Luật Chơi




Chap 15

Jessica ngỡ ngàng tưởng rằng cô vừa nghe nhầm, đôi mắt hơi mở to lên nhìn lại người đang bình thản nằm trên ghế như thể lời vừa thốt ra là chuyện rất bình thường.

Yuri nghiêng đầu nhìn lên Jessica, nở nụ cười nhạt: "Lại thêm một lý do em không nên ở chung nhà với chị rồi."

Jessica thở nhẹ ra lấy lại sự điềm tĩnh, cô trầm giọng đáp: "Yul chưa từng nói với tôi điều đó. Vậy ra lần hai người hôn nhau trên xe, em vô tình hay cố ý để tôi nhìn thấy?"-Jessica chợt cảm thấy bản thân như một con ngốc khi nhận ra vấn đề. Yuri là một người thông minh và cẩn thận, làm sao có thể dễ dàng để lộ ra sơ hở trước mặt người khác trừ phi cô ấy cố tình.

Yuri chống tay ngồi dậy, tư thế trở nên nghiêm túc hơn. Nhìn sắc mặt hơi tối đi vì bất ngờ và bực bội của người đối diện, Yuri khẽ cười, nhưng đôi mắt lại khiến người khác chìm đắm trong nỗi buồn khó diễn tả được.

"Cảm ơn vì trong đôi mắt của chị ngoài tức giận và ngạc nhiên ra không hề có sự kỳ thị hay kinh tởm."

"Tôi sẽ không như thế, nhưng mục đích của em khi tiếp cận tôi, em đang cố dò xét điều gì? Yul cũng đã chết rồi."

Thêm một nụ cười khác trên môi Yuri, lần này nó giống như một sự mỉa mai: "Mọi người đánh giá thấp về Kwon Yul rồi, tôi tưởng rằng chị sẽ khác hoặc sẽ biết nhiều hơn. Hóa ra cũng chỉ là con rối không biết gì."

"..."


"Vì tận mắt nhìn thấy Kwon Yul nổ bom chết, không ai mảy may nghi ngờ hết, thậm chí xét nghiệm cũng rất qua loa. Hơn hết chị đã không kiểm tra lại xác chết cháy đen đó có phải là anh ta hay không vì quá bận đau buồn khi mất đi chồng chưa cưới của mình."

"Em đừng có điên rồ như thế. Tôi không kiểm tra nhưng vẫn có người làm điều đó, Kwon Yul bị nổ bom trước mặt bao nhiêu cảnh sát, một xác chết cháy đen không còn nguyên vẹn không thể nào tìm ra ADN được nữa."

Bàn tay run run bên dưới cố bấu chặt lên đầu gối để ngăn bản thân mất kiểm soát, Yuri đã rất cố gắng để không thể hiện ra, nhưng vẫn không kiềm chế được nói những điều không cần thiết với Jessica. Bởi lẽ ngoài Kwon Yuri, không ai biết được mặt xấu xa trong con người của một đội trưởng cảnh sát mẫu mực và tốt bụng này.

Jessica hoang mang nhìn Yuri chạy vội ra khỏi phòng với khuôn mặt tái nhợt khó coi, cô lo lắng chạy theo sau vào toilet. Yuri đang khó khăn nôn vào bồn cầu. Một lúc sau cô mới ổn định lại gượng đứng dậy đi ra ngoài rửa mặt, thế nhưng sắc mặt vẫn chưa thể khá hơn là bao.

"Sức khỏe của em như thế nào rồi?"-lặng lẽ đứng một bên quan sát, bây giờ Jessica mới lên tiếng.

Yuri lần tới bức tường tựa lưng vào đó, mệt mỏi đáp: "Tuy là tạm bợ nhưng trước khi tìm ra được anh ta, tôi sẽ không sao đâu."

Dù lời nói rất yếu ớt nhưng không hề che lấp đi sự kiên định của đôi mắt ấy, nó làm cho Jessica cũng bắt đầu ngờ vực về việc Kwon Yul vẫn chưa chết.

"Bằng chứng gì khiến em chắc chắn Yul vẫn còn sống? Và nếu chưa chết tại sao đến giờ vẫn không quay về tìm chúng ta?"

Yuri lắc nhẹ đầu, tầm nhìn của cô đang bị mờ đi bởi cơn váng đầu kéo đến: "Tôi không có bằng chứng... chỉ là trực giác thôi..."

Jessica không thể nào làm ngơ được nữa, cô bước tới gần hơn đỡ lấy cánh tay Yuri khi cô ấy sắp ngã xuống đất: "Em cần được nghỉ ngơi."

.

.

.

Krystal đưa cho Jessica hồ sơ bệnh án sau khi vừa kiểm tra tổng quát cho Yuri, cô hờ hững lên tiếng: "Một năm rồi không liên lạc, khi tìm đến lại dẫn theo một người sắp chết. Chị hay thật!"

Jessica khẽ chau mày nhìn vào hồ sơ, Yuri quả thực vẫn còn di chứng sau khi tỉnh dậy, và nó không hề đơn giản như những gì đã nói.

Krystal cho hai tay vào túi áo trắng, lời nói nghiêm túc hơn: "Bệnh tình đáng lẽ sẽ không nghiêm trọng đến mức độ này nếu như điều trị sớm, và nếu còn tiếp tục cứng đầu có lẽ mật độ đau đầu sẽ ngày càng dày, thời gian sẽ rút ngắn hơn."

Krystal định quay đi chợt khựng lại: "À, nói cô ấy đừng suy nghĩ nhiều quá, nó cũng sẽ không tốt đâu."

"Chờ đã!"

Krystal khựng lại nhưng không hề quay đầu về phía chị cô.


"Bệnh này có làm cho người bệnh bị hoang tưởng không?"

"Không thể chắc chắn nhưng vẫn có khả năng."

"Khi nào rảnh rỗi hay cùng nhau ăn một bữa, cũng lâu rồi."-Jessica lúc này mới chủ động đề nghị, thời gian qua sống trong đau khổ, cô đã bỏ lỡ đi rất nhiều thứ, trong đó có cả tình thân.

"Khi nào rảnh đã!"

.

.

.

Đôi mắt ráo hoảnh nhìn lên trần nhà trắng xóa, đã lâu lắm rồi Yuri không nằm ở đây nhưng mùi sát trùng nồng nặc vẫn luôn ám ảnh trong tâm trí của cô, và cô ghét điều đó.

Ngồi dậy gỡ dây truyền dịch trên tay xuống, Yuri định rời khỏi đúng lúc Jessica mở cửa bước vào, cô ấy không hề ngăn cản, chỉ lạnh lùng lên tiếng: "Nếu em bỏ đi tôi sẽ nói bệnh tình của em với đội trưởng, tôi tin Lee Suk sẽ không thể giữ em lại được nữa."

Lời nói đã thành công khiến Yuri không thể rời khỏi, cô ngồi trở lại giường: "Chị uy hiếp tôi?"

"Cho là vậy đi, sức khỏe và cả tinh thần em lúc này không thích hợp để điều tra tiếp, từ giờ hãy điều trị ở đây, nơi này là bệnh viện tư của em gái tôi, sẽ không sao đâu."

Hàng chân mày thanh tú khẽ nhíu lại, Yuri cười mỉa: "Chị muốn tôi ở đây cho đến chết sao? Cho dù thế nào tôi sẽ không ở bệnh viện nữa đâu. Chị biết trong một năm tôi vẫn có thể làm được nhiều thứ mà."

"Thật tội nghiệp cho người yêu của em, cô ấy đã yêu một kẻ chẳng biết quý trọng mạng sống của mình, đáng lẽ em vẫn có thể sống lâu hơn nữa nếu thời gian qua không quá lạm dụng nó."


Đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận, Yuri nghiến răng rít lên: "Chị thì biết cái gì? Tôi đã mất hơn 7 năm nằm trên giường với đống dây nhợ, cuộc sống bây giờ cũng trở nên tạm bợ không biết kéo dài được bao lâu, tôi có quyền chọn lựa cho mình sẽ làm gì, chị và tôi không có bất kỳ mối quan hệ nào hết, Jessica Jung."

"Tốt thôi, tôi đã lo việc bao đồng rồi, coi như tôi chưa biết gì đi!"-Jessica không muốn bầu không khí một lần nữa trở nên gay gắt khi thấy Yuri đang dần mất kiểm soát, cô dịu giọng đáp.

Yuri nhắm hờ mắt thở nhẹ ra để bản thân bình tĩnh lại, trước mặt người phụ nữ này cô trở nên quá kích động, điều mà trước nay cô đã khống chế rất tốt.

"Cảm ơn, tôi sẽ nhanh chóng dọn đi, sẽ không làm phiền đến chị nữa."

"Em cứ ở lại, dù sao em nói chúng ta cũng không có quan hệ gì ngoài đồng nghiệp, không cần phải quá rạch ròi, tôi cũng lười giải thích với mọi người."

"..."

.

.

.

TBC.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận