Editor: Tinh Di
Tiêu Y Đình đồng ý, không vì lí do gì đặc biệt, chỉ là trong một khoảnh khắc anh muốn được uống cùng cậu một chén.
Tiêu Y Đình cũng không rõ Tống Tử Hành định đưa anh đến chỗ nào, chỉ đơn thuần lái xe theo sau.
Xe của Tống Tử Hành đi vào một tiểu khu.
Tống Tử Hành xuống xe, đi đến bên xe Tiêu Y Đình: “Anh đợi tôi một chút.”
Tiêu Y Đình không rõ chuyện gì nhưng cũng lười suy nghĩ, gật đầu với Tống Tử Hành sau đó ngồi yên tại xe. Một lúc sau Tống Tử Hành quay lại, hai người cùng nhau đi vào.
Hai người đi vào một quán bar nhỏ, khá yên tĩnh. Tống Tử Hành dẫn anh đến một bàn.
“Tôi thường xuyên tới chỗ này.” Tống Tử Hành nói, “Cũng hay ngồi ở chỗ này.”
“…..”
“Tôi và anh ấy từng có lần chứng kiến một chuyện rất thú vị ở chỗ này: Có một người phụ nữ uống say, sau khi rời khỏi quán thì gặp một đám lưu manh, bọn chúng định giờ trò xấu, cô ta kêu mình tên Phương Lê, là luật sư. Khi thấy chuyện như vậy anh ấy định ra tay giúp nhưng đã có người nhanh tay hơn, thuần thục đánh cho mấy người kia chạy mất dạng. Anh ấy hỏi tôi người đó là ai? Tôi nói anh ta là Reidar, là người của cha tôi. Chuyện về sau chắc anh cũng đoán được, Reidar trở thành ân nhân cứu mạng của Phương Lê, sau đó là bạn trai….” Tống Tử Hành kể.
Chuyện này Tiêu Y Đình chưa từng nghe nói đến….
“Anh ấy biết Phương Lê là trợ lý của anh,à không, anh ấy biết rõ toàn bộ những thứ xung quanh anh, cả đời này người anh ấy yêu thực lòng chỉ có anh, không phải tôi, tôi chỉ là cái bóng của anh, cái bóng giống với anh trong kí ức của anh ấy… Anh ấy yêu thương tôi như yêu thương một đứa trẻ…..” Kể đến đây, Tống Tử Hành lấy từ trong túi ra một chiếc hộp, đưa đến trước mặt Tiêu Y Đình, “Cái này tôi lấy từ nhà anh ấy, có thể coi là di vật. Tôi nghĩ nên đưa lại cho anh là tốt nhất, anh có thể nhận hoặc nếu coi nó như nỗi nhục thì có thể vứt đi, dù sao…. tôi cũng đã giúp anh ấy hoàn thành tâm nguyện…..”Tiêu Y Đình mở hộp, bên trong là những thứ không thể quen thuộc hơn, cục tẩy, Nhị Hồ phổ, vở viết, sách tiếng anh…. Anh từng tức giận dẫm đạp lên chúng trong khi Phạm Trọng thu nhặt từng thứ một…..
Nếu vậy chắc có lẽ ngày hôm đó Phạm Trọng cũng thấy hết hành động đó của anh…..
Đột nhiên Tiêu Y Đình cảm thấy bản thân đã giẫm đạp lên chính người bạn tốt đẹp của mình, và giờ thì lòng anh cũng như bị ai đó hung hăng dày vò….
Cái này là quả báo?
Anh giẫm lên tôn nghiêm của Phạm Trọng, ai đó giẫm lên tâm anh……
Đúng là quả báo không sai……
Chiếc hộp trên tay Tiêu Y Đình cảm giác vô cùng nặng nề khó khăn…..
Vẻ mặt Tống Tử Hành khó đoán, một hơi uống sạch ly rượu: “Tôi biết anh sẽ không ném chúng đi, tôi thay mặt anh ấy cảm ơn anh, cảm ơn anh vì không cho rằng chúng ….bẩn….”
Một câu nói đánh trúng vết thương của Tiêu Y Đình, anh từng rất căm ghét những món đồ kia…..
Tiêu Y Đình uống cạn ly rượu, tay ấn chặt vào thái dương: “Người dơ bẩn là tôi…. là tôi…..” Tất cả những vết bẩn trên những món đồ kia đều là ‘kiệt tác’ của anh….. “Tôi… tôi có lỗi với cậu ấy…” Tiêu Y Đình run rẩy, “Cậu biết không? Vừa rồi ở nhà cậu ấy,bác gái liên tục trách móc bác trai là người hại chết cậu ấy, nhưng thực sự…..” Anh không nói tiếp được nữa, tự rót rượu cho mình rồi lại uống cạn ly.
Tống Tử Hành lạnh lẽo nói: “Nhưng thực sự anh thấy rất khó chịu vì anh mới là người hại chết anh ấy?”
“….” Đột nhiên bị vạch trần như vậy khiến Tiêu Y Đình không kịp phản ứng, anh xấu hổ, hối hận……
Tống Tử Hành nhanh tay đoạt lấy ly rượu trước mặt Tiêu Y Đình, cười lạnh: “Thật xin lỗi, đột nhiên tôi cảm thấy anh không xứng đáng để tôi cùng uống rượu. Tôi cứ tưởng rằng hai chúng ta đều biết anh ấy, cùng hiểu anh ấy nên có thể cùng ngồi uống. Nhưng tôi lầm rồi! Anh quen biết anh ấy hơn hai mươi năm nhưng xem ra không hiểu anh ấy được như tôi….”
“Tôi….” Tiêu Y Đình không biết nói gì.
Đúng là quen biết hơn hai mươi năm, lúc nhỏ là do máu anh hùng nên quen thân, sau đó lại trở thành kể địch không đội chung trời, nhưng chưa bao giờ Tiêu Y Đình thực sự hiểu về người bạn này…..
Khi còn ở bên cạnh, anh luôn tỏ ra hung hăng, lười biếng tìm cách hiểu người khác, đối với Phạm Trọng và em gái đều như vậy…. Anh như thế là nằm sâu trong nội tâm, anh luôn tin chắc họ sẽ mãi ở cạnh mình. Vậy mà bây giờ…… Chẳng lẽ đây là sự trừng phạt mà vận mệnh dành cho anh?“Anh còn nhớ rõ những lời anh ấy nói với anh ở dưới chân núi chứ? Anh ấy nói anh không cần khổ sở, lúc ấy anh ấy là người đứng gần anh nhất, cứu anh là vì bản năng, chỉ cần là con người đều sẽ làm như vậy, đổi lại là anh, anh cũng sẽ làm vậy đúng không?” Tống Tử Hành lặp lại lời của Phạm Trọng, không quên mỉa mai Tiêu Y Đình, “Vậy mà anh lại chui vào ngõ cụt, buồn cười quá! Anh ấy nói không sai, nếu ngày hôm đó người đứng trước họng súng là tôi thì anh ấy cũng sẽ làm vậy, hoặc là một người cảnh sát thì anh ấy cũng sẽ làm, hơn nữa người đó lại là anh, anh ấy càng tình nguyện làm chuyện đó…..”
Tống Tử Hành uống, cười khổ: “Anh là người trong tim anh ấy…. Thực sự tôi rất để ý chuyện đó, nói không thì là dối người dối mình, nhưng càng hiểu rõ điều đó tôi càng quý trọng anh ấy hơn. Anh ấy chưa từng giấu tôi cái gì, từng câu hỏi của tôi dù là ngốc nghếch anh ấy cũng sẽ trả lời. Anh biết không? Lần đầu tiên nhìn thấy tôi ánh mắt anh ấy đã sáng lên, nhưng sau này tôi mới biết lí do vì sao….. Tôi vĩnh viễn không phải là người anh ấy yêu…. Anh ấy yêu thương chiều chuộng mọi ý thích của tôi, giống như muốn tôi trở thành anh của thời niên thiếu…..
Lúc đầu tôi từng rất tức giận, cảm thấy mất mát nhưng càng về sau tôi cảm giác rõ ràng, yêu thương và ấm áp của anh là thật lòng… Từ khi mẹ mất tôi chưa từng được yêu thương như vậy, cho nên dù chỉ là cái bóng tôi cũng tình nguyện, tôi sẽ vui vẻ là một cái bóng của người khác, sẽ được hưởng yêu thương và ấm áp….. Đến cuối cùng, anh ấy vì anh…. vì anh mà……
Tôi cũng không trách anh được…. Trước khi đi xa anh ấy đã xin lỗi, giải thích mọi chuyện với tôi nhưng tất cả đều không có ý nghĩa gì, bởi tôi còn chuyện gì không rõ nữa đâu….”
Tống Tử Hành giống như sắp khóc, “Nếu anh là tôi thì anh sẽ cảm thấy như thế nào nhỉ? Tôi giúp người tôi yêu hại chết cha đẻ mình…..Rồi lại nhìn anh tôi yêu chết thay người anh ấy yêu…. Tiêu Y Đình, tôi rất muốn hỏi anh? Nếu anh là anh ấy thì anh có dám làm như vậy không? Anh có thể tha thứ cho mình không? Có thấy áy náy không?”
Tha thứ?
Tiêu Y Đình thấy bản thân vĩnh viễn không còn xứng với hai chữ này nữa rồi……
“Tiêu Y Đình, tôi hiểu anh nghĩ gì, dù sao lúc này tâm trạng của hai chúng ta không khác nhau nhiều, cùng uống nào! Sau đó mỗi người chúng ta sẽ quay lại cuộc sống của mình!” Tống Tử Hành nâng ly, “Tôi sẽ đi Hà Lan, đó là nơi của tôi và anh ấy, tôi sẽ tự xây nhà, nuôi cỏ nuôi bò, chắc sẽ rất tuyệt! Đó đều là những chuyện anh ấy từng hứa làm cũng tôi, thật là…. Nhưng không sao, tôi sẽ thay anh ấy làm tất cả! Anh ấy là người tôi yêu, tôi sẽ sống thay anh ấy phần đời còn lại, thay anh ấy chăm sóc cha mẹ, để linh hồn anh ấy ở trên đó có thể hạnh phúc mỉm cười với tôi. Tiêu Y Đình, tôi đã nói tất cả, sau này hai chúng ta sẽ không liên quan gì đến nhau nữa, anh cũng sống thật tốt vào đó!”
Tâm trạng giống nhau…….
Anh đau đớn……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...