Editor: Hạ Y Lan
Phó Chân Chân lắc đầu, rơi lệ lần nữa, "Không phải! Tháng này anh ấy đã đi Vân Nam ba lần, chúng tôi cứ nghĩ là anh ấy đi công tác, không ngờ, trong tháng này, anh ấy lại bàn giao tất cả mọi chuyện, cổ phần công ty chuyển cho tôi và Điền Giản, tất cả công trình toàn quyền giao cho Điền Giản, cả tiền gửi ngân hàng cũng đổi thành tên của ba mẹ tôi, không quan tâm tôi, không cần ba mẹ, không cần anh em đã cùng anh ấy gây dựng sự nghiệp, chỉ vì chị, bởi vì chị muốn đi Vân Nam, nên anh ấy chỉ một mình đi Vân Nam! Tất cả chúng tôi cũng không bằng chị đúng không?"
Diệp Thanh Hòa cảm thấy kỳ quái, nếu như nói Phó Chân Ngôn chỉ vì cô mà đi Vân Nam, hoàn toàn không có cơ sở, cô tự hỏi hành động và lời nói của mình cũng coi như nghiêm cẩn, không ở trước mặt Phó Chân Ngôn làm ra hành động gì, càng không có tiết lộ nửa phần tâm sự của mình, vậy anh làm như vậy, chẳng lẽ là anh hiểu nội tâm cô đang suy nghĩ cái gì? Hay là, anh đi Vân Nam là có mục đích khác mà không liên quan đến mình?
Trong lòng nghi ngờ nặng nề, nhưng lại không thể không trấn an Phó Chân Chân, "Chân Chân, bây giờ tôi cũng giống như cô, tình huống thế nào cũng không biết, tôi chỉ có thể đồng ý với cô, nếu như có tin tức của anh trai cô, nhất định sẽ thông báo cho cô đầu tiên, lại nói, anh cô cũng không phải là người không chịu trách nhiệm, sẽ không một đi không trở lại, có lẽ, anh ấy đi Vân Nam vì chuyện của mình, bây giờ cô gấp gáp cũng vô ích, quan trọng nhất là trở về chăm sóc tốt ba mẹ, đừng làm cho bọn họ lo lắng, anh cô nhất định đã từng dặn cô, lúc anh ấy không có ở đây phải chăm sóc họ thật tốt, đúng không?"
Phó Chân Chân không nói chuyện, rốt cuộc gật đầu một cái.
"Vậy thì đúng rồi, làm theo lời anh cô đi, vẫn là câu nói kia, tin tưởng anh trai cô, anh ấy sẽ không bỏ mặc mọi người, anh ấy sẽ liên lạc với mọi người trong nhà." Cô nói với Phó Chân Chân, nhưng trong lòng không khỏi hoảng loạn.
"Ừ......" Phó Chân Chân nhìn cô, nước mắt chưa khô trên khuôn mặt trẻ tuổi, ánh mắt chần chờ, vài lần muốn nói lại thôi.
"Còn có chuyện gì sao?" Cô hỏi.
Phó Chân Chân ấp a ấp úng, "Chị Thanh Hòa, em nói chị có tức giận không?"
"......" Tức giận? Phó Chân Chân sẽ nói cái gì? Có lẽ sắc mặt của mình quá nghiêm túc làm cô bé sợ, vì vậy trì hoãn, dịu dàng nói, "Em nói đi." Có cái gì mà cô chưa từng nghe qua? Như thế nào lại dễ dàng tức giận?
"Chị Thanh Hòa, em biết rõ anh trai là bởi vì chị mà đi Vân Nam, dù anh ấy không có việc gì, em có thể xác định 100%......" Phó Chân Chân cắn cắn môi, lệ quang nhẹ nhàng ở trong mắt chớp động, "Chị Thanh Hòa, xin chị chăm sóc tốt cho anh trai được không? Anh ấy yêu chị như vậy......"
"......" Cô tiếp xúc với Phó Chân Chân không nhiều lắm, lời như vậy, từ miệng Phó Chân Chân nói ra, Diệp Thanh Hòa không có nghĩ tới, nhất thời kinh ngạc......
"Anh trai là người rất tốt rất tốt, hãy đối xử tử tế với anh ấy. Anh ấy thích ăn thịt heo chưng miến, thịt ba chỉ mỡ nhiều hơn một chút, da thịt đừng quá mềm, chỉ vừa thôi, nhưng khi anh ấy làm việc sẽ chẳng nhớ gì hết, thường quên ăn cơm, anh ấy cũng không chú trọng cách ăn mặc, quần áo cũ rồi cũng không mua một cái, nhưng, anh ấy lại luôn nhớ mua cho em và ba mẹ, nhưng mà, nếu như mua cho anh ấy áo vét anh ấy sẽ rất thích mặc; anh ấy...... lúc vui mừng sẽ uống chút rượu, nhưng đừng để cho anh ấy uống nhiều, bởi vì anh ấy bị đau bao tử...... Còn nữa, quan trọng nhất là...... Bản thân anh ấy cũng không chú ý thân thể, chuẩn bị sẵn cho anh ấy thuốc đau dạ dày, không biết ngày nào đó thì tái phát......" Phó Chân Chân nói xong, nước mắt ào ào rơi xuống.
Diệp Thanh Hòa không nhịn được cắt đứt lời cô, "Chân Chân......"
" Chị Thanh Hòa...... Đừng giận em......" Phó Chân Chân không thốt nên lời, rồi sau đó, bụm mặt, xoay người chạy......
Diệp Thanh Hòa nhìn bóng lưng cô, lâm vào ưu tư. Làm sao cô có thể giận Phó Chân Chân được? Cô chỉ muốn nói là, Phó Chân Chân, yêu Phó Chân Ngôn phải không......
Phó Chân Chân quá giang xe đi, cô lập tức gọi điện thoại liên lạc Phó Chân Ngôn, nhưng mà, điện thoại di động của anh lại trong trạng thái tắt máy.
Sau lại, cô vẫn không ngừng liên lạc với anh, người này, giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy, điện thoại cũng không kết nối được.
Cho đến một ngày trước khi cô tựu trường, đột nhiên nhận được điện thoại của anh, nói với cô, anh đang ở Vân Nam đợi cô.
"Phó Chân Ngôn! Anh đang làm gì vậy? Anh có biết người nhà anh......"
"Tôi đã gọi về nhà!" Anh ở bên kia nói: " Tôi biết rất rõ mình đang làm gì, tôi cũng biết em muốn làm cái gì ở đây, nếu như em nhất định tới, tôi sẽ chờ em."
Diệp Thanh Hòa chấn động, bên tai vẫn còn văng vẳng câu nói kia thật lâu"Tôi cũng biết em muốn làm cái gì ở đây"......
Đợi đến khi cô nhớ đến mình muốn hỏi anh một chút, rốt cuộc anh biết khi nào, bên tai đã chỉ còn lại tiếng tít tít.
>>>>dien>dien>dien>dien
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...