Edit: Bonnie
Một câu chào hỏi vô cùng đơn giản, thậm chí nghe không rõ, nhưng lại khiến đại não của Joe trở nên trống rỗng.
Trong một thời gian dài, hắn ta đều có một nguyện vọng không tính là nguyện vọng, hắn ta hy vọng một ngày nào đó, Kha Cẩn sẽ mở miệng phàn nàn với hắn ta một vài việc vặt trong sinh hoạt, nói đùa vài câu, mời hắn ta cùng nhau ăn cơm hoặc là xem một bộ phim.
Hoặc là không cần đặc biệt tìm chủ đề gì cả, chỉ nói với hắn ta một tiếng ngủ ngon là được.
Hắn ta đã từng nghĩ về cảnh tượng như vậy rất nhiều lần, trong mỗi lần tưởng tượng, hắn ta đều cảm thấy mình sẽ ôm Kha Cẩn reo hò cười to.
Không không ngờ lúc thật sự đến một ngày này, hắn ta lại chỉ muốn khóc.
…
Từ đó về sau, khu phòng bệnh khu mã hóa liền lưu truyền một lời đồn.
Nghe nói một câu “Buổi sáng tốt lành” của Kha Cẩn đã khiến tiểu thiếu gia ngồi xổm ở bên giường khóc cả một buổi sáng.
Đáng tiếc lúc ấy khóa cửa, không ai tiến vào được, cho nên thiếu nhân chứng.
Nhưng hôm đó tất cả y tá phụ trách trực ban đều nhìn thấy, về sau lúc Joe thiếu gia rung chuông đổi thuốc dinh dưỡng, đôi mắt đỏ bừng.
Younis nghe nói việc này, liền liên hệ với tất cả các bác sĩ y tá trong khu phòng bệnh mã hóa, muốn lấy được ảnh chụp hoặc video về để cất giữ, còn nói đây là chỉ thị của cha mình Dvor · Eweth tiên sinh.
Vì thế, tiểu thiếu gia tạm thời cho cha ruột chị ruột vào sổ đen.
Thật ra trạng thái của Kha Cẩn còn không quá ổn định, đa số thời điểm đều mê man, giống như muốn bổ sung hết những giấc ngủ ngắn ngủi bởi vì tình trạng tinh thần mấy năm nay vậy.
Từ điểm đó, xem ra tình huống của cậu ta và Yên Tuy Chi vừa vặn ngược lại với dự đoán của bác sĩ.
Nhưng không sao cả, như vậy cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của Joe.
Hai ngày nay hắn ta đang ở trạng thái xin gì được nấy, nghe thấy cái gì, mặc kệ đúng sai đều là “được được được”, cực kì thích hợp để phàn nàn, lợi dụng, lừa đảo.
Vì thế Lâm Nguyên dẫn đầu các nghiên cứu viên như lang như hổ, mượn cơ hội này để đổi hết các thiết bị thí nghiệm lớn nhỏ trông mà thèm từ lâu.
…
So với Joe tiểu thiếu gia dễ nói chuyện, phòng bệnh bên cạnh lại có một tình huống khác.
Vấn đề cơ thể của Yên Tuy Chi phức tạp hơn Kha Cẩn một chút.
Đoạn gen cấp một, cấp hai lấy ra từ trong cơ thể của bọn họ đã được mấy người Lâm Nguyên cho vào trong thiết bị, giữ lại làm cái để so sánh sau này.
Đến lúc này, Kha Cẩn đã coi như không có gì đáng ngại, nhưng Yên Tuy Chi còn thiếu một bước.
Cuộc giải phẫu này đã dọn sạch hết đoạn gen dư thừa trong cơ thể anh, chỉ còn lại của chính anh.
Vấn đề là, gen của chính anh lại mang bệnh.
“Nói cách khác, sau khi viện trưởng vượt qua thời kỳ dưỡng bệnh này vẫn còn phải làm một cuộc giải phẫu gen nữa, tìm một gen gốc thật sự khỏe mạnh, trị hết bệnh thời thiếu niên của anh đi mới được.” Lâm Nguyên chuyển màn hình cho Yên Tuy Chi và Cố Yến xem phương án.
Phản ứng đầu tiên của Cố Yến chính là: “Nguy hiểm bao nhiêu?”
Lâm Nguyên khoát tay: “Yên tâm, đây không phải ba mươi năm trước.
Mặc dù làm bác sĩ nói chuyện như thế không thích hợp lắm, có chút không khiêm tốn, nhưng tôi cũng không nói dối hai người.
Loại giải phẫu chữa bệnh di truyền theo gen này bây giờ đã cực kì, cực kì phát triển.
Không có vết thương, thời gian dưỡng bệnh ngắn, làm xong và về nhà trong ngày.”
Giọng nói của bác sĩ lâm rất ôn hòa, nhưng giọng điệu lại rất giống chào hàng.
Yên Tuy Chi khẽ gật đầu, đang muốn trực tiếp đáp ứng.
Cố Yến lại hỏi thêm một câu: “Có thể có tác dụng phụ hay di chứng không?”
“Thật ra tác dụng phụ, di chứng của giải phẫu gen bình thường đều do hai loại gen đang tỏ ra xung đột dẫn đến.
Nhưng tình huống của viện trưởng tương đối dễ xử lý, chúng tôi có thể chữa bệnh được, nhưng không thể thay đổi việc đó, nói cách khác về khuôn mặt, tập tính… các phương diện đều sẽ không biến hóa.” Lâm Nguyên nói, “Cùng lắm là làm thêm mấy biện pháp bảo vệ sau phẫu thuật mấy ngày, bởi vì sẽ có thời gian một tuần tương đối mẫn cảm.”
Yên Tuy Chi nhíu mày hỏi: “Mẫn cảm? Ví dụ như?”
“Ví dụ như đôi mắt mẫn cảm với ánh sáng, tốt nhất là cố gắng đeo bịt mắt hoặc kính râm mấy ngày, làn da có lẽ cũng thế, cố gắng bớt phơi nắng thôi.
Ngoài ra còn có vị giác, khứu giác cũng sẽ có ảnh hưởng, mấy ngày nay ăn thanh đạm một chút.” Lâm Nguyên nhẹ nhàng nói, “Nhưng đều là vấn đề nhỏ, hơn nữa cùng lắm một tuần là có thể hoàn toàn khôi phục, về sau anh muốn làm gì thì làm cái đó, không phải kiêng kị gì hết.”
Hỏi như vậy xong, Cố Yến mới tính là hoàn toàn yên tâm.
Lâm Nguyên nói: “Tôi đề nghị hai người phẫu thuật trong 2 tháng tới, cũng là để cho tôi chút thời gian tìm gen gốc khỏe mạnh cho anh.”
Yên Tuy Chi như có điều suy nghĩ: “Với kỹ thuật bây giờ, người cung cấp gen gốc có phải chịu tổn thương gì không?”
Lâm Nguyên cười liên tục khoát tay: “Không có, đã sớm không có nguy hiểm rồi.
Trước kia người cung cấp gen gốc cũng phải lên bàn giải phẫu, nguy hiểm cũng lớn như bệnh nhân vậy, bây giờ đã khác.
Một cây kim đặc biệt về gen là xong, chuyện vài giây đồng hồ thôi.
Cho nên bây giờ có rất nhiều người đồng ý cung cấp gen gốc khỏe mạnh, tồn kho phong phú, tôi sẽ chọn một người có cơ thể khỏe khoắn và ngũ quan đoan chính cho anh.”
Phía trước không có vấn đề gì, một câu cuối cùng nghe rất giống như đi xem mắt.
Thế là luật sư Cố liền không vui.
Lâm Nguyên vừa dứt lời, hắn liền lên tiếng nói: “Gen của tôi có được không?”
Yên Tuy Chi cong mắt nhìn hắn, nói với Lâm Nguyên: “Vừa rồi tôi hỏi cậu những điều đó cũng bởi vì có ý này, tôi cũng có khuynh hướng dùng của Cố Yến.”
“Cũng không phải không thể dùng, nhưng kiểm tra giai đoạn trước có chút rườm rà, tôi sợ cậu không có nhiều thời gian như vậy.” Lâm Nguyên biểu thị cho bọn họ kho gen khổng lồ mà bệnh viện Xuân Đằng vẫn lấy làm kiêu ngạo, “Dù sao đã có sẵn, nhìn đi, nhiều như vậy.”
Luật sư Cố tỏ vẻ không nhìn.
Hắn nói như chém đinh chặt sắt: “Dùng của tôi.”
Lâm Nguyên: “…”
Không biết vì sao, rõ ràng là một chuyện cực kì nghiêm túc, Lâm Nguyên lại có cảm giác mình đang làm một loại nghề nghiệp “làm mai” không chính đáng.
Hắn ta yên lặng thu hồi giao diện kho gen vẫn lấy làm kiêu ngạo kia, tức giận nói với hai vị: “Được được được, muốn dùng của ai thì cứ dùng.
Vậy mời luật sư Cố dành thời gian đi với tôi làm kiểm tra gen toàn diện.”
Cố Yến là người chơi hệ hành động, lúc này liền theo Lâm Nguyên đến phòng kiểm tra.
Kết quả cho thấy — cho dù số liệu của luật sư Cố có đưa vào kho gen, cũng sẽ bởi vì cực kì khỏe mạnh và cực kì anh tuấn mà được đề cử luôn.
Lần này Lâm Nguyên hoàn toàn phục, không phản đối nữa.
Thế là chuyện này cứ được quyết định như vậy.
…
Một phương diện khác, sau khi hiệu quả sửa đổi gen biến mất, chiều cao của viện trường Yên đã vọt lên bảy tám centimet, rất khả quan.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, anh còn đau cả người gần nửa ngày.
Nhưng viện trưởng tỏ vẻ, có thể quay về hàng ngũ to con, một ít trình độ này không tính là gì.
Chiều cao tăng lên dẫn đến một hậu quả chính là quần áo ban đầu không vừa, thân trên còn tốt, quần thì ngắn mất một đoạn.
Viện trưởng hào hứng hẳn lên, còn lấy chuyện đó ra đùa Cố Yến.
Bởi vì luật sư Cố rất ít dùng túi da bề ngoài đi bình luận về người nào, chưa từng nói ai đẹp mắt, cũng chưa từng nói ai không dễ nhìn, chứ đừng nói gì đến hình dung tỉ lệ dáng người.
Càng không biết nói thế nào, Yên Tuy Chi càng thích đùa hắn.
Kết quả ánh mắt lạnh lùng của hắn đảo qua trên đùi Yên Tuy Chi, lại không cho ra đánh giá gì mà “người cao chân dài”, lại bình tĩnh hỏi: “Loại quần kia cũng bị ngắn lại sao?”
“…Xéo đê!”
Viện trưởng nào đó không tìm được một câu nào dễ nghe, lúc này liền đánh cái tên xúi quẩy không có năng lực phân biệt này ra ngoài.
Lúc Cố Yến quay người ra khỏi phòng bệnh, trong mắt mang theo một nụ cười nhẹ nhàng, bị Lâm Nguyên đi ngang qua gặp phải.
Đây là lần đầu Lâm Nguyên trông thấy Cố Yến lạnh như băng cười, lúc này thấy rất hiếm lạ nói: “Chuyện gì mà vui như vậy?”
“Không có việc gì.” Cố Yến gật đầu lên tiếng chào hắn ta, “Tôi đi ra ngoài một chuyến.”
“Ra ngoài?” Điều này càng làm cho Lâm Nguyên thấy ly kỳ, “Ra ngoài làm gì?”
Từ khi Yên Tuy Chi vào bệnh viện, Cố Yến cứ như bảo vệ thức ăn không rời một tấc, cho dù hai ngày anh tỉnh lại cũng giống vậy.
Đây là lần đầu muốn ra khỏi bệnh viện.
Cố Yến liếc qua phòng bệnh, dường như xuyên qua bức tường để thấy được đôi chân dài không được che kín của người nào đó: “Quần áo của thầy Yên không còn vừa, tôi đi mua mấy bộ.”
Thật ra bệnh viện Xuân Đằng sẽ cung cấp đầy đủ quần áo thay giặt cho bệnh nhân nằm viện, hơn nữa cho dù là chất lượng hay là kiểu dáng, đều là tốt nhất trong tất cả các bệnh viện lớn, nhưng viện trưởng nào đó lại không thích.
Lâm Nguyên hỏi anh vì sao không thích, anh nói bởi vì mặc lên sẽ khiến mình trông có vẻ ốm yếu, thực sự thấy ngứa mắt.
Lúc ấy bác sĩ Lâm đã cảm thấy chỉ sợ là người này đến để phá đám, anh nói một bệnh nhân như anh mặc cái gì mà không phải ốm yếu, có liên quan đến quần áo sao?
Nhưng có vài người lại muốn giữ mặt mũi.
Là một bác sĩ có cảm giác vinh dự tập thể và lòng cảm mến, hễ Lâm Nguyên nghe thấy có người nói xấu Xuân Đằng, hắn ta cũng nên “nho nhã lễ độ” đáp lại hai câu.
Nhưng đụng tới Yên Tuy Chi, hắn ta lại có chút bất lực.
Cuối cùng chỉ có thể kìm nén, quay đầu đến phòng bệnh bên cạnh tìm Joe tiểu thiếu gia uyển chuyển nói lại.
Ai ngờ tiểu thiếu gia nghe xong, thế mà cảm thấy viện trưởng nói rất có lý, cho rằng quần áo bệnh nhân cũng sẽ làm nổi bật lên vẻ ốm yếu của Kha Cẩn, không có tinh thần.
Thế là mới tìm người đưa mấy bộ quần áo ở nhà tới cho Kha Cẩn.
Lúc ấy Lâm Nguyên chỉ muốn phun máu, trong lòng nói tự bệnh viện của nhà cậu mà cậu còn ghét bỏ, có bản lĩnh thì đổi thiết kế đi!
Chuyện cũ không cần nhắc đến, tóm lại Lâm Nguyên nghe Cố Yến nói vậy, chỉ có thể gượng cười vài tiếng, nói: “Được, vậy cậu cứ yên tâm ra ngoài đi.
Tôi đến phòng bệnh của viện trưởng chơi, có chuyện gì tôi sẽ kịp thời thông báo cho cậu.”
“Được.”
Cậu cứ yên tâm ra ngoài, có chuyện gì tôi sẽ kịp thời thông báo cho cậu.
Lâm Nguyên rất hay nói những lời này, nhưng mỗi lần trước đó, Cố Yến đều sẽ trả lời: “Không cần, cảm ơn, tôi ở chỗ này chờ là được.”
Đây là lần đầu tiên hắn buông lỏng đáp ứng.
Cũng mang ý nghĩa những thống khổ và chờ đợi phải trải qua trước đó, đến đây cuối cùng cũng đã tiêu tán, hoàn toàn không có bóng ma, tất cả đều kết thúc.
…
Sau buổi trưa, ánh sáng tràn ngập trong phòng bệnh mã hóa, bởi vì ở trên tầng cao, có thể nhìn qua cửa sổ để quan sát toàn bộ khu Pháp Vượng, là một nơi rất tốt để tu thân dưỡng tâm.
Yên Tuy Chi tựa ở đầu giường, chân dài vắt lên nhau.
Nhờ phúc của dịch dinh dưỡng có hiệu suất cao, hai ngày nay sắc mặt của anh đã tốt lên bảy phần, hiện lên màu ngọc bạch.
Mạch máu xanh lam lẫn xanh lá trên tay cũng đã nhạt đi, nhưng mà vẫn nhìn thấy rõ gân cốt, càng khiến ngón tay anh gầy gò thon dài.
Lúc sờ lên mấy bông hoa hồng đỏ thắm ở đầu giường thì càng thêm đẹp mắt.
Anh đeo một cái kính trên sống mũi, ánh sáng xuyên qua cửa kính trong suốt sạch sẽ, phác hoạ ra hình dáng mặt mày thả lỏng của anh, hiện ra một khí chất trầm tĩnh.
Lúc Cố Yến mua quần áo về đến cửa, đã nhìn thấy một màn như vậy.
Điều này khiến hắn giật mình nhớ tới vô số buổi chiều làm việc ở trong phòng viện trưởng rất nhiều năm trước.
Hắn viết xong một phần báo cáo hoặc là phân tích, ngẫu nhiên sẽ nhàn rỗi ngẩng đầu, hình ảnh đập vào mắt luôn là thế này.
Khi đó cảm thấy thời gian trôi qua có chút chậm, biếng nhác, nhưng không ngờ vừa mới chớp mắt đã là mười năm.
Mà cảnh tượng đã từng nhìn thấy mỗi ngày, thế mà cũng đã lâu không gặp.
Hắn vô ý thức dừng bước, đứng ở ngoài cửa nhìn một lát.
Yên Tuy Chi đỡ kính, đuôi mắt mang theo ý cười nhìn về phía hắn, hỏi: “Trở về rồi?”
“Ừm.” Cố Yến nhấc chân đi vào, xoay người hôn anh một cái, nói: “Về rồi.”
Đóa hoa hồng mùa đông tươi mới vẫn còn dính những giọt nước nhỏ bé óng ánh, phát sáng dưới ánh mặt trời, hương hoa mát lạnh quanh quẩn ở bên cạnh.
Rất giống cuộc sống mà hắn đã tưởng tượng vào rất nhiều năm trước.
Cực kì bình thản, cực kì yên ổn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...