Luật Của Tay Chơi

CODE 23 BAD LUCK & MIND GAME


Vũ Minh Quân trong cái mắt kính giả đồi mồi nhìn tôi, miệng cười một nụ cười nhìn muốn nhũn cả người. Bây giờ tôi mới nhận ra là anh ta cũng ở đây nữa. Đang định làm cái trò gì vậy?

"Ơ,.."tôi trố mắt nhìn hoàng tử dỏm. Mọi việc đang tốt đẹp cơ mà, tự dưng lại lao vào là thế quái nào?

"Bạn em hả?" anh chàng đối tượng đang ngồi đối diện tôi hỏi. Anh ta có mái tóc mà vàng nâu và khuôn mặt khá là ưa nhìn. Cách nói chuyện của anh ta cũng rất cuốn hút nữa. Chúng tôi đang nói dở câu chuyện về một cái chỗ hay ho nào đó mà anh ta nói là rất ít người biết đến và muốn chỉ cho tôi xem.

Tôi lúng túng đáp trả" A, thì.."

Chết tiệt, nói gì bây giờ? Vũ Minh Quân định làm khó mình chắc, cái việc bắt chuyện nó chưa đủ khó à?

Hoàng tử dỏm không thèm đợi tôi trả lời hay chờ xem phản ứng của anh chàng kia mà lập tức ngồi xuống, khoác một tay qua vai tôi vô cùng tự nhiên như thể đấy là chuyện chẳng có gì phải bàn cả.

"Tiếc thật, hôm nay anh không gặp may rồi. Diệu Quỳnh là CỦA TÔI." 

Lúc nghe lọt tai được câu nói vừa phát ra kia, tôi trố mắt, quay phắt sang bên cạnh để nhìn kĩ xem có phải Vũ Minh Quân bằng xương bằng thịt hay không. Ánh nhìn sắc lẹm đầy quyết đoán, xuyên qua cả lớp kính trắng, cả mấy lọn tóc quăn nhẹ lòa xòa trước mặt. Cứ như thể đêm nay, anh ta sẽ không đi về nếu không có tôi bên cạnh vậy.


"Khi cô chắc chắn vào một cái gì đó, đừng lùi bước..."giọng nói của hoàng tử giả dội lại trong đầu tôi.

Nhìn thấy tận mắt đúng là hơn hẳn chỉ ngồi một chỗ nghe vào tai này ra tai kia thật. Vũ Minh Quân bây giờ trông không hề giống cái kẻ khoe khoang, giả tạo, thô bỉ, kinh tởm chỉ biết có bản thân, mà cũng không phải cái kẻ đeo lớp mặt nạ hoàng tử hoàn hảo với ý định ban phước cho cuộc đời.

Mà là một người đàn ông biết rõ mình muốn gì, cần gì và sẽ làm những gì để có thể đạt được nó.

Và đấy là cái ánh nhìn mà tôi thề là không chỉ có mình tôi mà bất cứ đứa con gái nào trên đời này cũng muốn được nhìn thấy từ người đàn ông của cô ta vậy.

-

Tóc vàng nâu trông như thể vừa bị nhấn nút pause đột ngột vậy. anh ta không nói gì, trên mặt cũng không biểu lộ bất cứ một cảm xúc gì cả. Chỉ có đôi mắt của anh ta là căng lên như thể đang phải tập trung cao độ để làm một cái gì đó cực kỳ quan trọng, thậm chí đến mức sống còn.

Tới lúc đấy tôi mới nhận ra là anh ta và hoàng tư..,nhầm, Vũ Minh Quân đang nhìn nhau chằm chằm, Không phải cái nhìn xã giao bình thường hay là cái nhìn tình tứ mà mấy bạn hủ nữ vẫn hay mơ mộng, tất cả đều không phải.

Với trình độ cảm nhận ở mức tầm thường như tôi cũng có thể cảm thấy được đang có một tỉ thứ hổ lốn đang xảy ra trong đầu cả hai người qua hai tia nhìn đầy quyết liệt kia.

Mất vài giây, trước khi tóc vàng nâu đột ngột chớp mắt một cái, đứng dậy ngay lập tức, vẻ mặt u tối đầy bí ẩn.


"Hôm nay đúng là không phải lúc." anh ta vừa đẩy cái ghế, vừa lẩm bẩm gì đó, không thèm nhìn cả tôi lẫn Vũ Minh Quân. Rồi anh ta quay đi, bước thẳng một mạch ra cửa và biến mất.

Knock-out.

Tôi quay phắt sang, trố mắt nhìn Vũ Minh Quân. Hoàng tử dỏm lúc này đang đưa tay lên bỏ cặp kính gọng đồi mồi giả ra, quẳng vèo lên bàn. Cánh tay còn lại của anh ta vẫn đang vắt trên vai tôi một cách thoải mái.

"Anh, làm sao anh làm được thế?" tôi nói, vẫn không tin được là cái anh chàng tóc vàng nâu kia đã biến mất không dấu vết.

Vũ Minh Quân quay sang nhìn tôi, ánh mắt dịu đi nhiều, bàn tay của anh ta đặt trên vai tôi hơi bóp nhẹ một cái. Anh ta hơi quay đi, liếc mắt nhìn thật nhanh xung quanh như đang đánh giá điều gì đó thật cẩn thận rồi mới quay lại nhìn tôi.

Điều tiếp theo tôi biết, đấy là Vũ Minh Quân cúi xuống, thì thầm vào tai tôi. "Đi ra khỏi đây đã, chỗ này không tiện."

Hơi thở nóng của anh ta phả vào tai tôi buồn buồn. Cùng lúc đó, tôi thấy mình đứng dậy theo lực kéo từ cánh tay vẫn vòng quanh vai tôi của Vũ Minh Quân và bước ra phía cửa, không có một cái gì trong đầu mình lúc đó cả.

-

-


Chúng tôi không nói gì suốt cả quãng đường đi về, Vũ Minh Quân không gọi taxi luôn mà kéo tôi đi bộ dọc con phố đầy đèn.

Nói là kéo thì cũng không hẳn, ra khỏi cái phòng trà lờ mờ kia cũng là lúc anh ta thả tay ra khỏi vai tôi rồi chẳng nói chẳng rằng, quay lưng bước về phía con phố trung tâm đang sáng đèn. Tí nữa thì tôi tưởng mình bị bỏ mặc ở đây, vừa định mở miệng ra gọi thì anh ta đã quay nghiêng người lại, một mắt nhìn tôi qua đám tóc mái lòa xòa. 

Ánh mắt của anh ta, đến bây giờ tôi mới biết, có nhiều uy lực hơn tôi tưởng.

Chỉ một ánh nhìn lướt qua, dù có là đứa ngu nhất trên đời này cũng phải hiểu là cái kẻ tay chơi lão luyện chỉ biết có bản thân kia, đã hạ mình quay lại nhìn, rồi còn ném cho một cái nhìn chờ đợi đầy kiên nhẫn kia là chuyện nghìn năm có một, nên khôn hồn thì mau đi theo anh ta trước khi cơ hội vuột mất.

Và tôi, lọc cọc trên đôi cao gót mới cứng, cố gắng bước về phía Vũ Minh Quân nhanh nhất có thể. Tôi biết anh ta là người không thích những kẻ rườm rà chậm chạp, đặc biệt lại còn là tôi, nếu tôi không nhầm.

Đừng có ngã, đừng có ngã, mặt đường hơi gồ ghề một tí, nhưng mày sẽ làm được. Diệu Quỳnh, cố lên.

"Diệu Quỳnh." giọng nói trầm trầm của Vũ Minh Quân vang lên ngay bên cạnh tôi.

Tôi ngước mắt nhìn lên, anh ta đang giơ một tay ra cho tôi, vẫn với ánh mắt kiên nhẫn chờ đợi đầy khó tin. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy ở anh ta một hành động galant nhưng không phải cái sự hào phóng hoàng tử đầy giả tạo mà là của một quý ông (gentleman) thật sự, với sự thành thật giống như từ trên trời rơi xuống.

Và tôi thấy sợ, lưỡng lự không biết có nên nắm lấy tay anh ta hay không. Tôi chưa từng gặp con người này bao giờ, hoàn toàn chẳng giống Vũ Minh Quân ngày thường gì cả. Không hiểu anh ta có mấy tính cách nữa đây?

Tất cả những gì tôi làm được là đứng đờ ra đấy, mắt ngước lên nhìn Vũ Minh Quân, nói đầy ngờ vực."Tại sao?"


Nghe xong câu hỏi của tôi, anh ta lập tức mỉm cười, có một tí tị sự hài lòng trong cái nụ cười được giấu một nửa trong bóng đêm của con phố kia.

"Đêm nay cô vất vả rồi, Diệu Quỳnh. Không cần ép bản thân quá đáng, đêm nay chỉ đến thế thôi. Nào." bàn tay lại xòe ra một lần nữa.

Lần này thì tôi đưa tay mình ra nắm tay anh ta, mấy ngón tay của Vũ Minh Quân lập tức lồng vào mấy ngón tay của tôi, ấm. Tôi cũng không chắc làm như thế này có đúng hay không nữa, ý tôi là cái nắm tay, nó...

"Đừng có suy nghĩ quá nhiều." giọng nói của hoàng tử dỏm vang lên, chặn luồng suy nghĩ của tôi.

Tôi ngước nhìn Vũ Minh Quân, anh ta bóp nhẹ tay tôi, nói. "Nên tập quen với những hành động này đi là vừa."

"Vì?" tôi chớp mắt, nhìn anh ta đầy dò hỏi. Những thứ này quá mới mẻ với tôi.

Vũ Minh Quân nhìn tôi, nói chậm rãi." Cô đã chọn con đường này, nhớ không? Muốn trở thành một người chuyên nghiệp thì luôn luôn phải biết cách đối phó với mọi tình huống. Không được để cho bản thân mình lúng túng hay bối rối trước bất cứ một điều gì. Vì cô sẽ không bao giờ biết được ngoài kia có những gì đã, đang và sẽ chờ đợi mình."

Một tay Vũ Minh Quân đưa lên, vuốt nhẹ mái tóc nâu xoăn qua một bên, để cả đôi mắt của anh ta nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt màu bão chứa đầy những điều tôi có cả đời cũng không chắc đã hiểu hết được.

"Kể từ bây giờ, tôi sẽ đối xử với cô bằng những hành động thật tốt, ga lăng và hào hiệp, Diệu Quỳnh. Tập quen với nó đi. Để sau này, cô sẽ không bị bất ngờ và để cảm xúc của mình lấn át mất lí trí..."

Và anh ta chớp mắt.

"..Vì tất cả những gì cô cần biết, đấy là cô chỉ có một trái tim, cô phải bảo vệ nó bằng mọi cách, chống lại mọi sự dịu dàng tốt đẹp đầy giả tạo của những kẻ ngoài kia. Và chỉ trao nó cho người nào xứng đáng nhất."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận