Editor: Hạ Y Lan
Lần cãi vả này, không có kết quả.
Sau đó anh cõng cô ra ngoài ăn sáng, bỏ xe lăn một bên.
Không muốn vây cô trong không gian chật hẹp của tiệm nữa, mà đỡ cô đi lại bên chiếc cầu nhỏ, đợi cô đi mệt, anh lại cõng cô lên.
Cứ lặp lại như thế.
Trong lúc nhất thời, hai người đều không nói gì thêm.
Theo ý anh, tất cả đều đã nước chảy thành sông, kiên trì là quyết định duy nhất của anh, mặc kệ bây giờ cô còn khoăn điều gì! Anh biết cô sẽ không chủ động nói, anh cũng không có ý định bắt buộc cô nói, bắt ép duy nhất, chính là hôn lễ này!
Bây giờ anh cũng hiểu ra chút biện pháp, đối với cô gái này, lúc cần thiết thì hoàn toàn không thể nhượng bộ, làm như thế nào thì làm, về phần ý nghĩ của cô, anh còn thời gian cả đời, từ từ tìm hiểu.
Thậm chí bây giờ anh còn cảm thấy hối hận, sớm biết như thế, lúc học đại học nên trực tiếp ăn cô cho rồi! Cũng ít đi đau khổ nhiều năm như vậy! Có lẽ, biến cô thành người của mình sớm một chút, thì mọi chuyện đã hoàn toàn khác! Anh thật là khờ! Sống cùng một nhà với cô nhiều năm như vậy, cơ hội tốt nhiều đêm không đóng cửa, thậm chí anh không chỉ một lần ngủ bên cạnh cô, từng cơ hội vậy mà anh không nắm chặt! Cho nên, Tiêu Y Đình, ngươi ăn khổ sở nhiều năm, cô lại chịu nhiều tội như vậy, cũng là do ngươi không đủ bản lĩnh đàn ông!
Mà cô, vẫn luôn trầm mặc.
Bất kể cô gặp cảnh ngộ gì, từ khi cô tiến vào nhà họ Tiêu, gặp gỡ thiếu niên xoay quả bóng giữa ánh mặt trời hoàng hôn của mùa hạ, anh đã bị cô xếp vào danh sách người cô cần bảo hộ, từ khi đó, đến bây giờ, năm tháng thay đổi, thời gian đổi thay, duy nhất không thay đổi, vẫn là trái tim của anh. Vẫn muốn cho anh những điều hoàn mỹ nhất, giống như anh đưa cho cô quả Thủy Tinh cầu, không một vết nứt, sợ rằng khi hở ra, tất cả vẻ đẹp bên trong đều thay đổi, hơn nữa, trong thế giới này, còn có Tiêu Thành Hưng, người vẫn xem cô là con gái ruột......
Cho dù những chuyện đã trải qua như làm cho người ta từng bước một thay đổi, nhưng Diệp Thanh Hòa cô, bản chất bên trong vẫn không đổi được......
Cho nên, cô chỉ có thể thấp thỏm trầm mặc, chờ đợi từng giây kế tiếp đến.
Mặc dù cùng im lặng, nhưng trình tự sinh hoạt hàng ngày cũng không trì hoãn. Anh xoa bóp cho cô, cùng đi với cô, gần tối lại đón Đỗ lão tiên sinh đến châm cứu, rồi lại đưa lão tiên sinh trở về, cô thì ở trong nhà ngâm nước thuốc......
Tưởng mẹ biết tin bọn họ sẽ cử hành hôn lễ, rất mừng, muốn bắt đầu làm áo cưới cho cô, nhưng Tiêu Y Đình đã chuẩn bị, hơn nữa thời gian cũng không kịp, đành phải thôi.
Tiểu Ngư cũng đến tiệm thăm cô, còn mang cho cô một số trứng gà, nói là ông nội ở nhà có nuôi gà, bé mang đến cho cô bồi bổ thân thể.
Diệp Thanh Hòa từ chối không cần, bản thân Tiểu Ngư cũng cần phải bồi bổ, hơn nữa, trứng gà này cũng có thể bán được giá tốt, Tiểu Ngư muốn mang đến thì làm sao chịu thu hồi, đẩy tới đẩy lui, Tiểu Ngư nói thẳng, đẩy nữa cô bé buông tay thì toàn bộ sẽ vỡ.
Diệp Thanh Hòa hết cách, mới nhận.
Thời điểm mẹ Tưởng cầm trứng gà vào phòng bếp, thuận tiện cười híp mắt mời Tiểu Ngư tới tham gia hôn lễ, Tiểu Ngư mừng rỡ không thôi, liên tiếp đồng ý.
Hình như, tất cả mọi người đều vì hôn lễ mà vui mừng, chỉ có Diệp Thanh Hòa, nụ cười vẫn luôn miễn cưỡng.
Nhanh chóng đến cuối tuần......
Đêm hôm trước, anh không có ở trong tiệm, theo tập tục hôn lễ, anh thật sự không nên ở lại ngủ cùng cô, nhưng anh lại để lại một bộ quần áo, đựng trong hộp quà màu đỏ, chính là chiếc hộp ở sau xe của anh.
Trước khi đi, anh tự tay tắm rửa cho cô, ngâm nước thuốc, ôm cô lên giường, cúi người hôn lên trán cô, “Em gái, mai gặp lại, tối nay mơ mộng đẹp.”
Trên người anh cũng trộn lẫn mùi thuốc nhàn nhạt, lúc cúi người xuống, thân thể cô khẽ run, ngày mai, sẽ là cảnh tượng thế nào?
Cũng không nói quá dài dòng, anh liền đứng dậy rời đi.
Mấy ngày nay, bọn họ vẫn như vậy, căn bản anh không nói nhiều với cô, dường như là biết cô muốn nói lời gì, nếu là lời anh không muốn nghe, chi bằng không nói.
Mà cô, vốn cũng không muốn nói, cho nên càng im lặng......
Nhìn bóng lưng anh rời đi, như chắc chắn ngày mai nhất định có thể cưới được cô vậy, cô lẳng lặng nằm trên giường, chợt có một cảm giác, số mệnh đã như thế, cô không thể trốn chạy, tựa như trái cây đến mùa, chỉ có thể chờ anh tới hái.
Sau khi anh rời đi không lâu, mẹ Tưởng lặng lẽ tiến vào, hỏi cô, “Tiểu Hà, ngủ chưa?”
“Không có, mẹ nuôi.” Cô nói nhỏ.
Mẹ Tưởng liền vào ngồi bên giường.
Diệp Thanh Hòa dịch qua một bên chừa chỗ cho bà.
Mẹ Tưởng mỉm cười, vén lại tóc cho cô, “Rốt cuộc cũng đợi đến ngày này, thật tốt, Tiểu Hà, tối nay vốn là mẹ con tới nói chuyện với con, nhưng......”
Mẹ Tưởng buông tiếng thở dài, “Mặc kệ như thế nào, phu nhân ở trên trời vẫn còn phù hộ cho con, phù hộ con tìm được một người chồng xuất sắc như vậy, cô gia, thật sự là người đàn ông tốt nhất mà dì từng gặp. Tiểu Hà, con vừa hiểu chuyện, vừa là nghiên cứu sinh, cũng từng du học, mẹ Tưởng không phải là bà già có kiến thức gì nhiều, vốn không nên cậy mình nhiều tuổi, nhưng chung quy vẫn là người bên cạnh con, coi như đi lướt qua, mẹ Tưởng cũng muốn dài dòng mấy câu. Mẹ Tưởng biết các con đã đăng ký kết hôn nhiều năm, nhưng dân gian chúng ta không phải rất coi trọng hôn lễ sao? Làm hôn lễ, mới nói cho mọi người biết, con đã xuất giá rồi. Nếu xuất giá, chính là người của người khác, mặc dù từ năm mười sáu tuổi con đã ở nhà cậu ấy, có thể xem như vừa là dâu vừa là con gái, dì nhìn ra được, cô gia rất cưng chiều con, xem con như bảo bối, đây là may mắn mà bao nhiêu phụ nữ mơ ước, con gặp được, đương nhiên là duyên phận, chúng ta phải quý trọng duyên phận này, mặc kệ cô gia thương con thế nào, xuất giá rồi, thì phải đặt cô gia ở vị trí đầu tiên, ít nhất ngoài mặt con phải làm được, không thể ỷ sủng mà kiêu, mọi tính khí nên thu lại thì thu, nhưng cũng cần chừa cho mình con đường lui, con không giống những cô gái khác, không có nhà mẹ chống đỡ cho con, dĩ nhiên mẹ Tưởng một lòng hướng về con, nhưng chung quy cũng không phải là người thân? Tóm lại, không để cho chính mình phải chịu thua thiệt.”
Làm người thế nào, đối nhân xử thế ra sao, tất nhiên Diệp Thanh Hòa hiểu không ít so với mẹ Tưởng, nhưng vẫn có chút thích bầu không khí lúc này.
Cô gái xuất giá, là chuyện quan trọng cả đời người, mặc dù hôn lễ của cô cùng với những cô gái khác tương đối đặc biệt, cô cũng không biết rõ tình hình hôn lễ ngày mai sẽ ra sao, nhưng lúc này có người mẹ ở bên cạnh cô, nói từng chút những điều cần thiết khi xuất giá, những điều chỉ có thể nghe được từ mẹ, trong lòng cô cuối cùng có dòng nước ấm chảy qua, lòng ấm áp, nắm tay mẹ Tưởng.
Mẹ Tưởng cười cười, vỗ nhẹ mu bàn tay cô, “Có xem đồ cô gia đưa chưa?”
Cô lắc đầu một cái. Anh để lại cái hộp, đến nay cô chưa mở ra, nghĩ tới cũng chỉ là áo cưới mà thôi......
“Để dì xem một chút!” Mẹ Tưởng đứng dậy lấy cái hộp tới đây, mở ra, tiếng than thở không dứt, “Thanh Hòa, cái này, quá đẹp! Quá đẹp!”
Mẹ Tưởng giơ lên, là mũ quan đội đầu, chế tạo từ vàng ròng, thanh Lưu Tô thật dài rủ xuống, giống như đúc trong tưởng tượng của cô, nói chính xác, là y như trong trò chơi......
Cô không nhịn được ngồi dậy, tay nâng lễ quan Lưu Tô, cảm giác vàng ròng đè nặng ở trong bàn tay, cũng đè trong lòng cô.
“Thanh Hòa, dì cũng thấy qua tân nương một thân đeo đầy hoàng kim, nhưng khác biệt như vậy vẫn là lần đầu thấy!” Mẹ Tưởng cẩn thận từng li từng tí đeo lễ quan lên đầu cho cô, vì cô sửa sang lại mỗi thanh Lưu Tô, thế giới trước mắt cô, tựa như độ một tầng màu vàng kim, huy hoàng mà sáng chói.
“Xinh đẹp! Quá đẹp!” Mẹ Tưởng khen không dứt miệng, lại lấy quần áo nổi lên trong hộp, tơ lụa đỏ thẫm, mềm nhẹ hoa lệ, nâng niu trong tay, chất lượng thật tốt, cơ hồ mẹ Tưởng không cầm nổi, vài lần thiếu chút nữa rớt xuống, mà dưới giá y, còn có cái yếm màu đỏ......
Mẹ Tưởng cười nhìn cô một cái, hai gò má cô nhất thời đỏ bừng, gở lễ quan bỏ vào bên trong hộp, “Không có gì để nhìn......” Trong nội tâm, quả thật nhấp nhô bất định......
Mẹ Tưởng cười cất lễ phục vào, “Được, không nhìn, ngày mai để lại cho cô gia nhìn!”
“Mẹ nuôi......” Diệp Thanh Hòa nằm xuống, tâm bắt đầu gợn sóng, “Mẹ nuôi, tối nay, ở bên cạnh con đi......”
Đêm này, cô làm thế nào bình tĩnh vượt qua đây......
Hôm sau trời còn chưa sáng, cô liền tỉnh, hơn nữa, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Sớm như vậy, khẳng định không phải anh tới đón dâu, đến hiện tại, cô còn không biết anh lấy phương thức nào tới đón nữa. Anh nói, bọn Thần An đều đã tới, bọn họ đến bao nhiêu người? Ninh lão đại sao? Hay là Tô Tô? Không biết bọn họ có bị mình hù dọa không......
Cô liệu không sai, người vừa tới không phải là anh, là Tiểu Ngư.....
Hôm nay Tiểu Ngư cố ý mặc chiếc váy hồng, hơn nữa còn là hán phục, vừa xuất hiện, thật làm cho cô hơi cả kinh.
Tiểu Ngư ở trước mặt cô quay một vòng, hỏi, “Chị, xem được không? Đây chính là lần thứ hai em mặc bộ quần áo này! Lần kết hôn trước của hai người, em cũng mặc bộ này!”
Lần trước? Còn có lần trước? Diệp Thanh Hòa cực kỳ kinh ngạc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...