Thái tử là người ôn hòa lễ độ, khiêm nhường đoan chính, bình thường được cả người và động vật yêu thích, kể cả khi cái “ôn hòa” này có phần giả tạo, thì một con chim cũng có hiểu gì đâu? Bị mổ cũng rất giận đó nha…
Hắn mỉm cười: “Mày không thích tao hả?”
Mỏ chim non cứng bao nhiêu đâu, mổ lên tay cũng không đau, nhưng tiếc thay con chim này gặp phải đồ sư tử hẹp hòi khó ở.
Bé Quần Bó nhìn chằm chằm vào kẻ địch có mùi rất quen thuộc: “Kiú.”
Chasel nhìn về phía cửa phòng tắm, muốn làm gì đó, nhưng nghĩ lại nếu tính toán với một con chim thì có vẻ quá ấu trĩ.
Hắn lầu bầu mấy câu, rồi ghé sát lại gần con cú mèo không biết điều, nheo mắt lại, nói bằng giọng đầy ác ý: “Được thôi, nhưng mày chỉ là thú cưng của chú tao thôi, có tin tao xin chú tặng mày cho tao, sau đó mày sẽ biết thế nào là lễ độ không…”
Bé Quần Bó nhìn hắn một cái: “Kíu kíu…” Chú chim thường ngày yên tĩnh nay quạt cánh trên giá đỡ của mình, trông như muốn liều mạng với sư tử đáng ghét.
Âm thanh khá lớn thu hút sự chú ý của Samuel, anh mới cạo râu được một nửa, bước ra đứng bên cửa với nửa cái cằm còn chưa sạch sẽ: “Làm sao thế?”
Chasel tỉnh bơ: “Chọc giận một con chim.” Không có gì nghiêm trọng cả, rồi hắn làm đúng như những gì đã nghĩ, quay lại nói với chú mình: “Có thể tặng con con chim này không?”
Samuel nhíu mày: “Con thích nó?” Nhưng từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng nghe nói Chasel thích động vật có lông vũ.
“Cũng khá thích, nhưng hình như nó không thích con lắm.” Chasel giơ tay lên đầy vẻ tủi thân, không hề xấu hổ: “Vừa rồi còn mổ tay con nữa.”
“Vậy sao?” Thế thì hơi lạ, Bé Quần Bó rất tốt tính, ngày nào cũng có rất nhiều người đến chơi với nó, tại sao chỉ một mình Chasel bị mổ?
Nhưng ngài Thân vương có trí nhớ tốt, lập tức nghĩ ra nguyên nhân mà Lộ Bạch đưa Bé Quần Bó cho anh chăm sóc, hình như là vì hình thú của Chasel cứ bắt nạt nó.
Hiểu đâu ra đó rồi, Samuel lạnh nhạt nói: “Nó không thích con là có lý do.”
Còn việc tặng cú mèo cho Chasel là không thể nào, ông chú rất tuyệt tình từ chối thằng cháu: “Con cú mèo này là nuôi thay cho người khác, nó không thuộc về chú.”
“Của ai?” Có người dám nhờ đến chú của hắn sao? Chasel rất tò mò.
“Việc này không quan trọng.” Samuel lạnh lùng tiễn khách: “Trở về đi, chú vẫn còn công việc phải làm.” Nói rồi anh trở vào phòng tắm.
Chasel nhún vai, hắn không thấy khó chịu, hiển nhiên là đã quen với thái độ này của Samuel.
Nói thật lòng, người chú này chỉ lớn hơn hắn có 5 tuổi, và đối xử với mọi người thân đều như vậy, không bao giờ nhiệt tình.
Khi còn nhỏ, Chasel cảm thấy Samuel không thương mình, lớn lên mới biết cảm giác đó là sự thật!
Ôm chút hờn trách mà bản thân chưa từng nhận ra, Chasel rời khỏi Trạm cứu hộ.
Cha mẹ hắn đã nhận được tin tức từ trước, hiện giờ đang nóng lòng chờ đợi trong Vương cung.
Em trai Chasel, vương tử Julien, còn ở trường học, vì không phải ngày lễ nên không về được, chỉ nhắn cho anh trai một dòng tin chúc mừng trở lại.
Cậu nhỏ 18 tuổi tính cách động lập, rất ngầu, không thích nói nhiều, càng không muốn nhắc đến ngôi vị vương tử của mình, nhưng bởi vì cậu đang trong tuổi trưởng thành, chẳng ai làm gì được.
Trong Vương cung, Quốc vương và Vương hậu đã chờ rất lâu.
Cuối cùng thấy con trai trưởng đã về, Vương hậu Flora mỉm cười bước lên ôm hắn: “Đã về rồi, con yêu của mẹ.”
“Thưa mẹ.” Chasel dịu giọng.
Họ hôn má nhau xong, hắn chuyển sang ôm cha mình, cũng chính là Quốc vương của Đế quốc này: “Thưa cha.”
“Mừng con trở về.” Beavis nói, nhưng vì là người đứng đầu Đế quốc, dù vui đến đâu ông cũng không được thể hiện quá nhiều.
Flora thì tươi cười như hoa, vui vẻ hơn bất cứ lần đón con trở về nào, vì lần này khác hẳn.
Sau khi chứng kiến cuộc sống trong rừng của con trai, bà đã suy nghĩ rất nhiều về Chasel, bà nhìn con trai cả và nói: “Con là niềm tự hào của cha mẹ, cha mẹ chưa bao giờ thất vọng về con.”
Chasel chẳng hiểu ra sao, mẹ hắn bị ai kích thích gì à?
“Con yên, mẹ thấy rất có lỗi vì cha mẹ trước kia đã bỏ qua những suy nghĩ thật sự của con.”
“…Suy nghĩ thật sự?” Chasel cố tỏ ra bình tĩnh: “Ví dụ cái gì?”
“Ví dụ à?” Flora sờ cái đuôi sam nhỏ trên tóc con trai, đáp: “Trước kia con luôn tự đặt ra yêu cầu khắt khe cho bản thân, việc gì cũng làm tốt nhất có thể, nên cha mẹ mới bỏ quên mất những suy nghĩ khác của con.”
Ví dụ hắn không thích táo, chỉ muốn ăn dưa hấu, nghịch ngợm và thích làm đẹp, một chút bướng bỉnh mà Chasel bình thường không có.
Beavis rõ ràng là tán thành: “Mẹ con nói rất đúng.”
Thái tử biến thành sư tử, sống vui vẻ trong rừng vài tháng, nhờ vậy mà họ chỉ biết cảm thán con trai mình ở đó thật là vô tư, thích chơi đùa, hay nghịch phá, thậm chí còn hay làm nũng với nhân viên cứu hộ.
Vậy mà người làm cha làm mẹ như họ lại hiếm khi được con mình cầu cứu, khiến họ cảm thấy bản thân cần phải tự kiểm điểm, phải chăng mình quá hà khắc với con rồi?
Chasel thở phào, thì ra là vậy.
Không biết là ai chạy đến lên lớp cho cha mẹ hắn đây? Làm con của hai người này suốt 23 năm qua, Chasel không cho rằng cha mẹ mình đột nhiên nghĩ thoáng ra.
Nhưng tóm lại thì đây là một việc tốt.
Chasel ôm lấy mẹ, cười đáp: “Không sao cả, từ nhỏ con đã biết mình nên làm gì rồi, mẹ và cha không cần tự trách mình.”
Nhưng hắn nói vậy càng làm cho Quốc vương và Vương hậu càng phiền lòng hơn.
Thực tế chính là như thế.
Hàn huyên xong, Vương hậu Flora nghiêm túc quan sát con trai, không gầy đi, đen hơn trước một chút, có lẽ là do nắng trong rừng quá gắt, mà nhân viên cứu hộ cứ để Chasel ăn xong rồi bắt đi, không đen mới lạ.
“Tóc dài hơn nhiều rồi, nhanh đi tắm đi, gọi người đến cắt sửa cho con, rồi tranh thủ nghỉ ngơi.”
“Dạ.”
Đây là quá trình bắt buộc sau mỗi lần trở về, Chasel đã quen rồi.
Là Thái tử, hình tượng của hắn lúc nào cũng phải trang trọng, chỉnh tề, tóc dài dù có đẹp cũng không thể giữ.
Khác với Julien, em trai hắn có thể để tóc dài theo ý thức.
Thợ cắt tóc đã chờ trong cung điện của Thái tử, khi thấy Chasel thì hỏi: “Điện hạ, ngài muốn chờ tắm xong rồi cắt hay là cắt ngay?”
Chasel: “Bây giờ cắt.”
Ngồi trước gương, Thái tử liếc nhìn cái đuôi sam nhỏ được thắt gọn gàng sau tai, lúc này, thợ cắt tóc chuẩn bị giúp hắn tháo ra…
“Chờ đã.” Chasel bất ngờ lên tiếng, sau vài giây im lặng, hắn tự lấy kéo ra cắt đuôi sam đó giữ lại, dù bản thân không hiểu vì sao: “Cắt đi.”
Sau khi chỉnh trang lại bản thân, những dấu vết của rừng rậm trên người hắn đã bị xóa gần hết, đoán chừng chỉ vài ngày sau là có thể trở về cuộc sống bình thường.
…
Trong trạm cứu hộ, Lộ Bạch chuẩn bị đồ đạc để trở vào rừng, nhưng vẫn cứ thấy còn hơi lo âu.
Cậu hỏi sếp: “Điện hạ, Trường Thọ đến nơi chưa?”
“Đến rồi, có lẽ bây giờ đang sửa soạn và thích nghi, vài ngày nữa là sẽ khôi phục sinh hoạt bình thường thôi.” Samuel đáp.
“Vậy thì tốt.” Lộ Bạch tạm yên tâm: “Sẽ có nhân viên cứu hộ theo sát bọn chúng chứ?” Cậu mong muốn nhận được vài thông tin hàng ngày.
“Không có… nhân viên như cậu chỉ có một thôi.” Và chỉ có ở Khu bảo tồn này.
“…” Lộ Bạch cảm thấy hình như người kia đang khen ngợi mình bằng một cách vòng vo thì phải.
Cậu hơi ngẩn ra một lát: “À.” Vành tai nóng quá, cậu ngại không dám hỏi tiếp nữa.
“Vậy ngày mai tôi về rừng.”
“Được.”
Ngài Thân vương tiếp nhận nhiệm vụ, dành thời gian để chuẩn bị đồ đạc cho cậu nhân viên của mình.
…
Qua vài ngày là trở lại sinh hoạt bình thường sao? Chasel cũng nghĩ như vậy, nhưng đến tối khi nằm trên chiếc giường quen thuộc của mình, hắn lại không ngủ được.
Cứ thấy cái giường này mềm quá mức?
Chasel xoay người, nằm sấp xuống, tư thế này không thích hợp với địa vị của hắn lắm.
Ngài Thái tử bình thường là có yêu cầu rất cao đối với chính mình, thế nhưng để đối phó với mất ngủ thì cái này chẳng tính là gì cả.
Cũng may là đến nửa đêm thì có mưa, lắng nghe tiếng mưa tháng 7, Chasel cảm thấy dễ chịu kỳ lạ.
Thật giống như một đêm nào đó, hắn cũng có cảm giác này…
Đêm tối đen, mưa như trút nước, xung quanh toàn là mùi hương của rừng rậm…
“Trường Thọ?” Lộ Bạch xoa xoa sư tử bự vừa mới hắt xì, lấy tay áo để lau nước mưa dính trên mũi nó: “Ha ha, mũi dính nước hết rồi…”
“Trường Thọ!” Sư tử bự màu vàng kim đang chạy phía trước, sắp sửa lao vào vật lộn với nhím.
Nhân viên cứu hộ sốt ruột muốn chết, con đó là nhím kìa, trên lưng có mấy trăm cái lông nhọn!
“Trường Thọ… Qua đây thắt đuôi sam cho mày…” Hôm nay gặp được hoa dại có màu sắc rất đẹp, rất đáng yêu, Lộ Bạch cười tủm tỉm cắm lên cho sư tử bự: “Đẹp lắm, Trường Thọ rất đẹp.”
“Sao mày còn ngủ nữa?” Lộ Bạch cười nói, vươn tay xoa đầu sư tử, giọng nói dịu dàng của cậu đang làm phiền cục lông bự chìm trong giấc ngủ: “Nghe sếp nói, mày sắp được đưa đến khu bảo tồn khác, rồi sẽ tìm cho mày một đàn sư tử xinh đẹp làm bạn, phì, thật ra là… để làm vợ của mày, hy vọng mày có thể duy trì nòi giống, mang đến sư tử con, có phải tao nói hơi hàm súc, mày nghe không hiểu đúng không, Trường Thọ ngốc.”
Chasel thầm nghĩ cậu mới là đồ ngốc…
Bất chợt, hắn giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra nhìn phòng ngủ sáng lóe lên vì sấm chớp.
Nơi này là không gian quen thuộc của hắn.
Lòng Chasel hiện lên một cảnh tượng như trong mơ, hoàn toàn không phải thế này.
Rồi hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, hiểu ra vì sao mình lại có suy nghĩ đó, là vì vừa rồi hắn mơ thấy những chuyện xảy ra trong rừng.
Từ sấm chớp, những nơi mà mắt hắn nhìn thấy chỉ toàn là cây cối và bụi cỏ, điều kỳ quặc là hắn ở trong mơ không phải chính mình, hình như là một con sư tử mang tên Trường Thọ, đã vậy, sau cùng còn bị mang đi làm giống.
“…” Đúng là một giấc mơ kỳ cục.
Ngài Thái tử cho rằng giấc mơ thật hoang đường, nhưng hình thú của hắn thì đúng là sư tử, nghe nói trong thời gian hắn sống giữa rừng, có một nhân viên cứu hộ rất thích thắt đuôi sam cho hắn.
Có lẽ là ngày nghĩ gì đêm mơ đó chăng?
Chasel kéo ngăn tủ đầu giường, lấy ra một cái dây thun nhỏ màu vàng có điểm hoa, quan sát nó, rõ ràng chỉ là một cái dây thun rất bình thường.
“Thật ra mày có phép thuật gì vậy?” Ngài Thái tử lẩm bẩm, rồi đành chấp nhận đeo nó lên cổ tay, ngã người ra ngủ.
Ngày hôm sau, cũng là ngày đầu tiên sau khi trở về, Thái tử đã khôi phục sự tao nhã lịch thiệp của mình, đang cùng người nhà dùng bữa trong hoa viên.
Người hầu mang lên một đĩa dưa hấu, Flora đẩy nó đến trước mặt Thái tử: “Dưa hấu mà con thích ăn nhất.” Khi còn ở trong rừng, con trai toàn phải tranh giành với gấu và báo đen, bây giờ thì có thể ăn cho thỏa thích rồi.
Chasel không hiểu, từ khi nào hắn lại thích dưa hấu nhất?
“Cảm ơn mẹ.” Tuy không thích lắm, nhưng hắn vẫn lễ phép nói cảm ơn, rồi cầm một miếng lên ăn.
Điều kỳ lạ là trước kia không có cảm giác gì, lần này hắn lại thấy mùi vị của dưa hấu rất ngon, thế là không nhịn được ăn thêm một miếng.
Flora mỉm cười: “Quả nhiên là con thích ăn dưa hấu, nếu không thấy được cảnh con ở trong rừng, mẹ còn không biết là con thích nó.”
Vì Chasel lúc nào cũng ăn đều mọi thức, chưa từng thể hiện ra mình yêu thích một món ăn nào.
“Trong rừng? Mẹ thấy sao?” Chasel không hiểu.
Hình thú của con người ở trong rừng làm sao có thể cho người khác thấy được? Bọn họ sẽ cố gắng tránh xa khỏi ống kính máy quay, tránh né tất cả những nơi có con người hoạt động.
Chỉ có động vật hoang dã mới bị ghi hình.
Flora đáp: “Đúng vậy, con còn chưa biết, Khu bảo tồn vừa thuê được một nhân viên cứu hộ người trái đất, chắc con cũng từng nghe nói thí nghiệm sử dụng nhân viên người trái đất của Samuel chứ? Lộ Bạch chính là người xuất sắc nhất.”
Khi nghe thấy tên “Lộ Bạch”, tim Chasel bỗng nhiên thắt lại, nhưng hắn vẫn mỉm cười nhìn mẹ mình, hỏi: “Sao đó thì sao?”
“Sau đó cậu ta đã trở thành nhân viên cứu hộ luôn đi theo con, Adonis, và Louis con trai của Totle, chịu trách nhiệm chăm sóc cuộc sống trong rừng của các con.” Flora cười, kể lại: “Điều rất thú vị là mẹ chưa bao giờ nghĩ đến ba loài động vật ăn thịt như sư tử, báo đen, và gấu đen lại có thể chung sống với nhau, vậy mà nhân viên cứu hộ do chú con tuyển dụng lại làm được.
Thỉnh thoảng cậu ta còn livestream về hoạt động thường ngày của mọi người ở trong rừng, con sống ở đó rất vui vẻ, lần nào nhìn thấy con, cha mẹ cũng thấy vui theo…”
“Ở trong đó tên con là gì?” Chasel bất ngờ ngắt lời mẹ mình, với hắn mà nói thì hành động này rất bất thường.
Tuy vậy, Flora đang rất hào hứng nên không nhận ra điểm kỳ lạ của Chasel: “Hả? Con biết rồi à? Tên của con trong rừng là Trường Thọ, do cậu nhân viên cứu hộ đó đặt, mỗi người đều có tên, con không biết đâu… Adonis lại tên là…”
Tiếp theo đó là những gì, Chasel không còn chú ý nghe, vì hắn đã chìm vào một vòng xoáy không thể tin nổi, tại sao hắn lại biết đến cái tên Trường Thọ này? Vậy những giấc mơ gián đoạn đêm qua phải chăng không đơn giản chỉ là mơ, mà là những gì đã từng xảy ra thật.
Sau bữa sáng, Thái tử trở về phòng sách của mình, không cho bất cứ ai vào làm phiền.
Trước kia, mỗi lần hắn trở về từ rừng sâu đều sẽ có vài ngày chưa thích nghi được như vậy, nên phản ứng này rất bình thường.
Chasel không xem là nghiêm trọng, nhưng hắn không thể ngăn mình đăng nhập vào trang web của Khu bảo tồn, gõ tên Lộ Bạch vào thanh tìm kiếm.
Thật ra thì không cần phải tìm, Lộ Bạch hình như là một người rất nổi tiếng trên này, blog riêng và tác phẩm của cậu đều được admin treo ngay trên vị trí nổi bật nhất.
Điều khiến Thái tử ngạc nhiên là kênh live stream tối đen của người này cũng được treo lên, bấm vào thì không có gì cả.
Vậy cũng được sao? Kênh live stream thần kỳ này dù đen thui thì khu bình luận vẫn rất đông đảo, thật sự có thể đánh gục mọi streamer nổi tiếng hiện nay.
Thái tử mở một cửa sổ khác, bắt đầu đọc blog riêng của nhân viên cứu hộ và các tác phẩm khác trong đó.
Hắn chọn ngay một bài viết có lượt xem nhiều nhất, mở ra thì thấy là một con báo đen, vẻ thần bí và xuất sắc của nó lập tức thu hút ánh nhìn của Chasel.
Báo đen… Adonis? Quân đoàn trưởng Thân vệ quân của Đế quốc, cả hành tinh không ai xa lạ.
Chasel cũng vậy, trong ấn tượng của hắn, Adonis là một nhân vật tài ba có thể sánh ngang với chú của mình.
Vào thời đại chiến tranh sắp chấm dứt, chiến trường gần như đã trở thành vũ đài của riêng hai người họ, không còn ai có khả năng thể hiện hơn được.
Ngay cả Quân đoàn trưởng Oliver – chuyên gia chiến giáp – cũng chỉ mới nổi lên sau khi chiến tranh kết thúc, chịu trách nhiệm đối phó với vài tên cướp vũ trụ.
Thời chiến đã qua rồi, sau này khi nhắc đến Quân đoàn trưởng, người ta chỉ nhớ đến Adonis và Samuel.
Thật ra Chasel cảm thấy, Oliver cũng rất mạnh mẽ, chỉ là sinh không đúng thời.
Hiện giờ hắn vẫn chưa biết ba tháng này xảy ra bao nhiêu việc, còn Oliver cũng phải xuất ngũ vì bị thương…
Thái tử bấm mở tác phẩm có lượt đọc cao thứ hai, là một con gấu đen mập ù, chắc hẳn chính là Louis, con trai trưởng của Totle.
Chasel từng nghe lời đồn rằng cậu ta rất kiêu ngạo, lạnh lùng và độc miệng…
Đầu tiên đã là hai đối tượng do chính nhân viên cứu hộ chụp hình, Chasel dám suy đoán rằng tiếp theo sẽ là một con sư tử.
Nhưng không, hắn mở ra một loạt 6-7 tác phẩm đều không thấy bóng dáng của sư tử đâu, hình như nhân viên cứu hộ đã quên không viết về nó.
Hoặc có lẽ là quy định của Trạm cứu hộ?
Dù thế nào, Chasel cũng thấy rất bực bội vì một việc nhỏ này.
Đúng lúc đó, một cửa sổ khác trên màn hình của hắn đã xuất hiện hình ảnh, chính là kênh live stream kia đột nhiên mở ra.
–
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày ở trạm cứu hộ, chỉnh trang cho bản thân có diện mạo mới, rồi đến phòng tư vấn trò chuyện với chuyên viên tư vấn tâm lý miễn phí, nhân viên cứu hộ động vật hoang dã cuối cùng cũng trở lại với công việc.
Máy bay rất nhanh, đạt đến tốc độ mà cái xe nát của cậu không thể đuổi kịp.
Lộ Bạch tạm biệt vị sếp lớn đã đích thân đưa mình đến đây, lại lười không muốn dọn đồ đạc trên xe xuống, nên cậu quyết định dẫn báo đen và gấu đen lên đường.
Không còn Trường Thọ nữa, Lộ Bạch không muốn đội ngũ tiếp tục giảm “nhân” số, vì cậu cũng thấy từ ngay theo mình đến nay, Then Cửa đã mập lên rất nhiều, nên suy ra cũng không quá vất vả nhỉ?
Vì thương mấy đứa nhiều lông này, đặc biệt là những kẻ lông đen dễ hút nắng, nên Lộ Bạch di chuyển chậm rãi suốt một đường, đến khi nắng gắt thì dừng lại nghỉ ngơi.
Lần này cậu chọn điểm dừng chân ở bên nguồn nước.
Khe suối trong vắt là nơi mà gấu đen ưa thích, nó vừa thấy nước là không chịu đi nữa, mà chạy xuống bắt cá.
Báo đen đứng trên tảng đá, mắt nhìn chằm chằm xuống mặt nước, nhưng nó lại không xuống, chỉ đi lại trên những tảng đá nổi.
“Trường Thọ…” Lộ Bạch muốn gọi Trường Thọ sang xem thử, nhưng quay đầu lại mới phát hiện nó không còn ở đây nữa, cậu sững sờ.
Khu bình luận của kênh live stream thì đang gào thét, chỉ trích nhân viên cứu hộ đã lâu không chịu xuất hiện, không biết hôm nay có lên hay không, lại thấy thường cậu chỉ lên vào buổi sáng, nhiều người không còn lòng tin, càng chờ thì càng lạnh lòng.
“Nếu nhân viên cứu hộ mà live hôm nay, tôi thề sẽ live stream trồng chuối gội đầu!”
Một người anh em thích chơi lớn đã đến.
Mà cũng có thể do anh ta đã thề, nên ngay sau đó, kênh live stream được mở! Nhân viên cứu hộ với gương mặt trắng trẻo thanh tú cuối cùng đã xuất hiện trước mắt mọi người, sau bao nhiêu lời hò reo kêu gọi.
Người hâm mộ cũ nhìn thoáng qua là biết cậu đã cắt tóc, lúc trước tóc che khuất của mặt, bây giờ để lộ ra trông càng đáng yêu.
Lộ Bạch điều chỉnh góc độ ống kính.
“Chào buổi trưa.” Cậu nói, rồi mỉm cười, để lộ lúm đồng tiền mà trong ngàn vạn người Sao Thần Vương đều không một ai sở hữu: “Hình như đã lâu rồi không live?”
Bình luận: Đúng vậy!! Cậu đã không live rất lâu rồi đó!!! Thì ra cậu cũng tự biết mình? Nói là nói vậy, nhưng người xem kích động đến đâu vẫn dùng lời lẽ văn minh.
Lần đầu tiên Chasel xem live stream của người khác, thấy khu bình luận như phát điên lên, tốc độ chat nhanh đến nỗi không kịp đọc nội dung.
Mà cho dù đọc được thì hắn cũng không cần, vì ánh nhìn của hắn đang dán chặt trên người streamer.
Cậu thanh niên trẻ tuổi quá mức này, có gương mặt thanh tú với những đường nét mềm mại, cuối cùng đã hoàn thiện được hình dáng của chủ nhân giọng nói dịu dàng trong giấc mơ đó.
“…” Chasel hít một hơi thật sâu.
Khi nhìn thấy Lộ Bạch rồi, hắn cảm thấy lồng ngực hơi rung động, một cảm xúc xa lạ không thuộc về hắn dâng trào.
Từ trước đến nay, con người luôn không nhớ nhiều về giai đoạn hình thú của mình, nhưng lần này hắn lại nhớ được nhiều như vậy.
Hắn hắn cảm giác bị ảnh hưởng này.
“Vì mấy ngày này đã xảy ra rất nhiều chuyện.” Lộ Bạch nhìn quanh, rồi quay lại hình ảnh của báo đen và gấu đen: “Chắc mọi người cũng thấy, hôm nay Trường Thọ không có ở đây, vì nó đã đến khu bảo tồn khác rồi.”
Nói đến đây, Lộ Bạch mỉm cười: “Trường Thọ đi cứu nguy cho người ta, vì khu bảo tồn bên kia có một bầy sư tử cái đang vào kỳ động dục, mà hình như họ lại thiếu sư tử đực, nên mới cần Trường Thọ trẻ tuổi cường tráng đi cứu viện, cũng có nghĩa là vài tháng sau sẽ có rất nhiều sư tử con do nó tạo ra.
Nghĩ vậy đúng là rất đáng mong chờ, chỉ tiếc tôi không có mặt ở đó, không được gặp con của Trường Thọ.”
Lộ Bạch thật sự cảm thấy tiếc nuối, thở dài nói thêm: “Nhưng cũng không sao, chờ nó về rồi tôi vẫn có thể tìm vợ cho nó, rồi sinh ra sư tử con của khu bảo tồn chúng ta.”
Nghe hết những gì người kia nói, vẻ mặt Chasel vặn vẹo không thua gì hố đen vũ trụ.
Thì ra giấc mơ kia là thật, hắn chính là con sư tử ngu ngốc bị gửi đi làm giống kia? Rõ ràng, đây là một cái cớ mà người lãnh đạo khu bảo tồn bịa ra để qua mặt nhân viên cứu hộ trái đất.
Nhưng vấn đề là trong số khán giả xem live stream hẳn sẽ không hiếm người biết thân phận của hắn.
Bây giờ nhân viên cứu hộ này lại đi tuyên bố hình thú của hắn đi làm cái việc đó trước mặt vô số người.
“…” Chasel ôm trán, chỉ dám nhìn qua kẽ ngón tay.
Nhân viên cứu hộ này quả thật là… Còn gì đáng xấu hổ hơn giờ phút này chứ.
Thái tử ngàn năm bình thản lúc này đang đỏ bừng cả mặt, thậm chí quên cả ý định đánh người, chỉ muốn tìm một cái lỗ đen nào đó để trốn!
Người ta gọi là gì nhỉ, cái chết xã hội?
Lộ Bạch không muốn ôm nỗi nhớ Trường Thọ một mình, nên mở live stream nói một tràng, nói xong thì tâm trạng đã khá hơn nhiều.
Đúng lúc này, gấu đen ngậm một con cá lên, mà còn tặng cho cậu.
Cậu vui sướng quá đỗi, nhận lấy rồi khoe với khán giả: “Then Cửa bắt cá cho tôi này, trưa nay chúng ta ăn cá.”
Bình luận: Hay lắm! Trưa nay chúng ta ăn cá, lập tức đi mua cá!
“Cho mọi người thấy các làm sao để lóc cá.” Lộ Bạch lấy dụng cụ vừa tay ra, đặt cá trên mặt đá, xử lý con cá đã chết bằng thủ pháp điệu nghệ.
Vì thường xuyên lóc thịt cho bầy thú, kỹ năng dùng dao của Lộ Bạch càng ngày càng thuần thục, cách màn hình cũng đã thấy rất gọn gàng dứt khoát.
Đang khen ngợi tay nghề của nhân viên cứu hộ, các khán giả lại nghe cậu nói: “Trước kia tôi thậm chí còn không biết làm cá, lần đầu cầm dao lên lại là vì Trường Thọ săn được con mồi, tôi sợ nó móc vỡ ruột con mồi tự làm cho mình thối lên, nên mới lấy hết can đảm rút dao.”
Lộ Bạch xoay dao một cái, cắt đứt đầu cá: “Hôm nay nói nhiều như vậy, cái chính là vì tôi nhớ nó quá, trời ơi, chín tháng thật khó sống mà.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...