Luật Chơi




Chap 39




Nhìn Yuri đang đi về phía mình, Jessica có chút e ngại khi xung quanh không có ai khác. Thế nhưng ngược với dự đoán của cô, Yuri đã lướt ngang qua người Jessica như người xa lạ.

"Hay thật!"

Khẽ cười cảm nhận được trái tim mình đang thắt chặt lại nhói lên, những lời không nên nói cô cũng đã nói ra hết rồi, Jessica còn mong đợi gì Yuri muốn quay lại với cô nữa chứ.

"Sica!"

Jessica giật mình quay đầu nhìn lại, đối diện cô chỉ là bóng lưng của Yuri, cô ấy không thèm nhìn cô luôn sao?

"Em gọi tôi?"

"Chị thấy việc cố tình lờ đi như không có gì hay chào hỏi nhau như bình thường cái nào sẽ thoải mái hơn?"

Jessica chớp nhẹ mắt suy nghĩ về lời nói của Yuri: "Em muốn gì nữa đây?"

"Phá xong vụ án này tôi sẽ chuyển công tác, thời gian này sẽ hơi bất tiện một chút khi phải nhìn thấy tôi. Sẽ nhanh thôi."

Không đợi Jessica phản ứng, Yuri đã bước đi rời khỏi tầm mắt cô.

"Tốt thôi, mặc dù tôi ghét việc em luôn tự ý quyết định mọi thứ."


Bàn tay đưa lên lau nhanh dòng nước mắt vừa rơi xuống, Jessica cần lấy lại tỉnh táo cho công việc của mình, chuyện tình cảm vô tích sự này chỉ khiến cho cô mệt mỏi và khổ sở hơn thôi.

.

.

.

Thành công thu hút được sự chú ý của Lee Teuk, Yoona hiện tại đang ngồi bên cạnh hắn khi vừa từ quán bar trở về nhà Lee Teuk.

"Trong số những người anh từng tiếp xúc, em là đặc biệt nhất đó!"-bàn tay hư hỏng ôm lấy eo Yoona kéo cô sát vào người mình, hắn thích thú khen ngợi.

"Anh đó, ai anh cũng nói như thế phải không?"

"Không đâu, nhưng cực phẩm như em đúng là rất quý. Ngoan nào!"

Yoona né tránh khi Lee Teuk muốn hôn mình, giọng lả lơi hỏi: "Chỗ của anh em nghe nói có thứ tuyệt lắm, giúp người ta như ở trên thiên đường phải không?"

Đôi mắt lừa tình chợt sắc lên cảnh giác, nhưng khi những ngón tay Yoona lang thang trên ngực Lee Teuk, hắn đã bị lung lay cười xòa: "Nó là đồ rất quý giá, nhưng người đẹp như em đã lên tiếng anh cũng không nỡ từ chối."

Yoona cười càng rạng rỡ hơn nắm lấy cánh tay Lee Teuk lay giục: "Vậy anh mau lấy ra đi, em muốn dùng thử."

Lee Teuk bật cười thành tiếng, ánh mắt càng gian tà hơn đưa tay định cởi khuy quần ra nhưng đã bị Yoona ngăn lại: "Hư hỏng, em muốn màn dạo đầu thật đặc sắc cơ, không phải manh động như vậy đâu."

Hắn lúc này ra vẻ không vui gạt tay Yoona ra, tay vòng ra định kéo cô nằm xuống cùng mình nhưng Yoona đã nhanh hơn đứng dậy.

"Em định chạy à?"

"Không có, em chỉ muốn nhảy một chút cho anh xem thôi, phải làm nóng cơ thể trước đã."

Lee Teuk bị ánh mắt câu dẫn của Yoona làm cho hưng phấn, đến khi nhìn cơ thể nhún nhảy theo điệu nhạc bật ra từ điện thoại của cô, hắn đã hoàn toàn bị chinh phục bởi sự nóng bỏng qua từng động tác như mời gọi này.

"Em mới hư hỏng đấy, xem nào!"

"Vẫn chưa đủ, em muốn cái gì đó giúp mình bùng nổ hơn, đáp ứng em đi!"

Như bị dục vọng chiếm hữu, Lee Teuk đã bỏ đi sự đề phòng của mình lấy trong túi áo ra một bịch thuốc nhỏ đưa cho Yoona: "Chịu thua em rồi, cho em này. Nó là hàng mới đấy, không nhiều người được dùng đến đâu."

"Cảm ơn anh yêu!"-Yoona mừng rỡ nhận lấy: "Nhưng mà dùng nhiều có làm sao không vậy?"

"Một viên là đủ cho em rồi, em mà dùng nhiều quá sẽ giống như tên Siwon yểu mệnh kia chết không kịp trối đấy!"

"Thật sao?"-lúc này khuôn mặt Yoona nhanh chóng đanh lại, sấn tới nắm lấy cánh tay Lee Teuk bẻ ngược ra sau: "Tôi có chỗ này hay hơn muốn anh đến đó rồi."

"Đau...cô là ai hả?"

"Cảnh sát!"

.


.

.

Taeyeon hơi bất ngờ khi Yuri đến chỗ cô vào lúc này: "Không phải cậu đang điều tra một vụ án sao?"

Yuri không nói lời nào đi đến gục đầu lên vai Taeyeon ôm chằm lấy: "Chỉ là vụ án tranh đoạt của bọn xã hội đen, chậm một chút cũng không sao. Còn có anh ta lo rồi."

Taeyeon thở dài nhìn Yuri bây giờ cứ như đứa trẻ nhỏ vòi vĩnh để được yêu thương, giờ thì cô thành mẹ luôn cơ: "Được rồi, không có cậu trái đất vẫn xoay mà. Nghỉ ngơi đi!"

"Chạy trốn cũng được mà phải không? Tôi của bây giờ chỉ muốn có cuộc sống bình thường thôi."

"Không sao hết, mệt thì nghỉ, sợ hãi thì chạy trốn. Không làm sai nữa là được."

"Nhưng mà...tôi đã làm tổn thương những người tôi yêu quý, tôi có thể làm gì được..."

Taeyeon tách khỏi cái ôm của Yuri, nhìn khuôn mặt yếu đuối của một người luôn tỏ ra bất cần trước mọi việc, cô nghiêm túc nói: "Trong số họ có cả tớ. Cậu là đồ xấu xa."

"..."

Bàn tay trắng mịn đưa lên lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống khuôn mặt Yuri, Taeyeon khiễng chân hôn lên trán Yuri một cái: "Đền bù cho tớ đi!"

"Đền bù?"

"Tổn thương cũng đã tổn thương rồi, bọn họ không ai có thể quay lại bên cậu được đâu. Chỉ còn mình tớ có thể chịu đựng và chấp nhận được mọi thứ của cậu thôi, làm người yêu của tớ đi, coi như sự đền bù tốt nhất của cậu."

"Taeyeon, cậu lại đùa nữa sao?"

"Là cậu đang cố ý bẻ cong lời nói của tớ. Trước nay luôn thế, cậu biết rõ mối quan hệ của chúng ta không thể là mối quan hệ đơn thuần được nữa. Và cậu cũng cần một chỗ để dựa dẫm vào mà, tớ là người thích hợp nhất."

"Cậu cũng nói là "thích hợp", tình yêu làm sao..."

"Rất nhiều cặp yêu nhau đều bắt đầu từ những thói quen chung mà, cậu luôn gạt bỏ mọi cơ hội đến với mình, từ chối tia hy vọng vượt qua nỗi ám ảnh của quá khứ nhưng chưa bao giờ cậu đẩy tớ ra xa vì cậu cần người như tớ. Không phiền phức và là mối bận tâm cho cậu, nhưng tớ cũng không muốn làm cái gối cho cậu mãi, tớ bắt đầu tham lam hơn rồi Yuri à."

"..."-Yuri nuốt khan, bàn chân bất giác hơi lùi lại né tránh, bây giờ đến cả nơi tưởng chừng như thoải mái nhất cũng trở thành chỗ áp lực nhất.


"Tae à, tôi không chắc chắn sẽ đem lại hạnh phúc cho bất kỳ ai với tình trạng hiện tại của mình, so với việc thử níu kéo hy vọng mong manh mang đến rủi ro lớn và tổn thương cho thêm một ai đó, tôi chấp nhận việc có thêm một vết sẹo và sống trong cô độc."

"Nhưng cậu lại thành công làm tổn thương tớ rồi đấy. Tớ biết cậu sợ hãi rất nhiều thứ, nhưng cho dù cậu có đẩy tớ ra xa, kết quả vẫn không thay đổi. Cậu vẫn khiến tớ tổn thương, và tớ đã biết một điều rằng mình yêu cậu."-Taeyeon quay lưng về phía Yuri kêu thảm, tay vỗ vỗ lên ngực trái của mình: "Tôi khổ quá mà, tại sao gặp phải cậu làm chi? Còn bị tổn thương sâu sắc như vậy..."

"..."

"Đúng là khổ thân tôi quá đi..."

"Taeyeon, đừng ồn nữa..."

"Cậu mặc tớ đi, tớ không giỏi kiềm chế như cậu, khổ thì than khổ, đau thì nói đau, tớ là vậy đó. Tôi khổ quá mà..."

"Vậy thì hãy thử đi, chúng ta đúng là đã hiểu quá rõ về nhau..."

"Thật sao?"

"Thật!"

.

.

.

TBC




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận