SPECIAL CODE
"THERE IS NO WAY IN HELL MY EFFORTS BE ALL FOR NOTHING."
Chuyện là tôi phải gõ CODE này bằng điện thoại nên lỡ có viết sai chính tả mong quý vị thứ lỗi.
Đây là CODE đặc biệt được viết bằng giọng của TUẤN VINH. Tại viết CODE cuối luôn tự dưng tôi lại thấy hơi dở, thi thoảng cũng phải đồng bóng tí cho đời nó vui :v
Vâng ạ, đọc đúng rồi đấy ạ.
*Tuấn Vinh nhé. Các vị cứ tưởng tượng trên màn hình là cận cảnh mặt Tuấn Vinh, ngồi trên một cái ghế đẩu gỗ, vừa nói vừa chép miệng vuốt tóc (casting Jack O'Connell, mời quý vị google tự nhiên hoặc coi hình bên trên)
"Không."
Bùm. Chíu.
Cái con lợn ấy.
Rõ ràng là cố tình muốn làm khó mình đây mà.
Ok, được rồi. Chúng ta cần phải nói chuyện
-
Tất cả mọi thứ xảy ra được đến mức này đều là do một tay thằng này làm hết.
Vì sao?
Làm gì cũng nên quan sát và suy luận. Quan sát tìm hiểu và vận dụng có hiệu quả thì tự dưng cuộc sống sẽ khá lên. Còn không thì chỉ cần hiểu đơn giản nhẹ nhàng như này:
Ngu thì (phải) chết.
Về quan sát và tìm hiểu có hiệu quả tốt nhất nên tự xem xem bản thân có tiêu chí nào sau đây:
-Có tài năng thiên hướng hội hoạ nghệ thuật.
-Đã từng sống trong môi trường cạnh tranh ganh đua khốc liệt, bao gồm cả ảnh hưởng gia đình.
-Đã được học và dạy về quan sát thu thập thông tin. Tóm lại là nghiên cứu, tra cứu dạng đọc xong bài viết thì nên hiểu nó nói về cái mẹ gì. Nôm na hơn thì là biết google, ví dụ tìm hiểu xem có bao nhiêu cách giảm cân không cần tập thể dục. Đến cuối ngày tìm hiểu ít nhất cũng phải biết được các khái niệm như paleo, juice cleanse, detox-cái này thật ra không có thật, cơ thể mà không tự loại bỏ được chất độc thì các em teo hết ba đời bảy kiếp rồi, ok?- DAS và một tỉ loại thuốc giảm cân.
- Là con gái đang yêu, đặc biệt phải biết ghen
-Là hủ nữ fangirl, phải biết tumblr và fandom là gì, thậm chí nên là đàn anh đàn chị trong cái thế giới đó
- Là một thằng con trai đang yêu khoảng 5 cô gái cùng một lúc. - đây là việc làm hết sức mạo hiểm và thiếu đạo đức theo cảm nhận cá nhân, không khuyên quý vị áp dụng.
Nếu không đạt một (hoặc nhiều) trong những tiêu chuẩn trên (ở mức tối giản) thì khuyên quý vị không nên làm các nghề liên quan đến tình báo, nghiên cứu dữ liệu, giám sát bảo vệ, an ninh sân bay, vệ sĩ cá nhân hoặc cảnh sát, thám tử.
Không lan man nữa.
Trong vòng 2 năm đại học, Vũ Minh Quân đã có tổng cộng là 12 cô bạn gái, chưa kể những nàng thơ đã lướt qua đời nó, ước chừng khoảng tầm đâu đó 20 người nữa. Vậy 1 năm 12 tháng thì mỗi mối tình kéo dài trung bình khoảng 2 tháng. Tuần đầu tiên, tất nhiên là khoảng thời gian ''trăng mật'', nên sẽ có cỡ 5 buổi hẹn hò kéo dài khoảng 3 tiếng mỗi buổi, số lần hẹn hò sẽ giảm đi 2 buổi mỗi 2 tuần, nếu quá tệ sẽ dừng luôn. Vậy là một tháng, giả dụ cô nàng này không quá tệ và mọi thứ diễn ra tốt đẹp, thì sẽ có khoảng 18 buổi hẹn hò, tức là 54 tiếng, vậy là 2 ngày và 6 tiếng dành cho tình yêu tình báo. Thời gian nhắn tin gọi điện không tính vì không có dữ liệu và thật ra thì chuyện nhăn tin chẳng có tí kí lô nào với những thằng như nó, trừ khi hai bạn yêu nhau từ nửa vòng trái đất trở đi.
2 tháng tức là có 4 ngày rưỡi. Chỉ trong chớp mắt, tất cá mọi thứ bùng lên, phừng phát, hết.
Nhưng Vũ Minh Quân là thằng khốn nạn, khi nó thích một cô nàng hơn bình thường một tẹo thì nó sẽ giảm thời gian hẹn hò đi chỉ còn 15 buổi, thậm chí dám cho cô nàng tội nghiệp kia leo cây để đảm bảo số buổi hẹn hò như kiểu muốn thử xem cô ta có chịu đựng nổi hay không. Không một ai có thể đạt tới mức 20 buổi hẹn, kể cả trường hợp đuổi bắt nhau trên trường hay công viên. Thi thoảng tôi cũng không thể hiểu (và chấp nhận nổi) cái kiểu tìm mọi các để bắt người khác phải phát điên phát táng lên vì nó.
Đến đây ta giả định trong quá khứ có một đứa con gái nào đấy đã làm hỏng thằng bé thành cái thằng thích bạo lực tinh thần này.
Giờ ta nói về Diệu Quỳnh.
Việc Vũ Minh Quân đồng ý làm một cái việc ngu si nhất trên đời là đi wingman cho một đứa con gái là chuyện không tin nổi. Cái này đã được chứng minh là sai. Bây giờ chúng ta sẽ thử một chút.
Không tính lúc gặp mặt và làm sao gặp mặt cùng một tỉ câu hỏi vì sao liên quan đến mối quan hệ chưa gì đã đếch thể hiểu nổi kia, ta chọn mốc bắt đầu ờ thời điểm huấn luyện. Từ đầu kì nghỉ đến giờ là tầm 2 tháng, tạm cho là bằng thời gian của một trong một tỉ mối tình chóng vánh của Vũ Minh Quân.
Tháng đầu tiên, mỗi tuần Diệu Quỳnh đều đều đến nhà Quân để 'học tập' 5 ngày một tuần, thứ 7- chủ nhật nghỉ như học sinh cấp 1. Mỗi buổi kéo dài ít nhất gấp đôi thời gian hẹn hò của nó với các cô nàng khác, vậy là 6 tiếng. Một tháng có tận 20 buổi gặp mặt, tức là 5 ngày.
Chỉ trong vòng 1 tháng, thời gian của Vũ Minh Quân dành cho Diệu Quỳnh đã ăn đứt TẤT CẢ mọi đứa con gái khác có liên quan dây dưa đến thằng thần kinh này.
Chưa hết, đến tháng thứ 2, mọi thứ còn vượt quá cả tưởng tượng của tất cả ''anh em''.
Hầu như hôm nào 'hai đứa' cũng gặp nhau, nửa tháng đầu tạm tính vẫn 6 tiếng 1 ngày, tức 3 ngày rưỡi tổng cộng; nửa tháng sau, khi mà cái thằng khỉ kia đưa thêm khái niệm 'thực hành' vào sách giáo khoa vô hình của nó và lôi cả đám vào giúp thì 6 tiếng ta nên tính thành 8-9 tiếng mỗi ngày như cán bộ làm công ăn lương. Đặc biệt có 2 ngày nước rút- tạm gọi là thay sách giáo khoa và dạy lớp đúp để theo kịp chương trình mới- thì thiết nghĩ nên tính thành 24 giờ nhưng kể cũng hơi quá đáng vì thời gian để ngủ trung bình đã từ 7-8 tiếng. Vậy ta tạm chọn mức 12 tiếng, vì nhân loại.
Tóm lại nửa tháng sau tính 12 ngày có từ 8-9 tiếng, tức là cỡ 108 tiếng đồng hồ, là 4 ngày rưỡi nữa. Cộng thêm 2 ngày nâng cao tính tròn thành 1 ngày 24 tiếng. Vậy nửa tháng sau ta có 9 ngày.
Sau 2 tháng thì Diệu Quỳnh đã có tới 14 ngày, tức gần nửa tháng trong cuộc đời của sinh vật ngoài hành tình tên Vũ Minh Quân, gấp hơn 3 lần mọi cô người yêu khác có liên quan tới nó.
Có ai hiểu cái logic ở đây không? Gấp 3 lần, 3 lần mọi người khác.
Vậy mà hai đứa vẫn chưa đụng vào nhau là thế quái nào vậy?
Đừng vội nghĩ bậy, với tư cách là một thằng đàn ông, tôi có thể đảm bảo là bất cứ thằng con trai nào ở gần con gái hoặc có bạn thân là con gái cũng đã từng có, kể cả thoáng qua như lá bay rồi quên luôn một tí cái suy nghĩ về chuyện-trên-trần-có-hai-con-thạch-sùng-uốn-éo-í-a.
Và nhìn Diệu Quỳnh đi, ngày đầu tiên cô ta xuất hiện trước hội anh em thì tất cả mọi người đều đã đồng ý là cái con nhỏ này ít nhất cũng phải 8 điểm trong mắt cái thằng khỉ khô kia. Sau tập huấn thì giống như là Vũ Minh Quân vừa tạo ra một cô gái điểm 10 cho chính nó vậy.
Vậy thì tại sao, tại sao một cái thằng bạo lực tinh thần và thích đốt cháy giai đoạn như Vũ Minh Quân lại có thể kiên nhẫn một cách không thể nào giải thích nổi đến thế? Tại sao lại có thể đốt tiền như tro vào một thứ đầu tư chắc chắn không hoàn lại như thế? Và tiên sư,..Tại sao gạo vẫn chưa thành cơm trong khi thậm chí là hai đứa ở với nhau cứ như bị nhốt trong nhà giam lỏng hay đảo hoang ấy?
Tới đây ta tạm rút ra kết luận đấy là cái gì đó cao to hơn mức lòng tốt và thương hại. Tại vì cảm thông thì cũng chỉ có đến một mức độ nhất định. Chắc chắn phải có gì đó hơn thế. Trong lúc đấy thì Tuấn Vinh này đã quyết định làm ông mối vĩ đại nhất quả đất.
Nghe đúng rồi đấy.
Mà đâu chỉ có riêng tôi, hội anh em cũng đã bí mật họp ngầm về vấn đề này, tất nhiên là thằng Quân không được biết. Cuối cùng tất cả đều quyết định sẽ làm cho thế giới một cái ân huệ to lớn là kết thúc cuộc chơi sa đọa của một thằng điên và trả lại cho nhân loại một con người tử tế, nhân đạo hết mình.
Hoặc gần gần như thế.
Hừm.
Tóm lại là việc đấy giải thích tất cả mọi thứ từ lúc Diệu Quỳnh được kết nạp đến giờ, trò thử thách hơi men của Thành Trung, lần giả say của nó để lôi Diệu Quỳnh sang nhà Quân. Đai loại là Thành Trung chủ yếu đầu têu tạo ra các loại tình huống dở khóc dở cười mang cảm giác mạnh để thúc đẩy đôi lứa.
Hoàng Khôi trông từ ngoài thì chẳng có vẻ gì là nó tham gia giúp đỡ gì sất nhưng hầu hết việc cắt đuôi vệ tinh, loại bỏ nguy hiểm tiềm tàng và vài thằng cha muốn mon men lại gần Diệu Quỳnh đều do nó làm hết. Ngoài ra, anh lớn nhà ta còn kiêm thêm củng cố tinh thần cho cái thằng bạn thân lâu năm của nó nhưng có vẻ như chẳng có hiệu quả như khi nó đi ''dọn đường''.
Còn tất nhiên, Tuấn Vinh là thằng đầu não lên hết mọi kế hoạch, bao gồm cả việc cận kề bên cạnh cô gái điểm 10 để mách nước
-
12h trưa ngày hôm nay, Diệu Quỳnh đã bỏ về như dự tính, tất nhiên sau khi nhận được tối hậu thư thế nên tối nay có không muốn thì cô gái nhỏ tội nghiệp của chúng ta cũng sẽ phải quay lại đây. 12h30, tôi nhận được tin nhắn Thành Trung và đội dựng party chuyên nghiệp của nó đã trên xe tải chuẩn bị xuất phát đến nhà Vũ Minh Quân. 12h45, Hoàng Khôi đã đảm bảo mọi thứ âm thanh ánh sáng sẵn sàng. 1h, ban nhạc biết chơi cả nhạc nhảy lẫn nhạc nhẹ nhắn tin nhận lời đến quẩy đêm nay. Đêm nay chúng ta không cần DJ, ta cần ai đấy mềm dẻo có thể chơi nhạc lãng mạn để dễ dàng điều khiển.
1h30, con lợn bẩn thỉu tên Vũ Minh Quân ở đâu đó mò về tới nhà và ném vào giữa mặt tôi cái câu nói vô tình vô nghĩa là không chấp nhận cho tổ chức tiệc tùng tại nhà nó vào đêm ngày hôm nay.
asdfghjk!#$%^^*(&^^$#%$^^&*##!!!!
Tất cả kế hoạch phá phách, nhầm, cứu giúp nhân loại của thằng này bỗng tan tành mây khói bằng câu nói phát ta từ cái mồm vênh vênh lúc nào cũng dẩu lên đầy khó tính của thằng ki bo kẹt xỉ nhất quả đất tên là Quân. Cái mặt nó bỗng dưng khó đăm đăm như bị táo bón kinh niên vậy, không hiểu có chuyện quái gì đã xảy ra trong lúc nó đi ra ngoài chứ.
"Vậy thì ta sẽ chuyển qua nhà Thành Trung.." Mất 3 giây để tôi đưa ra một đề nghị khác.
"Tao cũng không đi đâu, hôm nay tao có việc phải làm." cái mặt đăm đăm lại lắc đầu. Mẹ kiếp.
"Thế còn Diệu Quỳnh, con bé cũng đi đấy." tư dưng tôi lại thấy ngứa ngáy trong người.
Thằng khỉ khô nhìn tôi "Quên chuyện đấy đi, tao không có thời gian."
Nói xong nó đứng phát dậy khỏi cái ghế sofa, đi thẳng lên gác. Đi được nửa chừng thì nói vọng xuống "Nhớ đóng cửa, tao không tiễn."
Không có thời gian cái đầu mày ấy. Tôi chỉ muốn đập vỡ vài thứ ngay lập tức. Kế hoạch dự phòng duy nhất tôi có là buổi tiệc tùng được chuyển về nhà Thành Trung, như thường lệ. Nói là tiệc tùng thì kể ra cũng không đúng lắm. Sẽ có ban nhạc chơi chứ không phải loa thùng bộ mix với một thằng cha DJ thích làm càn, đồ cồn cũng sẽ được giảm thiểu tối đa, sẽ có cocktail nhẹ nhàng xinh xắn với mấy cái ô con con màu mè. Tất nhiên là không có cổng bóng bay màu hồng đâu, đừng điên. Khách khứa cũng chỉ toàn bạn bè thân thiết, đặc biệt là mấy đứa đã có đôi có cặp để tạo không khí. Tôi biết, tôi là thiên tài, cám ơn thế giới.
Nhưng tất cả đã bay hết sạch khi mà cái thằng trời đánh thánh vật kia đi về nhà với cái bộ dạng người suy tưởng và phun ra mấy câu nói như thể đời nó không còn có gì quan trọng nữa cả.
-
Không đời nào thằng này để cho tất cả công sức của mình tan tành mây khói đâu nhé. KHÔNG ĐỜI NÀO.
Tôi cần một kế hoạch mới. Để xem nào.
Tôi cần một thứ gì đó hiệu quả, càng nhanh càng tốt, phải làm sao để có thể lùa hai cái sinh vật của Chúa ấy đến được với nhau rồi tách chúng ra khỏi đám đông, phải đảm bảo riêng tư tĩnh mịch. Ví dụ, bây giờ tôi có thể nhắn tin cho Diệu Quỳnh tới nhà Thành Trung, sau đó cho người lẻn đến nhà đánh thuốc ngủ con lợn Quân và vác nó tới đây, rồi nhốt hai đứa vào một cái phòng nào đó chẳng hạn.
Nhưng kể ra cái nhà mà đầy nhóc người thế này thì cũng không tiện, nhạc nhẹ thì cũng có thể dộng ầm ầm được.
Chờ đã, thế nếu tôi không nhắn tin cho Diệu Quỳnh là kế hoạch đã đổi và để cho con bé đến nhà Vũ Minh Quân thì sao?
Ha! Đã nói rồi, thằng này nhất định sẽ không để cho công sức mình bỏ đi ra đổ sông đổ biển được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...