Nhược Minh nhìn động tác che ngực của Vương gia nhà mình, lẳng lặng ngoảnh mặt đi ― lại nữa rồi, phỏng chừng Vương gia lại muốn dùng cái câu ái nhân được vận mệnh an bài kia.
Ân, cũng phải nói, với dung mạo của Từ đại phu, đích xác là xứng để được Vương gia nói vậy, rốt cuộc những người bị Vương gia dùng chiêu bài này để tóm về, đều được đưa vào hậu viện Vương phủ, so với đám người chỉ chơi qua liền vứt cũng khá khẩm hơn nhiều……
“……Từ đại phu miễn lễ.” Lý Tiêu Lâm duỗi tay hòng đỡ Từ Tử Du đứng dậy, đây chính là người trong lòng của hắn ― là một trong số đó, hắn đâu nỡ khiến y hành lễ lâu như vậy đâu, eo y hẳn sẽ đau lắm, nếu eo của y bị đau, Vương gia đây chính là sẽ đau lòng.
Từ Tử Du không hiểu vì sao, nhưng nhìn sắc mặt Lý Tiêu Lâm đột ngột trở nên vô cùng thâm tình đăm đăm nhìn mình, bất giác sau lưng có chút sởn gai ốc.
Ngẫm lại chút đỉnh, trước kia, khi mình thổ lộ với Tề Vũ Hiên, đối phương có phải hay không cũng có loại cảm giác này…… Hãn[1], thực quá thất sách, về sau phải lưu ý, tốt quá sẽ hóa lốp a!!!
Mắt thấy đối phương lăm le vươn tay hòng nâng mình đứng lên, Từ Tử Du linh hoạt né tránh khỏi vòng vây của đối phương, dựng thẳng người dậy.
Lý Tiêu Lâm không hề để bụng, cười cười, roẹt một tiếng mở tung quạt xếp, bày ra một bộ công tử phong lưu, “Lấy tài hoa của Tử Du, hành nghề y ở đại doanh Tây Bắc thực quá lãng phí, không biết Tử Du có hứng thú đến kinh thành mở một y quán hay không?”
Từ Tử Du giật mình, cốt truyện nguyên bản dường như chưa từng đề cập đến việc tên tra Vương gia này sẽ mồi chài y sĩ của quân đội Tây Bắc a? Lại nói, Tiểu Hiên Hiên yêu quý của y đang ở Tây Bắc, y vô duyên vô cớ chạy đến kinh thành xa xôi kia để làm quái gì?
Y cũng chẳng ôm trong mình loại nguyện vọng hùng bá thiên hạ này, chỉ cần có thể lấp đầy bụng là đủ, kỳ thực y rất dễ nuôi.
“Tử Du nếu có hứng thú, bổn vương cũng có thể hướng Hoàng huynh đề cử người vào cung đảm nhiệm chức ngự y, ý của ngươi như thế nào?”
Đầu Từ Tử Du tức khắc ngập tràn hắc tuyến, ngự y? Ngoạn ý nhìn này còn không phải chức nghiệp mạo hiểm tột cùng của thời cổ đại sao, thậm chí so với binh lính đánh giặc còn nguy hiểm gấp bội lần. Rốt cuộc là binh lính nếu đã chết trận, chí ít còn được lĩnh chút bạc trợ cấp, ngự y nếu là chọc phải phiền toái, có biết là sẽ lập tức lôi ra diệt tộc không a, gần vua như gần cọp gì gì đó, nào có dễ sống a.
“Đa tạ Vương gia, bất quá thảo dân cũng không có ý tưởng rời khỏi nơi này.” Bám chặt vào nguyên tắc sống phải cố gắng hết sức để không đắc tội vai chính trong nguyên bản, Từ Tử Du thực sự không có ý định xé rách mặt Lý Tiêu Lâm. Dù sao hắn dù có tra đến cỡ nào cũng chẳng liên quan gì đến y, y lại cũng không phải siêu nhân mặc quần sịp ra ngoài quần dài, không có chuyện gì lại đi đánh người nhằm bênh vực kẻ yếu gì gì đó.
Lý Tiêu Lâm nghe vậy khẽ chau mày, “Tử Du nói vậy không đúng rồi, vùng biên giới Tây Bắc nhỏ nhoi này đâu có thể giúp Từ Tử Du phát huy năng lực đâu. Không bằng cùng ta hồi kinh để mở rộng bản thân? Ta có thể đảm bảo cho ngươi một tiền đồ như gấm.”
Từ Tử Du mỉm cười, lắc đầu, “Vương gia, y thuật của thảo dân quả thực vô cùng bình thường, có thể lưu lại ở quân đội Tây Bắc cống hiến cho quốc gia đã là cực hạn rồi, chuyện đi kinh thành, Vương gia vẫn đừng nhắc lại thì hơn.”
Lý Tiêu Lâm tiếc nuối vô cùng, thốt lời cảm khái, “Nếu đã vậy, thôi bỏ đi, bất quá……” Hắn giương mắt liếc Từ Tử Du một cái, thấy cặp con ngươi sáng ngời của đối phương đang nhìn mình, tức thì vui sướng trở lại, “Bất quá, lấy dung mạo trời phú của Tử Du, liền không định suy nghĩ một chút về tương lai sao?”
Từ Tử Du kinh ngạc nhìn Lý Tiêu Lâm, dung mạo trời phú? Tương lai? Ta đẹp hay không đẹp thì có liên quan gì đến tương lai? Danh phận phu nhân của Tướng quân sắp vào tay ta đến nơi rồi, ta còn phải lo lắng về điều gì khác sao?
Chờ chút!
Từ Tử Du bỗng chốc trợn ngược mắt, Ngọa tào! Tên tiểu tra công này không phải là đang coi trọng ta đi??!!!
Lý Tiêu Lâm chú ý đến thần sắc ngỡ ngàng của Từ Tử Du, lập tức cười cười, “Với phong độ này của Tử Du, ở bên tên man phu lỗ mãng kia quả thực lãng phí vô cùng. Kiểu người như vậy sao có thể hiểu được đến thương hoa đâu.”
Sắc mặt Từ Tử Du khẽ biến, trong lòng thầm mắng, Tên hỗn đản đáng chết này! Cư nhiên đến đào góc tường của Tiểu Hiên Hiên!! Đại gia đây là loại người ngươi có thể đàn áp sao!! Sát! Là Vương gia thì ghê gớm lắm a! Tin hay không ông đây sẽ tìm đến nơi khuất người rồi chụp bao tải lên đầu ngươi a!
Trên mặt lộ rõ biểu cảm không vui, Từ Tử Du lạnh nhạt nói, “Vương gia nói năng cẩn thận! Lòng ta chỉ có Tướng quân, chưa từng ôm ý niệm liệu có xứng đôi với hắn hay không. Giờ tại hạ phải đi giảng thuật cho y hộ binh của quân đội, không tiễn.”
Lý Tiêu Lâm nghiền ngẫm cười, những đóa hoa có chủ hắn từng dan díu ngày trước, thuở ban đầu đâu có ai không lạnh lùng sắc bén như thế này, cuối cùng lại còn có ai không bị hắn kéo lên giường? Mỹ nhân a, luôn là khẩu thị tâm phi[2], hắn cũng không tin điều kiện của bản thân lại có thể kém cái tên Tề Vũ Hiên thô lỗ dã man kia.
“Nếu Tử Du có việc, ta đây liền không quấy rầy, bất quá mấy ngày gần đây bổn vương có chút đau đầu, hy vọng ngày mai Từ đại phu có thể vì ta chẩn trị một chút.” Lý Tiêu Lâm đứng lên, mỉm cười nói với Từ Tử Du.
Từ Tử Du vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, đau đầu? Mịa nó, còn không phải là tìm cớ gạ gẫm ta sao? Xét thân thế nam chủ bản gốc, ông đây tạm thời thả cho ngươi một con ngựa[3], nếu ngươi còn không biết đường thu liễm, ông sẽ lập tức tìm cơ hội cho ngươi biết vì sao đóa hoa lại đỏ được nhường vậy[4]……
Trước thái độ lãnh đạm của Từ Tử Du, Lý Tiêu Lâm vẫn không để bụng chút xíu xiu nào, ngược lại, loại người này mới càng dễ kích thích ham muốn chiếm đoạt của hắn, tính cách càng quật cường, một khi đã ở trên giường hắn chủ động mở rộng thân thể, mới càng mang đến một cảm giác thành tựu.
Ung dung thong thả mang tùy tùng cùng tiểu tư trở về doanh trướng của bản thân, đêm đến, Lý Tiêu Lâm liền bắt đầu lập ra hàng loạt các kế hoạch theo đuổi người.
Nhược Minh vẫn luôn hầu hạ ở một bên, thấy Lý Tiêu Lâm bày ra la liệt các thủ đoạn, không khỏi lo lắng thay cho Từ đại phu. Thời điểm Lý Tiêu Lâm đi kiếm mồi, hắn sẽ nghĩ ra được hằng vô số các mưu mô quỷ kế khó có thể tưởng tượng nổi, nếu hắn có thể đem tâm tư này áp dụng vào phương diện văn võ, hẳn sẽ không đến nỗi trở thành một tên ăn chơi trác táng như bây giờ. Nhưng cũng không biết Từ đại phu có thể trụ vững được trước các loại phương kế lãng mạn phong phú này hay không, nếu y thực sự bị sập bẫy mà nói……
Nhược Minh quả thực hận bản thân đến chết, hắn đã nghĩ gì mà lại kéo Từ đại phu vào tầm ngắm của tên tra Vương gia này cơ chứ……
➵
“Vũ Hiên!! Tên An Bình Vương gia đáng chết kia quả nhiên đã đánh chủ ý lên tiểu Từ đại phu!!” Ngô Đoan hấp tấp từ ngoài chạy vào trong doanh trướng, lửa giận ngút trời mà gào.
Bàn tay đang mải viết chữ của Tề Vũ Hiên khựng lại đôi chút, ngẩng đầu nhìn đối phương, ánh mắt lạnh tựa băng. “Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn trầm giọng hỏi.
“Ngươi coi!” Ngô Đoan phe phẩy tờ giấy trên tay, toàn bộ đại doanh Tây Bắc này đều nằm trong tầm kiểm soát của Ngô Đoan, dạo gần đây An Bình Vương gia lại càng là mục tiêu giám sát được ưu tiên lên hàng đầu. Nhất cử nhất động của An Bình Vương gia buổi chiều ngày hôm nay đều đã được người bẩm báo, trong đó đương nhiên cũng bao gồm cả sự việc hắn đi câu dẫn Từ Tử Du.
Tề Vũ Hiên tiếp nhận mảng tình báo kia, sau khi đọc xong sắc mặt trở nên âm trầm đến độ tựa hồ có thể tụ thành giông bão. Hắn ngồi bất động, chẳng khác nào một bức tượng được tạc từ đá.
“Ngươi còn ngẩn người ra làm gì a!” Ngô Đoan thấy Tề Vũ Hiên không có bất luận phản ứng nào, tức khắc nóng nảy. “Mau mau đi tìm bọn họ đi.”
“Tìm ai?”
“Tiểu Từ đại phu hoặc là tên An Bình Vương gia kia, tốt nhất là tìm luôn cả hai người!”
“Tìm họ để làm gì?”
“Còn có thể để làm gì!!” Ngô Đoan nổi đóa! “Ta nói tên gia hỏa nhà người bị làm sao thế này, ngươi rốt cuộc có muốn duy trì mối quan hệ này với tiểu Từ đại phu không! Tên An Bình Vương gia kia đều đi dan díu với phu nhân nhà ngươi…… Ngươi còn……”
“Còn chưa phải……” Tề Vũ Hiên cứng nhắc lên tiếng.
“Cái gì?” Ngô Đoan mờ mịt hỏi.
“Còn chưa phải là phu nhân của Tướng quân……”
“!!!” Ngô Đoan quả thực sắp bị gia hỏa này chọc đến tức chết rồi, RẦM một tiếng, hắn đập mạnh tay lên mặt bàn, “Chưa phải cái con khỉ a mà chưa phải! Ngươi còn nghĩ không thừa nhận a!!! Chẳng lẽ ngươi thực sự có ý định bạt điểu vô tình!!”
Bạt điểu vô tình Tề Vũ Hiên, ……
“Có những lúc, ta thực sự không biết trong đầu ngươi đang chứa những gì, có phải đã bị tình hình chiến sự cùng các loại binh thư nhét đầy rồi hay không? Bởi vậy nên mới khuyết thiếu phần não biết nói chuyện yêu đương!” Ngô Đoan hận sắt không thành thép, nói. “Ngươi cùng tiểu Từ đại phu đều đã như vậy, trên cơ bản toàn bộ quân danh đều đã biết đến quan hệ giữa hai người các ngươi, chính ngươi còn ngồi đây lừa mình dối người đâu?”
“Rốt cuộc còn chưa có thành thân……” Tề Vũ Hiên rầu rĩ đáp.
Ngô Đoan bị hắn chọc giận đến bật cười, “Vậy ý của ngươi là, bởi vì chưa thành thân, nên người khác theo đuổi phu nhân tương lai của ngươi, ngươi cũng sẽ chỉ giương mắt mà nhìn?”
Tề Vũ Hiên như bị hồ lô dính chặt miệng, chết sống không chịu trả lời, Ngô Đoan vò đầu bứt tóc, “Vũ Hiên, cùng ta nói rõ đi, rốt cuộc là sao thế này? Ngươi có phải đã cùng tiểu Từ đại phu cãi cọ hay mâu thuẫn gì không?”
Tề Vũ Hiên cứng nhắc lắc đầu.
Ngô Đoan liền khó hiểu, “Nếu các ngươi không cãi cọ không mâu thuẫn, ngươi đây là đang làm gì a?”
Tề Vũ Hiên muốn nói lại thôi, đôi mắt đen nhánh ngập tràn xúc cảm rối rắm.
Không chút tiếng động mà thở dài, Ngô Đoan ngồi xuống trước mặt Tề Vũ Hiên, “Nói đi, đôi ta tốt xấu cũng đã nhận thức được nhiều năm như vậy, ít ra ngươi cũng có thể tin ta đi.”
Đôi tay Tề Vũ Hiên không ngừng nắm chặt rồi buông lỏng, cuồng cùng chậm rãi duỗi ra ở trên mặt bàn. Hắn ngẩng đầu, hai mắt thanh minh, chậm rãi cất lời. “Ngô Đoan, ta không rõ……”
“Không rõ điều gì?” Ngô Đoan cẩn thận dìu dắt.
Ánh nhìn của Tề Vũ Hiên hướng về khoảng không phía sau hắn, “Ta không rõ vì lý gì Tử Du lại thích ta.”
“Là yêu.” Ngô Đoan cắt lời hắn. “Tuy rằng ta xem tên kia có điểm không vừa mắt, bất quá dù có là ta cũng không thể không thừa nhận rằng, y thực sự yêu ngươi, cứ nhìn những gì y làm liền biết.”
Sắc mặt Tề Vũ Hiên có chút ửng đỏ, ánh mắt không ngừng dao động, không dám nhìn về hướng Ngô Đoan.
“Được rồi! Ta không nói nữa, bằng không cuộc đối thoại này liền không tiếp diễn nổi, ngươi tiếp tục đi.” Ngô Đoan trợn trắng mắt, Vũ Hiên ở trên phương diện gì cũng thực hảo, cố tình về mặt cảm tình lại ôn nhu chất phác đến dọa người.
Ho khan hai tiếng, Tề Vũ Hiên thực chật vật ấp ủ lại một chút cảm xúc, “Ngô Đoan, ta cùng Tử Du quen biết là một sự việc ngẫu nhiên, trước kia ta thậm chí còn không có bất luận một ấn tượng nào đối với một tiểu y sĩ trong quân danh như vậy. Tiến triển sau đó ngươi cũng rõ rồi, nhưng ta vẫn luôn thực nghi hoặc……”
“Nghi hoặc điều gì?”
“Nghi hoặc Từ Tử Du vì sao lại thích ta.” Tề Vũ Hiên nghiêm túc nói. “Ta không tin thứ gọi là nhất kiến chung tình, hơn nữa tính cách của Tử Du không có vẻ là thuộc loại ngày trước vừa thích một người, ngày hôm sau lại đột ngột thay lòng đổi dạ.”
“Đó là bởi gã Thẩm Trọng kia đổi tâm trước, y bị đả kích……” Ngô Đoan chen lời.
Tề Vũ Hiên lắc đầu, “Không biết vì lý gì, ta lại cảm thấy có điểm không phù hợp, tuy rằng trên phương diện tình cảm ta không quá hiểu biết, nhưng xét đến thời điểm y đối mặt với Thẩm Trọng, căn bản là tìm không ra chút tình nghĩa nào. Quả thực giống như là…… Y không những không quen thuộc với Thẩm Trọng, ngược lại còn thực chán ghét gã.”
Ngô Đoan ngẩn người, ngẫm nghĩ lại một chút về những tình báo bản thân đã đọc qua, ngơ ngẩn…… Tựa hồ, quả thực đúng là như vậy.
“Có lẽ…… Ngày trước y chỉ là nương tựa vào Thẩm Trọng, cũng không thực sự yêu gã……” Ngô Đoan không nhịn nổi mà bao biện giùm Từ Tử Du, như thể hắn cảm thấy rằng nếu bản thân không nói gì, Vũ Hiên sẽ lập tức cắt đứt quan hệ với y vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...