Luật Sư Hạng Nhất


Rạng sáng 4 giờ.
Đống ảnh lộn xộn xung quanh ghế sô pha và bàn trà nhỏ đã được xếp lại hơn nửa, những bức ảnh không cho ra được thông tin gì thì xếp thành một chồng, những bức ảnh còn lại thì phát ra lặp đi lặp lại vòng quanh trên màn hình.
Yên Tuy Chi lấy kính xuống, nhéo sống mũi một cái.
"Tới già mất..." Anh muốn hỏi Cố Yến có muốn nâng cao tinh thần hay không, quay đầu nhìn lại phát hiện Cố Yến đã chống cằm ngủ từ bao giờ, trước mặt còn để một hàng ảnh để so sánh.
Mấy ngày nay, nói chính xác là khoảng thời gian này, hắn luôn không được ngủ ngon.

Việc ngồi xem ảnh, một mặt hao phí tinh lực, một mặt lại có chút không thú vị, dễ dàng mệt mỏi hơn những chuyện khác, ngay cả lúc lim dim, hắn vẫn hơi nhíu mày, cặp kính an toàn vì cúi đầu nên trượt đến sống mũi, mắt kính chiếu ngược ra một tia sáng.
Yên Tuy Chi nhìn gò má anh tuấn của hắn, lặng lẽ bật cười: "Nên ngủ sớm..."
Anh nghiêng người sang, nhẹ nhàng tháo được kính an toàn của Cố Yến xuống, lại lấy hết đống ảnh trước mặt hắn về phía mình.
Vốn muốn đưa Cố Yến vào phòng ngủ, kết quả khoa tay múa chân mấy cái, giáo sư Yên đành từ bỏ.
Anh lại bắt đầu ảo não ngày thường rèn luyện chưa đủ, hơn nữa sau khi sửa đổi gen cơ thể vốn không cao bằng lúc đầu, lực cánh tay cũng kém, muốn di chuyển một người đàn ông cao lớn như Cố Yến đi, cơ bản tương đương với chuyện nghìn lẻ một đêm.
Giáo sư Yên đã xắn cả tay áo lên rồi, nhưng không biết xuống tay từ đâu, đành chống hông rầu rĩ.
Anh thầm nói: Cậu là chậu bạc hà thật thì tốt, bê một cái là xong…
Ai ngờ Cố Yến ngủ không sâu, ngay cả có người đứng ở trước mặt hắn, hắn cũng có thể ý thức được trong giấc mơ.


Mi tâm cau lại hai cái, sau đó miễn cưỡng mở mắt.
"Tỉnh?" Yên Tuy Chi thấp giọng hỏi, thật giống như âm lượng cao hơn một chút nữa cũng có thể dọa cơn buồn ngủ của Cố Yến sợ quá chạy mất, "Làm ồn đến cậu à?"
Cố Yến lắc đầu một cái, dựa vào ghế lưng ghế, "Tôi ngủ bao lâu?"
"Dài nhất chỉ hai mươi phút." Yên Tuy Chi nói.
"Ừ." Cố Yến bẻ khớp xương tay, ấn huyệt thái dương một cái, nhìn Yên Tuy Chi trước mặt, có chút không phản ứng kịp, "Xắn tay áo làm gì?"
Yên Tuy Chi: "Thưởng thức bất động sản tôi mới có."
"Bất động sản?" Cố Yến sửng sốt.
"Tài sản riêng không dời đi nổi." Giáo sư Yên giải thích hàm nghĩa, "Lúc tỉnh thì được tính là động sản.

Cho nên quý ngài động sản Cố, đi lên tầng ngủ."
Đáng tiếc quý ngài động sản không phối hợp.
Yên Tuy Chi đưa một cái tay cho hắn, hắn nắm lấy tay anh mượn lực đứng lên, không những không ngoan ngoãn lên cầu thang, mà quẹo vào trong bếp dưới ánh mắt bức người của thầy Yên, lấy ra hai cái cốc chuyên dùng của hai người, rót cà phê vừa nấu xong, mình uống trước mấy hớp.
"Cậu đến đây." Yên Tuy Chi vẫy vẫy tay với hắn.

Cố Yến đặt một cốc khác lên trên bàn trà nhỏ, "Tới đây làm gì?"
Yên Tuy Chi thò tay sờ ngực trái của hắn một cái.
Cố Yến: "..."
"Tôi xem tim cậu đập có bình thường không.” Yên Tuy Chi nói, "Hai ba ngày nay tổng cộng cũng không ngủ được mấy giờ, cà phê còn uống mạnh như vậy, cố ý không muốn để tôi giữ được chút tài sản cuối cùng đây mà.”
Loại thời điểm này, thường ngày rèn luyện sẽ có hiệu quả rõ rệt.

Nhịp tim Cố Yến vẫn vững vàng có lực, hắn cầm nửa cốc cà phê đứng một hồi, nghe người nào đó nói bậy nói bạ, cuối cùng vẫn không nhịn được lấy móng vuốt của anh ra.
"Cậu gấp cái gì? Để tôi đếm 10 phút coi." Giáo sư Yên nghiêm trang nói, "Tôi cảm giác vừa rồi đập hơi nhanh."
Cố Yến: "..."
Sờ nữa sẽ đập nhanh hơn tin không?
Yên Tuy Chi bản mặt tê liệt của hắn chọc cho nhếch mép, dứt khoát dỗ dành lừa gạt để hắn nằm xuống ghế sô pha, lại đắp thảm trên ghế lên, chỉnh cao nhiệt độ phòng, sau đó một tay che mắt hắn, cưỡng ép để cho hắn ngủ tiếp.
Cố Yến không có cách nào, vả lại cũng rất buồn ngủ, chỉ đành phải nhắm mắt lại dưới bàn tay anh.

Hắn nhớ tới vừa rồi Yên Tuy Chi nói bậy "động sản với chả bất động sản”, đột nhiên nhớ tới cái gì mà hỏi: "Mấy chỗ nhà ở và tài sản riêng của mwầy bây giờ đều đang bị niêm phong?”

Yên Tuy Chi lấy chồng ảnh mà Cố Yến vừa vạch qua đến trước mặt mình, vừa nhìn vừa nói: "Không hoàn toàn, rất lâu trước kia tôi đã đăng kí trong ủy ban di sản rồi.”
Cố Yến sửng sốt một chút, "Bao lâu?"
"27 tuổi." Nói xong, Yên Tuy Chi đã tự cười trước một tiếng.

Anh phát hiện từ ngày đó cùng Cố Yến tán gẫu xong, nói đến những chuyện xưa kia thì gần như không có chút chướng ngại nào, ít nhất lúc nói với Cố Yến, trong lòng luôn thấy yên ổn, thật giống như người đứng yên rất lâu bỗng nhiên có một cái ghế mềm để thả lỏng dựa vào, "Chắc là cái năm 27 tuổi xui xẻo đó, sau án chữa bệnh đi...!khoảng thời gian đó thái độ của tôi khá là khiến người ta ghét, có vài người biểu đạt cảm xúc hơi quá kích.”
Axit, lưỡi dao, những thứ có máu để đe dọa, anh đều gặp cả.
Cũng may những thứ này không được tính là phiền toái lớn gì dưới kỹ thuật y học hiện đại, cùng lắm chỉ thấy mới lạ thôi.
"Lúc ấy có một người bạn, là một huấn luyện viên thuật cận chiến.

Có thể là hắn ta cảm thấy ngày nào tôi cũng nguy hiểm đến tính mạng, mới dạy tôi vài chiêu." Yên Tuy Chi nhớ lại những việc này, tâm trạng cũng không tệ lắm, "Hắn ta không biết là, lúc tôi lên trung học có một môn là thuật phòng thân và đánh cận chiến đơn giản, có điều là một đám tiểu quỷ mới mọc tóc chừng mười tuổi, hơn nửa cũng rất lười biếng, học cũng chỉ học được chút da lông, tôi ghét đổ mồ hôi, cho nên chỉ nhớ đơn giản nhất là bóp gân tê dại.

Sau đó lại học lại một lần ở chỗ anh bạn huấn luyện viên kia, kỹ thuật coi như không tệ, tôi rất hài lòng, nhưng anh bạn kia lại không hài lòng, luôn nói đùa rằng tôi có thể chuẩn bị di chúc sớm."
Cho dù là nhớ lại chuyện cũ, giáo sư Yên vẫn vô cùng thản nhiên: "Có thể là hắn ta muốn kích thích tôi, nhưng tôi cảm thấy cũng có lý, vì vậy đến ủy ban di sản thật, anh bạn kia giận quá chừng.”
"...!Đúng là không ngạc nhiên chút nào." Cố Yến biểu đạt sự đồng tình với vị huấn luyện viên kia, lại có chút đau lòng Yên Tuy Chi hơn 20 năm trước, "Cho nên lúc mwầy 27 đã đi lập di chúc rồi? Lập thế nào?"
"Một số tài sản sẽ đưa về mấy viện mồ côi và cô nhi viện sau khi tôi chết, còn dư lại có lẽ sẽ để cho người yêu hoặc người nhà.” Yên Tuy Chi nói, "Mặc dù khi đó tôi cảm thấy có lẽ sẽ không có gì khác biệt, nhưng dẫu sao cuộc sống không cũng thể dự đoán trước được, cho nên vẫn giữ lại mấy phần đường sống.

Nhà riêng niêm phong, nhưng thật ra là nửa niêm phong, lập một mật mã bằng giọng nói.”

"Mật mã bằng giọng nói?" Cố Yến hỏi.
"Ừ, trò lừa bịp học được từ chỗ cha mẹ tôi." Yên Tuy Chi nói, "Trước kia sinh nhật hàng năm, bọn họ đều sẽ chuẩn bị một vài món quà cho tôi, cất ở những nơi không có cách nào đoán ra được, tôi vẫn nghĩ là họ vốn không muốn để tôi tìm thấy, đơn giản là dựa vào may mắn.

Hơn nữa mỗi món quà đều có mã khóa, tìm được còn phải giải một tầng khóa nữa mới có thể lấy được vào tay, mật mã chính là một câu nói."
"Nói cái gì?"
"Rất đơn giản." Yên Tuy Chi nói, "Nhưng đối với tôi thời điểm đó lại rất khó, tôi không thích nói những lời buồn nôn, hai người bọn họ liền mượn điểm này để chọc cười tôi, làm sao để cho tôi nổi da gà là được.

Sau đó bọn họ phát hiện chọc quá ác hoàn toàn ngược lại, liền thu liễm một ít, từ đó về sau mật mã chính là một câu đối thoại, trước đó bọn họ đã ghi âm lại mật mã, hỏi 'Toàn thế giới người yêu chúng ta nhất là ai?' Tôi chỉ cần trả lời một chữ “Con” là có thể lấy được.”
Ngón tay che mắt Cố Yến của anh hơi giật giật, chọc cười hắn: "Nếu như cậu xúc động sớm thêm hai năm, phần tài sản và mấy ngôi nhà kia sẽ là của cậu.

Bây giờ đều đã cho viện mồ côi và cô nhi viện rồi, hẳn đã bị ủy ban tài sản quyên ra ngoài, cũng không biết tình hình tài sản và nhà riêng ra sao, có lẽ bọn họ sẽ tự động trả lại danh nghĩa của tôi, có lẽ tôi chỉ lấy được một khoản tiền bồi thường rất có hạn.

Cậu đi sát qua một số tiền lớn, còn có khả năng phải nuôi một kẻ đã nghèo còn rất biết tiêu pha, hối hận không?"
Yên Tuy Chi có thể cảm giác được dưới bàn tay, hô hấp của Cố Yến đã bằng phẳng, lâu dài.
Ngay lúc anh cho rằng đối phương đã ngủ, giọng nói có vẻ hơi buồn ngủ của Cố Yến vang lên thật thấp, "Tạm được...!tích góp dần cũng đủ nuôi hai trăm năm.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui