Mấy người chịu đựng màn hình đen sì một lát.
Ông chủ hỏi thanh niên trong phòng giám sát: “Bình thường cậu có chú ý đến chỗ này không thế? Nó vẫn đen như vậy à?”
Thanh niên có chút lúng túng: “Ờ… Bởi vì chỗ kia không phải của nhà hàng nên cháu cũng không chú ý.”
Thật ra cho dù là máy quay trong tiệm thì không phải lúc nào hắn ta cũng nhìn chằm chằm, tuy nói camera là để phòng ngừa một chút phiền toái, nhưng dù sao nhà hàng này cũng được mở ở đây, phần lớn người tới ăn đều là những người tương đối giữ thể diện, cũng sẽ không gây ra chuyện gì cả.
Đến 7 giờ 34 phút, vị trí nhà Kitty · Bell đột nhiên xuất hiện ánh đèn.
Chỉ là ánh đèn đó thoáng một cái thoáng một cái, giống như là chậm rãi xê dịch theo bước chân.
“Đây là… đèn pin khẩn cấp?” Cậu trai giật giật ngón tay, phóng to hình ảnh lên.
Từ góc độ của máy thu hình, vị trí cũng có chút bất tiện, có thể quay được đến giữa cửa sổ nhà Kitty · Bell nhưng chỉ có hơn nửa phần, phía dưới vẫn bị bức tường và những tấm ván chất đống ngăn cản.
Xuyên qua hình ảnh phóng to, mọi người miễn cưỡng có thể thấy một bóng người đang cầm đèn phin khẩn cấp, đi từ căn phòng nào đó đến gần cửa sổ.
Từ động tác và dáng người, hẳn là bà Kitty · Bell rồi.
Bà ấy đứng xa một chút, mọi người còn có thể xuyên qua hơn nửa cái cửa sổ nhìn thấy bóng người bà và đèn pin.
Đầu tiên là chân, sau đó là nửa người trên, sau đó là bả vai và mặt…
Chờ đến lúc bà ấy đi tới bên cửa sổ, mọi người ngược lại không nhìn thấy gì nữa=ơ.
“Con mẹ nó, bức tường và đống ván này thật cản trở!” Cậu trai này còn kích động hơn cả luật sư.
Yên Tuy Chi vỗ vai cậu ta một cái, “Bình tĩnh chút.”
Loại thời điểm quan trọng này mà mất mắt xích chứng cứ, anh cũng đã gặp nhiều, hình ảnh này đã được coi là không tệ rồi, nào có cái gì vừa thấy là có thể chứng minh hết tất cả đâu.
Mặc dù không nhìn thấy người, nhưng xuyên qua ánh sáng dao động thì có thể đưa ra vài suy đoán đại khái——
Hình như bà lão chỉnh chốt điện xuống thấp một ít, làm chút gì đó, sau đó đèn trong nhà bật lên.
“Có đèn sao? Tôi còn tưởng rằng đường điện nhà bà ấy trục trặc hay đèn hỏng rồi chứ.” Người nói lúc này chính là ông chủ, “Dẫu sao cái nhà kia còn lớn tuổi hơn cả tôi mà.”
Công chứng viên Julian · Gower mỗi ngày tiếp xúc còn nhiều chuyện hơn cả ông chủ nghĩ, anh ta nói: “Nơi này có rất nhiều người vì muốn tiết kiệm mà chưa tối thì nhất định không bật đèn.
Nhưng mà bà lão này có thói quen thế nào thì cũng không biết, chẳng qua là suy đoán thôi.”
Lại một lát sau, cửa sổ thủy tinh kia liền có một tầng hơi nước mỏng.
“Bà lão mở lò sưởi.”
Trong tài liệu vụ án đã nói qua, bà Kitty · Bell thích đan lát, ban ngày có mặt trời sẽ ngồi ở dựa vào cửa sổ, buổi tối thì ngồi dựa vào lò sưởi, vừa để làm ấm ngón tay vừa để đan.
Lò sưởi đối với bà lão mà nói là đồ tốt, có thể khiến ngón tay của bà linh hoạt hơn.
Nhưng đối với mấy người đang xem mà nói là quá không thân thiện rồi.
Bởi vì sau khi hơi nước xuất hiện trên kính thì chẳng còn nhìn rõ thứ gì trong phòng nữa, chỉ có thể thấy được ánh sáng mờ mờ và những đường nét mơ hồ.
Người trong những căn nhà thấp bé kia luôn rất tiết kiệm nhiên liệu, đa số ánh đèn đều vàng mà tối.
Ánh đèn trong nhà bà lão này cũng thế, mấy người nhìn băng ghi hình mà đau cả mắt.
Hơn nữa nhìn chằm chằm một tấm kính thủy tinh màu vàng tận hai mươi phút đúng là nhàm chán, cực kì khảo nghiệm tính nhẫn nại.
Băng ghi hình chạy đến 7 giờ 55 phút tối, một thứ xuất hiện đã khiến mọi người phải rung động tinh thần—
“Ê ê ê!! Cái này có là tóc không! Một nhúm tóc xuất hiện kìa!” Cậu trai đang mơ màng buồn ngủ chợt ngồi thẳng, ngón tay cũng sắp đâm thủng màn hình, chỉ vào một cái bóng đen nhỏ xuất hiện trên cửa sổ thủy tinh.
Đây hẳn là một người, đang lặng lẽ đến gần từ phía sau bà lão.
Vẫn là bởi vì có bức tường và tấm ván che khuất cho nên chỉ có thể nhìn thấy một cái đỉnh đầu.
Nhưng mọi người vẫn nín thở, ngay sau đó, xuyên qua thủy tinh bị hơi nước bao phủ kia, mọi người có thể thấy một bóng đen vút qua đỉnh đầu người kia, sau đó lại rơi xuống.
Cho dù không nghe được âm thanh, cũng không nhìn thấy hình ảnh rõ ràng hoàn chỉnh, nhưng vẫn có thể tưởng tượng được người kia đang cầm một vật cứng đập mạnh vào đầu bà lão.
Lần này cậu trai kiểm soát không cướp lời nữa, mà dùng hai tay che miệng, sửng sốt một lúc lâu mới yên lặng hít một hơi khí lạnh.
Ông chủ thở dài một tiếng, “Bà lão có thể nghe được động tĩnh trước lúc đó thì tốt rồi, trong phòng những người già như vậy đều có chuông báo động gắn gần công tắc điện…”
Công chứng viên suy nghĩ một chút nói: “Thật ra thì chuông báo động trong phòng những người già này bị hỏng rất nhiều, không nhất định có thể sử dụng.
Hơn nữa nếu như không phải là sợ báo động, cũng không cần đánh hôn mê bà lão trước.”
Trong lúc bọn họ thảo luận một câu rồi một câu, người thật sự cần xem băng ghi hình là Yên Tuy Chi và Cố Yến lại không hề mở miệng, vẫn nhìn màn hình không chớp mắt.
Cậu trai ngồi tại chỗ bỗng cảm thấy người sau lưng nghiêng về trước một chút, theo bản năng quay đầu liếc nhìn.
Trước khi những người này sau khi vào cửa, cậu ta nghe ông chủ nói một tiếng, biết rằng người đứng sau lưng mình là một luật sư thực tập.
Ấn tượng ban đầu của cậu ta với vị luật sư thực tập này là hơi thở học sinh rất mạnh, có lẻ bởi vì người này luôn mang theo nụ cười, luôn tỏ ra ôn hòa dễ gần.
Nhưng bây giờ, lúc vị luật sư thực tập kia nhìn màn hình, trên mặt gần như không có chút biểu tình, nụ cười không có, cảm giác ôn hòa cũng mất.
Trong mắt ánh lên màn hình trên tường, lốm đốm giống như thủy tinh xuyên thấu, đẹp nhưng lạnh.
Một người cười hoặc không cười có khí chất khác biệt lớn như vậy sao?
Cậu trai lại liếc mắt nhìn vị luật sư thực thụ kia một cái, hắn ta chống một tay trên bàn, mặt không thay đổi nhìn màn hình, lạnh như băng.
“…”
Bị hai núi băng lớn đè, cậu trai rụt cổ một cái, yên lặng nghiêng đầu đi, lại dịch ghế lên trước một chút.
Lúc cậu ta nhìn màn hình một lần nữa, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên kính thủy tinh của nhà Kitty · Bell đột nhiên tối sầm.
“Ôi? Sao lại tối rồi?!” Cậu trai kinh ngạc nói.
“Người nọ tắt đèn.” Công chứng viên Julian · Gower nói.
Ngay lúc cậu trai trợn mắt nhìn màn hình, cậu ta cảm giác bả vai mình bị vỗ nhẹ hai cái.
Yên Tuy Chi: “Làm phiền, phóng to hình ảnh thêm một chút nữa.”
Cậu nhóc lại điều chỉnh hình ảnh một chút.
Một cái cửa sổ thủy tinh đen sì gần như chiếm nửa cái màn hình.
Yên Tuy Chi lại nhích tới trước một ít, trọng lượng cơ thể nghiêng về trước, tay trái anh chống lên bàn, ánh mắt và sự chú ý lại không hề rời khỏi màn hình.
Thậm chí không phát giác bàn tay đè lên “mặt bàn” có gì khang khác.
Lại qua một lúc lâu, “mặt bàn” đột nhiên động một cái, rút ra từ dưới tay anh
Yên Tuy Chi liếc mắt, vừa vặn nhìn thấy Cố Yến thu tay nhét vào trong túi quần.
“…”
Ánh mắt Cố Yến đảo qua mặt anh.
Yên Tuy Chi theo bản năng giật ngón tay mình một chút, cảm thấy dây thần kinh của mình chắc đã chết hẳn rồi, mu bàn tay và mặt bàn khác nhau lớn như vậy mà còn không phân biệt ra được.
Chờ anh giương mắt lần nữa, Cố Yến đã thu hồi ánh mắt nhìn về phía màn hình.
Màn hình đen sì được phóng to kia vẫn là hai mắt mù, chẳng nhìn thấy cái gì cả.
Lại một lát sau, thời gian trong băng ghi hình chuyển tới 8 giờ 05 phút tối, đèn trong phòng sáng lên một lần nữa.
Ngay sau đó là một bóng người vội vã chạy đến bên cửa sổ, bận lên bận xuống…
Hẳn là cháu trai Chester của bà lão trở lại.
Đoạn thu hình hết sức có hạn này được yêu cầu tua lại ba lần, sau đó lấy được bản gốc dưới sự làm chứng của công chứng viên Julian · Gower.
Ông chủ xoa xoa tay nói: “Haiz — thật giống như không thể giúp được cái gì rồi, nếu không có nhiều vật cản như vậy thì tốt, hay là trong ngõ hẻm kia có một cái đèn được cũng được, ai biết lại không khéo như vậy chứ!”
Cậu trai kia cũng đi theo, gãi đầu một cái: “Bình thường tôi không hay nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu như lúc ấy nhìn ra, nói không chừng có có chút tác dụng.”
“Cám ơn.” Yên Tuy Chi nói, “Đoạn thu hình này rất có ích.”
Lúc anh nói chuyện với người ta, nụ cười đó lại hiện lên, thật giống như sự lạnh lùng trước đó đều là ảo giác vậy.
Ông chủ cũng nói lời khách sáo với anh: “Khách khí khách khí, thời gian cũng không còn sớm, các cậu có dùng bữa tối ở đây luôn không?”
Cố Yến khoát tay một cái: “Không được, còn có việc.”
“Vậy sao? Được rồi…” Kiếm khách không thành công, mặt ông chủ đầy vẻ tiếc nuối.
Sau khi Yên Tuy Chi, Cố Yến cùng với Julian · Gower đi khỏi nhà hàng này thì có đến những nhà hàng xung quanh, cũng điều lấy được băng ghi hình của buổi tối ngày 23.
Nhưng mà thật đáng tiếc, lại không hề có một cái camera hồng ngoại nào bên ngoài cửa sổ, hơn nữa cũng không đúng góc độ hay cao độ, không thể cung cấp được nhiều thông tin có ích hơn.
Ngoại lệ duy nhất là nhà thứ sáu.
Máy ghi hình nhà này không chiếu tới cửa sổ của Kitty · Bell, nhưng nhân viên phụ trách theo dõi lại nói một câu.
Anh ta chỉ vào một góc xó xỉnh cách bức tường không xa nói: “Chậc — tôi nhớ chỗ này vốn không tối như vậy, bên này hay dịch sang bên này một chút… à, hình như ở vị trí này có một cái đèn đường.”
“Chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn, tôi nhớ chỗ này không tối như vậy.”
Nếu như chỗ đó có một ngọn đèn đường, có lẽ có thể chiếu ra một chút ánh sáng lên đầu tường nhà Kitty · Bell, như vậy có ai đó… hoặc là mấy người đó vượt qua tường rào trước lúc gây án là có thể bị ghi lại.
Vì để chứng thực lời nói của mình, anh ta đã chủ động mở băng ghi hình trước đó mấy ngày.
Quả nhiên, ban đêm ngày 15, góc tường của con đường kia có một ngọn đèn đường, không sáng lắm, phạm vi chiếu cũng không tính là lớn, còn có chút không tốt, ánh đèn lờ mờ giống như chỉ còn một hơi vừa đụng liền chết.
Nhưng cho dù nói thế nào, quả thật có thể chiếu đến bờ tường nhà Kitty · Bell.
Bị hỏng đúng lúc? Hay là có người cố ý làm hỏng?
Nhân viên kia lại tăng tốc độ chiếu từ đêm 15 đến đêm 16 một lần.
“Tạm dừng một chút.” Cố Yến nhìn chằm chằm màn hình lên tiếng nói: “Quay về đúng tốc độ ở đoạn này.”
Băng ghi hình đã khôi phục lại tốc độ vốn có rất nhanh, chỉ thấy có hai thiếu niên đứng ở gần đèn đường, đang nói gì đó.
Hai người kia đối với Yên Tuy Chi mà nói cũng không xa lạ gì, một người là cháu trai Chester của bà lão, một người là Joshua · Dale.
Lúc hai người nói chuyện không biết làm sao nổi lên tranh chấp, huých nhau giống như sắp sửa đánh đấm vậy.
Lúc đang lôi lôi kéo kéo, Joshua · Dale lôi Chester quăng về chỗ cột đèn, sau lưng Chester chợt đụng phải cột đèn.
Ngay sau đó cậu ta lại kéo lấy Joshua · Dale lộn một cái, đè lên cột đèn.
Tốt, hai đứa đều bị thương nặng.
Ngọn đèn đường với hơi thở mong manh kia cứ như vậy mà tắt ngóm.
Như vậy mà hai con gấu xiếc này còn không buông tha cho nó.
Đánh được hai ba phút, bên cạnh có người ra can, ba người quấn thành một đống, hình ảnh đặc biệt đẹp mắt.
Yên Tuy Chi xem đến tê cả mặt: “…”
Anh quay đầu cười một tiếng với Cố Yến, đặc biệt từ ái nói: “Biết không, tôi rất muốn vặt cái đầu của thằng nhóc Joshua · Dale kia xuống treo lên đèn đường.”
Anh nói “thằng nhóc” mà nghe cứ như “thằng đần”.
“…” Cố Yến nhấc mí mắt, mặc cho anh cười một lát rồi đột nhiên đưa tay nắm cằm anh xoay về, lãnh đạm nói: “Đi mà nói với Joshua ấy, đừng có quay về phía tôi.”
Yên đại giáo sư chưa từng bị đối xử như vậy, bị bóp thì sửng sốt một chút, lòng nói tên này đúng là phản rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...