Editor: Hạ Y Lan
Lúc đó cô đang chống cằm nhìn hệ thống thông báo tình hình cuộc chiến, bị một câu này làm cho chấn kinh, cằm trực tiếp đụng vào bàn phím.....
Kênh chat đang trống, lại xuất hiện câu kia, cũng không nói là hỏi ai, anh còn có ai có quan hệ tốt hơn nữa sao? Hay là đang nói chuyện với Nhất Nhất Phong Hà?
Trong lúc chiến đấu kịch liệt như vậy nhưng mọi người trong bang cũng bắt đầu ồn ào lên: Lão đại, ai nhớ ngài vậy? Đang đánh giặc! Cũng không quên đùa giỡn con gái người ta?
Nhưng anh lại hoàn toàn ngó lơ những lời ấy không nói gì cả......
Vô duyên vô cớ anh lại nói ra câu này không biết có ý gì...
Cô sẽ không ngốc nghếch chạy đi hỏi,tâm trạng bất an, ngực nhảy loạn, cô lấy tay đè lại, chỉ cảm thấy từng tiết tấu đang đập dữ dội dưới bàn tay, cô không khống chế nổi, trái tim như muốn nhảy ra ngoài......
Loại cảm giác này......
Loại cảm giác này......
Cô không biết nên hình dung thế nào......
So với lời cầu hôn của anh nhiều năm trước thì càng thêm mông lung kích động......
Lúc anh cầu hôn, tất nhiên cô rất hạnh phúc, nhưng tâm tình khi đó, chỉ cảm thấy là nước chảy thành sông, mặc dù không dám hy vọng xa vời, nhưng gần như là số phận —— trừ cô anh còn có thể cưới ai? Cho nên, cô rơi lệ, cô vui mừng, cô kích động, cô hôn anh, cô nguyện vì anh mà nở rộ, nhưng không giống như giờ phút này, trong sách miêu tả mối tình đầu của thiếu nữ, vì một lần gặp mặt mà lo sợ bất an, vì một lần chờ đợi mà mỏi mắt chờ mong, nhưng chỉ với một câu “Ngươi nhớ ta” liền làm cô đại loạn......
Bọn họ là vợ chồng, những chuyện thân mật đều đã trải qua, thậm chí cô còn mặt không đỏ tim không đập nói với anh một câu “ Em yêu anh”, đến nỗi khiến anh mặt đỏ bừng, nhưng giờ phút này, chỉ một câu ”Ngươi nhớ ta?”, hơn nữa còn cách máy tính, thậm chí không có chỉ mặt gọi tên, lại làm tim cô đập loạn, mặt nóng bừng bừng......
Cô sao thế này?
Trong cơn hoảng hốt, thành chiến kết thúc, tất cả mọi người rất tận hứng, mọi người đều vui mừng, chỉ thiếu kêu Thành chủ vạn tuế......
Những thành viên rời đi, thấy Bang chủ trở lại, cũng muốn quay về bang, nhưng mọi người trong bang đều phê phán đám phản đồ này, chỉ có thể đồng cam, không thể cộng khổ, quyết không thể cho bọn họ quay lại!
Mọi người đang khí thế bừng bừng sau khi chinh phạt, chờ Bang chủ quyết định, mà anh cũng khôi phục vị trí thành chủ, chữ viết kim quang lấp lánh xuất hiện, hơn nữa câu hỏi lấp lánh ấy như muốn làm hỏng mắt người khác: Ngươi cứ nói đi?
Lại như thế này......
Không tên không họ, không giải thích được......
Sau khi mọi người kinh ngạc, cười hỏi: Lão đại, ngài hỏi ai? Ai nói? Người nào so với ngài còn lớn hơn? Ngài quyết định còn phải hỏi người khác?
Cô lặng lẽ cầm quyển sách che mặt mình, chỉ chừa một đôi mắt, nhìn chằm chằm màn ảnh......
Nhưng trong thoáng qua, cô mắng mình ngốc, cô một mình trước máy tính thì che mặt làm gì, còn có ai nhìn thấy sao?
Có chút ảo não vứt sách đi: Diệp Thanh Hòa, ngươi thật hết thuốc chữa, khó trách người ta nói phụ nữ khi yêu đều trở nên ngu ngốc......
Nghĩ tới đây, cô sững sờ, cô thế này gọi là yêu sao? Làm thế nào đây? Yêu một người vĩnh viễn không cách nào gặp mặt. Yêu một người đang cách xa vạn dặm? Còn cô của mười bốn năm trước thì không gọi là yêu sao?
Trong hỗn loạn, nhìn thấy chữ vàng lấp lánh lại xuất hiện lần nữa: Ta hỏi đồ đệ của ta! Ngươi nói, những người đó có cho trở về không?
“......” Thật đúng là hỏi cô......
Cô trốn không thoát, không thể làm gì khác hơn là trả lời: Ta làm sao biết? Ta không hiểu, tại sao hỏi ta?
Anh gửi đến một nụ cười: Bởi vì bọn họ đã từng khi dễ ngươi, phản đồ khi dễ ngươi muốn gia nhập bang, xử trí như thế nào dĩ nhiên do ngươi nói!
“......” Hoá ra là như vậy......
“Khi dễ đồ đệ của Tiêu thiếu gia ta, phải biết sẽ có kết cục thế nào!” Anh còn nói.
“......” Những lời này trái lại rất phù hợp tính cách của anh, giống với anh năm mười tám tuổi.
“Ta không biết có thu lại hay không, đó là quyết định của Bang chủ! Ta không muốn gánh trách nhiệm này! Ta đi ngủ đây!” Cô đánh một hàng chữ thật nhanh, rồi gửi đi.
Anh gửi đến icon cười lần nữa, “Ta mới đến ngươi lại muốn đi?”
“......” Lời này giống như cô rất mong đợi anh vậy...... Mặc dù đây là sự thật...... “Ta mệt mỏi, buồn ngủ......”
“Tới đây!” Lời kịch kinh điển lại xuất hiện, không để ý cô đang làm gì, muốn làm gì, bởi vì muốn cô qua, thì cô nhất định phải tới bên cạnh anh.....
Thói xấu ấy đã bắt đầu từ năm mười sáu tuổi.....
Cô cởi một con điểu chậm rãi đi.
Lần này, anh lại ở bên Tây Hồ......
Không phải ở Tuyết Sơn......
“Làm gì?” Cô hỏi.
Anh quay lại, một thân Hồng Y, tóc bạch kim bồng bềnh, Ngọc Cầm trong tay, Hồng Quang bốn phía, mà anh ở giữa hồng quang bình tĩnh tự nhiên, “Làm gì? Nhiều ngày không thấy sư phụ, chẳng lẽ không nên tới thăm hỏi sao?”
“......” Thật đúng là làm như thật vậy..... “Gặp qua sư phụ.” Cô nói.
“Ừ, ngồi xuống.” Anh ngồi bên Tây Hồ, rồi sau đó, Nhất Nhất Phong Hà cũng ngồi xuống bên cạnh anh.
Tình hình như vậy, cô nên ngồi ở đâu? Ngồi bên cạnh thì hình tượng này không hòa hài, quá phá hư hình ảnh......
“Ngồi đi!” Anh thúc giục.
Cô đành ngồi phía sau bọn họ.
“Đây là định đấm lưng cho sự phụ và sư nương sao?” Anh lại hỏi.
“......” Cô phát hiện, tối hôm nay, anh nói nhiều hơn tất cả thời gian cộng lại......
“Vậy đấm đi! Mới vừa rồi đánh nhau rất mệt, vừa đúng lúc thả lỏng gân cốt......” Anh nói.
“......” Đây là anh kêu đánh đấy! Cô giáng một quyền phía sau lưng anh, dĩ nhiên, anh không bị thương chút nào......
Anh gửi một chuỗi tiếng cười, “Ha ha ha ha”......
Hôm nay tâm trạng của anh không tệ......
Như vậy thì tốt, chỉ cần anh vui vẻ, cô cũng sẽ cảm thấy vui......
Cô nhìn bộ dạng ngồi xếp hàng của anh và Nhất Nhất Phong Hà, hơi cười.
Đêm Tây Hồ, đẹp như thiên đường nhân gian.
Bầu trời đêm rực rỡ, lá sen đu đưa theo gió, giống như có sinh mệnh, phập phồng thướt tha, từng lớp xếp chồng lên nhau, nâng những đóa hoa sen trong gió đêm khẽ lay động, hương sen phản phất vào mặt.
Đom đóm bên bờ bay lượn xung quanh hai người, lấm tấm nhiều điểm, giống như mộng cảnh.
Không, với bản thân cô chính là một mộng cảnh......
Một giấc mộng dài.....
Hình ảnh như vậy, quần áo như vậy, bóng lưng như vậy, người như vậy, quả nhiên là: Người ở ven bờ, có hương hoa sen. Có một mỹ nhân, đau như thế nào? Mê tỉnh tuỳ theo tự nhiên, nước mắt giàn giụa......
Qủa thật anh là một người tốt đẹp..... Dù anh trong trò chơi hay là thực tế, chỉ là,cô chưa bao giờ ở trước mặt anh làm nũng......
Và sẽ không bao giờ có cơ hội.....
“Có nhìn thấy không?” Bỗng nhiên anh lại hỏi.
“Hả?” Cô vẫn mãi đuổi theo suy nghĩ của mình nên không biết anh hỏi gì.
“Có nhìn thấy đom đóm không? Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Anh gửi một icon phẫn nộ tới.
Đêm nay anh không giống mọi khi, mất tích nhiều ngày, rốt cuộc anh đã làm gì, tâm tình tốt như vậy, cô nhớ anh không những rất ít nói chuyện, hơn nữa rất ít dùng đến icon......
“Đẹp.” Cô thuận theo trả lời.
“Bắt cho ta 100 con!” Anh nói.
“Tại sao?” Cấp anh cao như vậy còn muốn bắt đom đóm làm gì? Hơn nữa Nhất Nhất Phong Hà cũng có “Trăng rằm” rồi, còn phải bắt đom đóm?
“Không tại sao! Lời của sư phụ dám không nghe?” Anh làm bộ dạng hung ác.
Cô đành đứng lên, hai người bọn họ ở bên bờ hồ nhìn, còn cô thì nhảy bắt đom đóm.
Bắt hết 100 con, cô giao dịch với anh: Cho ngươi.
Mà anh không chút khách khí, đàng hoàng nhận lấy, sau đó đứng dậy, “Ừ, mệt rồi, xuống, ngủ đi.”
“Ngủ ——” Một chữ “ngon” cô còn chưa đánh xong, anh đã nhanh chóng biến mất......
Thật là nhanh......
Chỉ là, mặc kệ như thế nào, hôm nay cô rất vui vẻ, bởi vì, cô đã gặp được anh......
Cô thở dài, cô lại động tâm với Tiêu thiếu gia, nên làm thế nào?
Đêm đó, cô ngủ rất ngon, có lẽ cũng là bởi vì được thấy anh, ngủ rất say, cô không biết, nếu có một ngày anh hoàn toàn rời khỏi trò chơi, cô có thể làm giống như mình đã nói, buông xuôi tất cả......
Trong giấc mơ.
Cô mơ thấy anh.
Trở về năm mười sáu tuổi, chỉ là, không phải cô đi Bắc Kinh, mà là anh tới Giang Nam, ngay tại cửa tiệm này, ngay tại căn phòng này, tay anh xoay quả bóng rổ, nhìn cô cười một tiếng: Chào, em gái.
Lúc đó, ánh mặt trời từ cửa gỗ chiếu vào trong, ấm áp cả căn phòng, nhưng cô lại không thể thấy rõ hình dáng của anh...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...