Chap 21
21h, Nhà Park Jin Young.
Yuri được Changmin nhắc nhở Park Jin Young đang chuẩn bị bước vào nhà, dặn cô hãy cẩn thận. Trước đó họ đã ra ám hiệu, khi nào Yuri hô lên: "Bên ngoài có khách!" mọi người sẽ xông vào.
CỘC CỘC
Yuri mở cửa cho Park Jin Young vào trong, cô giả vờ ngạc nhiên khi hắn ta xuất hiện vào giờ này, nhưng nhìn túi thức ăn và nước uống trên tay Park Jin Young, Yuri vui vẻ để hắn ta vào trong.
"Anh không cần phải thế đâu, tôi sẽ gửi tiền lại."
"Tôi nhìn có vẻ em sẽ lo làm việc mà không nhớ quan tâm đến vấn đề ăn uống, sẵn tiện đem đến đây luôn. Nơi này cũng gần chỗ làm việc của tôi mà."
"Nếu không còn gì nữa tôi không tiện tiếp đãi, tôi cũng đang bận..."-Yuri tế nhị đuổi khách, ánh mắt cảnh giác nhìn thái độ của Park Jin Young, hắn vẫn rất điềm nhiên, có điều...
CLICK.
Tiếng chốt cửa vang lên, Yuri hơi lùi lại khi Park Jin Young đang tiến dần về phía mình, hắn ta dần trở nên kỳ lạ và bộc lộ đôi mắt đáng sợ ra với cô.
"Anh..."
"Mấy con đàn bà các cô là ngây thơ thật hay giả bộ ngây thơ thế hả? Đàn ông rủ về nhà là đi ngay, thật không biết xấu hổ gì hết."
"Anh đừng qua đây..."-Yuri mím môi nhìn con dao nhỏ được lấy ra từ trong túi áo khoác của Park Jin Young, vừa hay góc máy quay lại chụp được, lần này hắn có chạy đằng trời cũng không thể thoát được tội.
"Bên ngoài có khách!"
Lee Suk nhận được ám hiệu liền cùng các đồng đội chạy nhanh đến phòng, Changmin mạnh bạo dùng chân đá vào cánh cửa khiến nó mở tung ra, cả đội xông vào trong bắt người, thế nhưng căn phòng hoàn toàn trống không chẳng thấy bóng dáng ai hết.
"Yuri, em đang ở đâu rồi!"-Lee Suk hoang mang nói vào tai nghe, nhưng bên kia đã mất kết nối, anh hốt hoảng hỏi Jessica vẫn đang ngồi trong thùng xe tải quan sát tình hình qua camera: "Sica, bên em có thấy Yuri không?"
"Đội trưởng, Park Jin Young đã phát hiện phòng gắn camera và phá hỏng nó rồi, cả tai nghe của Yuri nữa."-bên Jessica cũng đang lo lắng không kém.
Yoona tức giận đá mạnh vào bàn: "Rõ ràng là phòng 309, chúng ta chỉ ở lầu dưới phục kích, hắn không thể nào dẫn người chạy thoát được."
"Chờ đã, lẽ nào..."-Lee Suk chạy ra ngoài kiểm tra lại, nơi cuối hành lang còn một dãy nhiều phòng khác: "Bên đây cũng có 1 phòng 309, chúng ta bị hắn ta chơi xỏ rồi, nhanh lên!"
Đội điều tra nhanh chóng chạy tới tìm nguời, lần này đúng là căn phòng Yuri từng đến nhưng họ cũng không thấy người, có lẽ lúc nãy xông vào nhầm phòng đã đánh rắn động cỏ rồi.
"Sica, em có nhìn thấy ai khả nghi đang đi khỏi chung cư không?"
"Không có đội trưởng."-Jessica rất muốn đi đến xem có manh mối nào còn sót lại không nhưng cô sợ nêú mình rời khỏi đúng lúc hung thủ đem Yuri đi sẽ bỏ lỡ mất nên cô quyết định ngồi yên trong xe chờ đợi.
"Mọi người mau lục soát từng phòng, hắn ta đang mang theo con tin chắc chắn sẽ không thể đi xa được đâu."
"Rõ, đội trưởng!"
.
.
.
Khi Yuri lên tiếng báo hiệu, Park Jin Young đã sinh nghi ngờ lao tới khống chế Yuri, cũng lúc đó hắn phát hiện cô có gắn tai nghe và camera trong nhà mình tức giận phá nát chúng, sau đó đánh ngất Yuri.
Căn nhà này không đơn giản chỉ là nơi hắn dẫn dụ người tới, bên trong còn có một mật thất thông ra bên ngoài phòng khi có chuyện bất trắc giống như thế này. Là một người rất cẩn thận, từ sớm hắn đã hoán đổi sửa 2 số phòng 306 và 309 với nhau, cho nên khi cảnh sát ập vào hắn có đủ thời gian để xử lý mọi thứ.
"Con đàn bà ngu ngốc, mày tưởng sẽ thắng được tao sao?"-Bế Yuri vào trong xe khi đã an toàn rời khỏi khu vực giám sát của cảnh sát, Park Jin Young thản nhiên lái xe đưa người đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
.
.
.
Yuri khẽ chau mày tỉnh dậy, đầu cô còn đang rất đau sau cú đập mạnh vào cạnh bàn ngất đi ban nãy, bây giờ mới phát giác ra bản thân đang bị bắt trói ở một nơi âm u nào đó không phải là nhà của Park Jin Young nữa.
"Không ngờ mày là cảnh sát đó, mà cũng không bất ngờ lắm khi bọn bây phát hiện ra những thi thể tao chôn sau rừng."
Yuri nuốt khan nhìn con dao sắc nhọn đang cầm trên tay Park Jin Young, hắn ta đang cố tình để cô phải run sợ: "Tôi biết anh là người thông minh và rất cẩn thận, nhưng giết người chắc chắn phải đền tội, anh không thoát được đâu."
"Dù sao tao cũng không muốn thoát nữa, chính bàn tay này cũng đã giết chết người con gái tao yêu, bây giờ giết thêm một cảnh sát nữa có khác gì chứ?"
"Là Mina, nạn nhân thứ 6 sao?"
Đôi mắt hung ác thoáng dao động, hắn bật cười điên dại, sau đó lao nhanh tới xốc mạnh túm lấy cổ áo lôi Yuri đứng dậy: "Mày biết tao ghét nhất loaị đàn bà cố tỏ ra thông minh như mày không? Không biết sống an phận chút nào."
XOẸT
Con dao rạch một đường dài làm hàng cúc áo sơ mi bung hết rơi xuống sàn: "Tao chán ghét việc phải đụng vào cơ thể hèn mọn này, nhưng tra tấn mày, nhìn cơ thể chi chít những vết thương đem lại khoái cảm tột độ cho tao."
Yuri thất kinh đôi mắt tối sầm lại nhìn ánh mắt đỏ ngầu thèm khát bạo lực cuả Park Jin Young đang nhắm vào mình, lần này thật sự là dấu chấm hết cho cô như thế sao?
"7 nạn nhân trước chỉ là cắt đứt động mạch chủ trên cổ, vì sao lại muốn tra tấn tôi?"
"Vì mày đặc biệt giống bà ta, giống cái cách ngạo mạn và cố chứng tỏ sự thông minh đó rồi xem tao và ba tao không ra gì, tao sẽ cho mày thấy tao khiến mày đau đớn ra sao. Đi chết đi!"
Vung mạnh con dao đâm vào cánh tay Yuri khiến cô đau đớn nghiến chặt răng, đôi mắt kinh sợ nhìn con dao vung lên lần nữa nhắm đến đùi mình nhưng trước khi Park Jin Young kịp đâm xuống, hắn đã đổ ập người ngã sang một bên vì viên đạn từ sau lưng.
Yuri chưa hết kinh hoàng vì điều đang diễn ra, hình ảnh trước mắt khiến cô càng sợ hãi hơn khi Kwon Yul đang phẫn nộ cầm khẩu súng lao tới.
"Đừng... Anh không được giết người, làm ơn!"
"Nhưng hắn ta..."-bàn tay Yul còn đang run lên vì tức giận, nếu anh đến trễ một chút nữa không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Yuri: "Anh phải giết chết hắn ta!"
"Tôi xin anh đấy..."
Nhìn chiếc áo sơ mi đã bung hết nút của Yuri cùng cánh tay đang không ngừng chảy máu, anh hít một hơi sâu trấn tỉnh lại, sau đó đi tới cởi trỏi cho em gái mình.
"Được rồi, về nhà thôi."
Yuri rất không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với Yul nhưng hết lần này đến lần khác không thể tự quyết định được.
.
.
.
Hôn lên bờ vai trần mịn màng của Yuri, Yul hài lòng vòng tay ôm cô từ phía sau khi cả hai đang nằm trên giường.
"Đừng chạm vào tôi!"
Yul rút sâu hơn vào hõm cổ quyến rũ của cô: "Sau những chuyện chúng ta vừa làm em laị lạnh lùng với anh như vậy sao?"
"Hãy nhớ rõ một điều tôi chưa bao giờ tự nguyện, vừa rồi anh không phải cứu tôi, anh chỉ đang đưa tôi vào một địa ngục khác của anh thôi."
Yul không vui nắm chặt cánh tay bị thương đã được mình băng bó ép cô phải xoay người lại nhìn mình: "Cho em được tự do đã là nhân nhượng lớn nhất của anh với em rồi. Chỉ cần em còn sống, đừng nghĩ đến việc trốn khỏi anh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...