.
“Thanh Hòa….” Giọng cô lí nhí.
“Thanh Hòa cũng vậy.”
Cô không nói gì nữa.
Sau khi nhà Tiêu Y Bằng rời đi Khương Vãn Ngư liền trở về phòng, ngồi bên cửa sổ, nhìn theo xe ô tô đến tận khi mất hẳn bóng. Hồi lâu sau mới giật mình, nước mắt đã đẫm hai bên má…..
Bà vội vàng lau đi, đứng dậy chuẩn bị một chút đồ lễ để lên chùa. Bà nhớ giờ này năm trước bà cũng lên chùa nhưng năm nay tâm tình đã khác rất nhiều, và cũng là một ngôi chùa khác…..
Ngày tuyên án anh cả, sau khi ra khỏi toà bà lái xe trong vô thức, đến khi dừng lại đã ở ngoài cổng một nữ am xa lạ.
Trong lòng chất chứa quá nhiều chuyện, bà không nghĩ nhiều mà đi thẳng vào. Ngày đó trước mặt Bồ Tát bà đã được trút ra hết những gánh nặng trong lòng. Bà ở lại đó hai ngày.
Bà lái xe lên núi, bên tai vẫn còn vang tiếng vị ni cô hôm đó nói với bà: “Tâm có chuyện giấu giếm, tự lộ; Người làm chuyện xấu, tự chịu; Ham muốn dục vọng đều hại thân.”
Bà biết chứ, nhưng mà……
Vẫn là vị ni cô ấy: “Nhân quả tương báo, đến cuối cùng sẽ có kết cục cho số phận của mình….”
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Khi Tiêu Y Bằng tới nhà ông bà nội, đã có mấy người chú bác ở đó nhưng người nhà anh thì chưa.
Bà nội Tiêu nhìn thấy Quả Quả liền kéo thằng bé qua cưng nựng, một bên hỏi Tiêu Y Bằng, “Cha mẹ con khi nào tới?”
“…” Tiêu Y Bằng cười cười, “Chắc là sắp tới rồi ạ.”
Bà nội Tiêu không hỏi nữa vì nghĩ rằng gia đình Tiêu Y Bằng là từ nhà riêng đến nên không biết rõ.
Không lâu sau Tiêu Thành Hưng cùng đám trẻ đến.
Tiêu Thành Trác nghịch ngợm còn khoa trương vòng tay ra để ôm lấy bà nội Tiêu, nhưng bà đã quay đi, cậu cố làm to: “Ôi mẹ của con không thèm để ý đến con, trái tim con tổn thương quá rồi đây này!!”
“Con tránh qua một bên đi!” Bà nội Tiêu trừng mắt với cậu, đi tới kéo Tiêu Y Đình và Diệp Thanh Hòa, cười không ngừng, “Đúng là bất ngờ lớn! Cháu trai cháu dâu bảo bối của bà đến thăm bà! Đã vậy hôm nay nhất định hai đứa phải ở lại với bà, không được đi đâu hết! Kệ mấy người kia!”
“Dạ vâng bà nội!” Tiêu Y Đình cười đáp, đỡ bà nội ngồi xuống, hai người anh cùng ngồi cùng bà.
Bà nội Tiêu đang rất vui vẻ không mấy để ý đến chuyện thiếu người, lúc này cô Ba mới nhận thấy: “Chị Vãn Ngư? Sao không thấy chị ấy?”
“À… bà ấy… bà ấy về bên nhà mẹ rồi…..” Tiêu Thành Hưng nói.
Chuyện bên nhà họ Khương ít nhiều đều đã biết nên không ai hỏi thêm gì, chỉ có bà nội Tiêu nghe Tiêu Thành Hưng nói mới nhớ tới, nói với ông, “Thành Hưng, Vãn Ngư là con dâu nhà này, tuy chỉ ấy là người hiếu thắng, có việc làm chưa đúng nhưng cuối cùng vẫn là người nhà chúng ta. Bây giờ bên gia đình ấy nhiều chuyện như vậy, chắc chị ấy rất rối loạn, nếu có muốn qua bên đó thì con nên đi cùng mới phải…”
Tiêu Thành Hưng chỉ đáp đã hiểu, không ai nói gì thêm, có rất nhiều chuyện chỉ có người trong nhà ông mới biết……
Tiêu Thành Hưng cố cười, “Vãn Ngư cũng là người hiểu chuyện, mẹ không cần lo lắng quá…”
“Không lo lắng sao được! Mấy người đàn ông các con mới là vô tâm! Phụ nữ nói không cần ai bên cạnh nhưng trong lòng họ không bao giờ nghĩ như vậy, con cũng giống cha con vậy, khô cứng như gỗ đá!” Bà nội Tiêu nói đến đây quay quá Tiêu Y Đình, “Y Đình, con gọi cho mẹ con đi, bà muốn nói chuyện.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...