Edit + Beta: April
Âm thanh đánh nhau của ba người trong phòng đương nhiên cũng kinh động đến thị vệ bên ngoài, thủ lĩnh thị vệ lập tức đá văng cửa phòng, dẫn theo mấy chục đại nội cao thủ xông vào, vây quanh thích khách áo đen.
Tuy thích khách áo đen trông gầy yếu nhưng nội lực lại thâm hậu, dù gì hắn cũng không thể lấy một địch trăm, sau mấy trăm chiêu đã bị Lăng Sương Mục Chiến đánh bò ra đất không dậy nổi.
Mục Chiến dùng chân đá bay con dao trong tay hắn, dùng kiếm kề cổ hắn, lạnh lùng nói: "Không được nhúc nhích."
Đúng lúc này, bên ngoài cửa lớn rộng mở có một người chậm rãi đi vào, thủ lĩnh thị vệ thấy hắn vội cúi đầu ra dấu cho thủ hạ nhường đường để hắn tiến vào.
Tạ Nguyên Gia đang ôm chăn, lúc này mới thấy rõ ai đang đến.
"Hoàng thúc?"
"Ngươi không phải xuất cung rồi sao?"
Phó Cảnh Hồng bước nhanh một đường đi thẳng đến long sàng, thấy y ăn mặc đơn bạc, liền lấy chăn quấn người y lại, nhẹ giọng đáp: "May là thần không có xuất cung, nếu không làm sao bắt được con chuột ranh mãnh này."
Hắc y nhân bị đè vẫn không nhúc nhích chỉ rũ đầu, không có bất kỳ hành động phản kháng nào, Tạ Nguyên Gia được Phó Cảnh Hồng che chở, trong lòng cảm thấy hơi yên tâm, y nhìn về phía hắc y nhân, có chút không rõ hỏi: "Hoàng thúc, lại có thích khách muốn ám sát trẫm sao?"
"Đúng vậy." Phó Cảnh Hồng gật đầu, "Hoàng Thượng chớ sợ, hắn hiện giờ không có khả năng làm tổn thương tới ngươi."
Khuôn mặt Tạ Nguyên Gia buồn bực, y thật không rõ, tại sao những kẻ này hết lần này đến lần khác đều cố chấp với Hoàng đế bù nhìn như vậy, nhìn thế nào thì loại trừ y cũng đâu có chỗ tốt?
"Hoàng Thượng không rõ ư?" Phó Cảnh Hồng nhìn ra suy nghĩ trong lòng y, trên môi nở một nụ cười ôn hòa, "Lát nữa ngươi sẽ biết."
Hắn dùng ánh mắt ám thị cho Lăng Sương, Lăng Sương hiểu ý, duỗi tay kéo xuống mặt nạ của hắc y nhân, lộ ra gương mặt thật của hắn.
Tạ Nguyên Gia mở to hai mắt muốn nhìn rõ người này, nhưng sau khi thấy thì cả người cứng đờ.
Sao lại như vậy?
Sao Thiến Bích lại ở đây?
Vẻ mặt Phó Cảnh Hồng như đã dự đoán trước, có thể thấy hắn đã sớm đã có chuẩn bị, Tạ Nguyên Gia vẫn còn trong nỗi khiếp sợ cực độ.
Cái gì đang diễn ra vậy? Thiến Bích không phải là người của Phó Cảnh Hồng sao? Sao giờ lại mặc y phục thích khách xuất hiện ở trong phòng mình? Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại như thế này?
Phó Cảnh Hồng vỗ nhẹ lên tay y, xem như trấn an, tiện thể ngẩng đầu nhìn Thiến Bích vô cảm đang quỳ trên mặt đất, mở miệng nói: "Nếu không phải Bổn vương đã loại trừ hết những người tuyệt đối tín nhiệm, thì cũng không đến lượt ngươi bị hoài nghi."
"Ngươi mười tuổi đã vào Vương phủ, tính ra cũng hơn mười năm." Sắc mặt Phó Cảnh Hồng vẫn bình thường, nhìn Thiến Bích như một kẻ đã chết, "Thì ra mười năm qua vẫn không dạy dỗ được ngươi."
Thiến Bích nghe vậy, cười nhạo một tiếng: "Muốn chém muốn giết tùy ý các ngươi, Vương gia hà tất ở đây giả mù sa mưa giả từ bi."
Tạ Nguyên Gia chưa từng thấy Thiến Bích trả treo như vậy với Phó Cảnh Hồng, ở trong ấn tượng của y, Thiến Bích là một đứa trẻ chưa trưởng thành, thích cười thích phá và có chút ồn ào, chưa từng nghĩ hắn là một người lạnh lùng như vậy.
Nếu không phải do chính miệng Phó Cảnh Hồng xác nhận, y dường như sẽ cho rằng kẻ quỳ ở đây là đồ giả mạo đang đeo mặt nạ da.
Phó Cảnh Hồng cười lạnh một tiếng: "Ngươi ở trong phủ ta cũng được một hai năm rồi, chắc biết Bổn vương chưa bao giờ nương tay đối với kẻ thù của mình, nếu đã biết rõ kết cục của những kẻ rơi vào trong tay ta, thì hà cớ gì phải cố ý chọc giận ta."
Thiến Bích hừ nhẹ một tiếng, không nói nữa, ánh mắt chưa một lần nhìn về phía Tạ Nguyên Gia.
"Nói đi, chủ nhân sau lưng ngươi, là ai?"
Ánh mắt Thiến Bích lạnh lẽo nhìn hắn, "Chẳng lẽ Vương gia cho rằng, chỉ cần ngươi hỏi đôi câu, là ta sẽ khai ra sự thật sao?"
Phó Cảnh Hồng bị khiêu khích nhiều lần nhưng không tức giận, sắc mặt hắn chưa từng thay đổi, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Tạ Nguyên Gia, lo chăn không kín, sẽ có khí lạnh thổi vào làm y lạnh.
Tạ Nguyên Gia không hề có tâm trạng chú ý đến việc mình có lạnh hay không, y chỉ hận công suất não không đủ dùng, hoàn toàn không rõ bây giờ đang xảy ra chuyện gì, tại sao đang yên đang lành Thiến Bích lại muốn giết mình, có ai tới để giải thích một chút về tình hình hiện tại cho y biết được không?
"Không hổ là người do Tình Ảm dạy dỗ, quả nhiên rất cứng miệng." Phó Cảnh Hồng cười khẽ, trong mắt hiện lên sát ý máu tanh, "Ngươi cũng xuất thân từ doanh trại sát thủ mà ra, nơi đó có thứ gì, ngươi hẳn là càng rõ hơn so với Bổn vương."
Cơ thể bé nhỏ của Thiến Bích hơi run, hắn cố áp chế lại tâm trạng, khinh thường nói: "Nếu ta đã phản bội, đương nhiên cũng không để vào mắt mấy thứ này."
"Không tồi, rất có dũng khí." Thoạt nhìn Phó Cảnh Hồng có vẻ khen ngợi, hắn vẫy tay, Mục Chiến Lăng Sương đang đè Thiến Bích lập tức đứng lên.
"Vậy để Bổn vương xem, miệng của ngươi, có thể cứng đến mức nào." Nói xong câu đó, sắc mặt Phó Cảnh Hồng trầm xuống, lạnh nhạt nói: "Dẫn đi."
Tạ Nguyên Gia theo bản năng muốn ngăn cản, Phó Cảnh Hồng nắm lấy tay y, nhẹ giọng nói: "Nguyên Gia, không nên xúc động."
Tạ Nguyên Gia sửng sốt, lời sắp buột miệng thốt ra bỗng dưng nuốt trở vào, tình huống hiện tại y vẫn chưa nắm bắt được, nhìn thế nào cũng không thấy Thiến Bích giống thích khách, y đã không thể giúp đỡ, thì cũng không nên làm thánh mẫu bạch liên hoa vô tri kéo chân người ta.
Y trơ mắt nhìn Thiến Bích bị giải đi, thủ lĩnh thị vệ quỳ xuống khấu đầu, dẫn theo mấy chục thủ hạ rời khỏi phòng, chỉ để lại hai người là Tạ Nguyên Gia và Phó Cảnh Hồng.
Tạ Nguyên Gia có quá nhiều nghi vấn, người không liên quan vừa mới rời đi, y nôn nóng ngồi thẳng người dậy, vội vàng nói: "Hoàng thúc! Thiến Bích làm sao vậy? Các ngươi có phải đã hiểu lầm rồi không?"
Biết lòng y vẫn khó chấp nhận sự thật, Phó Cảnh Hồng không vội lần nữa tém chăn lại cho y, kiên nhẫn nói: "Hoàng Thượng đừng vội, thần sẽ từ từ kể cho ngươi nghe."
"Từ khi Hoàng Thượng đăng cơ cho tới nay, đã trải qua rất nhiều cuộc ám sát lớn nhỏ, chẳng lẽ chưa từng nghi ngờ sao?"
Tạ Nguyên Gia gật đầu: "Đương nhiên là có, nhưng mà...... Không phải hung thủ của hai lần kia đều đã bị bắt rồi sao?"
"Hoàng Thượng đang nói đến lần bị ngã ngựa và ám sát? Bề ngoại thì trông như đã bắt được hung thủ." Phó Cảnh Hồng nghiêm túc nói, "Nhưng trong lòng thần vẫn chưa từng thôi nghi ngờ, vẫn luôn cho người tiếp tục điều tra, bởi vì thần tin, hung thủ thật sự, nhất định còn ẩn nấp ở trong cung."
"Kẻ đó chẳng lẽ là Thiến Bích?" Tạ Nguyên Gia khó khăn nói, "Nhưng mà, hắn không phải là người của Hoàng thúc sao?"
"Đã từng, hoặc là nói, từ trước đến nay hắn đều không phải." Phó Cảnh Hồng thở dài, "Đáng tiếc do ta quá tự phụ, luôn cho rằng bản thân nhìn người không sai, không ngờ rằng bản thân lại nuôi ong tay áo."
"Nếu không phải ta quá mức tự tin, Hoàng Thượng cũng không cần chịu nhiều thống khổ do ngã ngựa, cũng không cần nửa đêm bị kinh hách do ám sát, đều là do ta sai." Khuôn mặt Phó Cảnh Hồng đầy vẻ tự trách hối hận, thật sự rất chân thành.
Tạ Nguyên Gia cảm thấy bối rối, "Nhưng mà, sao Thiến Bích phải làm như vậy? Hắn đâu có lý do gì để hại ta?"
Y không thể tin, Thiến Bích sớm chiều kề cận trò chuyện vui đùa với y, lại chính là thủ phạm âm thầm lập mưu muốn giết y, nếu là người khác thì e rằng cũng khó tin nổi, ban ngày còn nói nói cười cười, thế mà đêm xuống mọi thứ lại trái ngược, chuyện này quá hoang đường.
"Nguyên Gia, trên đời này không có chuyện gì là tuyệt đối." Phó Cảnh Hồng trầm giọng nói, "Có một số người một số việc, không thể chỉ nhìn bề ngoài, cũng đừng mong sẽ có người vĩnh viễn không tổn hại tới ngươi, đứng trước lợi ích, bọn họ sẵn sàng tự tay đưa ngươi lên đoạn đầu đài."
Tạ Nguyên Gia bị ánh mắt lãnh khốc đáng sợ của hắn dọa cho run rẩy, y muốn mở miệng để phản bác, nhưng lại không kiếm được dẫn chứng lập luận hợp lý, Phó Cảnh Hồng lo lắng việc giáo dục của mình sẽ đem đến kết quả trái ngược, vội bổ sung thêm một câu: "Đương nhiên, đó là đối với người khác, còn ta, Nguyên Gia có thể toàn tâm tin tưởng, không cần phải lo lắng ta sẽ phản bội ngươi."
"Lúc nãy Hoàng thúc vừa nói, bất luận là ai cũng không được tuyệt đối tin tưởng mà." Tạ Nguyên Gia rầu rĩ nói.
Phó Cảnh Hồng búng nhẹ vào trán y, "Những lời này là sự thật, nhưng ta sẽ là ngoại lệ của ngươi."
Tạ Nguyên Gia không muốn ở đây mập mờ với hắn, y vẫn còn nhớ Thiến Bích đã bị giải đi, mặc dù y không biết chính xác sau khi bị bắt sẽ như thế nào, nhưng nghĩ thôi cũng đủ biết, từ xưa đến nay thích khách bị bắt được đều sống không bằng chết, e rằng tất cả những phương pháp tra tấn đều được dùng tới.
"Thiến Bích sẽ ra sao?" Trong lòng Tạ Nguyên Gia kinh sợ, y xem Thiến Bích như bằng hữu, muốn ngầm thám thính một chút tình hình của hắn.
Phó Cảnh Hồng biết y có một trái tim thiện lương dễ mềm lòng, nhưng vấn đề này hắn tuyệt đối sẽ không trả lời, sự việc có liên quan đến an nguy của Nguyên Gia, hắn tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, "Hắn ra sao, vậy phải xem hắn khai nhiều hay khai ít."
"Nếu hắn thức thời nhanh chóng khai nhận, thì sẽ sớm được giải thoát, không phải chịu nỗi khổ của sự tra tấn."
Phó Cảnh Hồng nói một cách nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng những gì cần biết thì trong lời nói đã thể hiện rất rõ ràng, Thiến Bích chỉ có con đường chết, căn bản không có cơ hội sống sót.
Cũng đúng, ở cổ đại, những kẻ có ý đồ ám sát Hoàng đế, có mấy ai có thể toàn thân mà lui? Tru di cửu tộc đều là chuyện bình thường, dù Tạ Nguyên Gia có bỏ qua, nhưng các đại thần trong triều tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Trái tim của Tạ Nguyên Gia chết lặng một nửa, y không thể nói gì để cầu xin Phó Cảnh Hồng thả người, bất luận là thế nào, y ít nhất phải biết được, tại sao Thiến Bích muốn giết mình, có khi là do hắn bị ép buộc?
"Đêm đã khuya, ngươi cũng ngủ tiếp đi." Phó Cảnh Hồng giúp y nằm xuống, nhẹ giọng nói: "Ngày mai còn phải lâm triều, chỉ còn có hai canh giờ, Hoàng Thượng nghỉ thêm chút nữa đi."
Nếu lúc này Tạ Nguyên Gia có thể ngủ say, vậy tố chất tâm lý của y phải khủng khiếp như thế nào, sắc mặt của y tái nhợt khó coi, vẫn chưa thoát khỏi chuyện Thiến Bích là hung thủ.
Trong nguyên tác vốn không có viết việc Thiến Bích là thích khách nằm vùng, y ỷ mình biết được cốt truyện nên tự cao, luôn tin tưởng Thiến Bích và Lam Khấu, nhưng ngàn vạn lần không ngờ được những tình tiết mà y biết chỉ là một trò đùa của ông trời.
Nếu đến cả thân phận của Thiến Bích cũng không thể tin, vậy những người bên cạnh y, còn ai có thể tin tưởng? Làm sao biết những người người đó có phải là sát thủ nằm vùng muốn giết y mà nguyên tác không nhắc đến?
Tạ Nguyên Gia lạnh sống lưng, cảm thấy khóe mắt ươn ướt, y là thật lòng đối xử với Thiến Bích, vốn tưởng đối phương cũng thiệt lòng, thì ra cho đi chưa chắc sẽ nhận được hồi báo.
Phó Cảnh Hồng thấy đôi mắt y mờ mịt hơi nước, bất đắc dĩ xoa đầu y, "Nguyên Gia, nếu ngươi đã ngồi ở vị trí này, nên sớm làm quen với những việc như vậy, đối với ngươi mà nói có lẽ hơi tàn nhẫn, nhưng nó có thể bảo vệ được tính mạng."
"Ngươi yên tâm, có ta ở đây, không ai có thể động vào ngươi."
Tạ Nguyên Gia quay đầu nhìn hắn, đè nén lại cảm xúc đang muốn dâng trào lên, y hiện giờ có chút mờ mịt bất định, nghe Phó Cảnh Hồng nói như vậy, đột nhiên rút tay ra khỏi chăn nắm chặt lấy Phó Cảnh Hồng, có chút gấp gáp hỏi: "Hoàng thúc, ngươi thật sự sẽ không làm tổn thương ta sao?"
Y giống như một con thú nhỏ đang khủng hoảng sau khi bị đả kích thật lớn, gấp gáp muốn tìm sự an ủi và hơi ấm từ trên người kẻ khác, Phó Cảnh Hồng đương nhiên sẽ cho y một lời bảo đảm chắc chắn:
"Ta sẽ không tổn thương em."
Tạ Nguyên Gia bình tĩnh nhìn vào mắt hắn, hiện giờ nội dung của cuốn sách này đã loạn đến mức không thể dựa vào được, nhưng chỉ cần nam chính nguyên tác vẫn còn ở đây, y vẫn có thể tin tưởng hắn, dẫu sao cũng từng là nam thần của mình, tuy hắn chưa đủ quang minh lỗi lạc [1], nhưng hắn quả thật sẽ không gạt người.
[1] - Quang minh lỗi lạc: minh bạch rõ ràng.. ngôn tình hài
"Vậy, ta sẽ tin tưởng ngươi." Tạ Nguyên Gia nắm chặt tay hắn, "Hoàng thúc, xin ngươi đừng cô phụ Gia Gia."
Sự dịu dàng trong mắt Phó Cảnh Hồng càng dâng lên, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi của Tạ Nguyên Gia, "Ta bảo đảm, vĩnh viễn sẽ không bao giờ cô phụ Gia Gia."
Được bảo đảm nên lúc này Tạ Nguyên Gia mới có thể thả lỏng, y dưới sự đốc thúc của Phó Cảnh Hồng nhắm hai mắt lại, trong đầu vẫn còn tự hỏi về chuyện của Thiến Bích, y muốn có một câu trả lời, bất kể Thiến Bích có nói cái gì.
Đã là bằng hữu, thì cũng nên tin tưởng nhau, y nguyện ý chờ một lời giải thích từ Thiến Bích.
Y không tin những lúc Thiến Bích nhìn mình, sự vui sướng chân thành và nồng hậu trong đôi mắt đều là giả dối.
Nếu không thì tình bạn này chẳng phải quá mong manh sao?
- -------------------
April: Vậy đây chính là chương cuối cùng trong năm 2023. Hẹn gặp lại mọi người vào năm 2024. Chúc mọi người năm mới vui vẻ 🥰🥰🥰🥰🥰.
P/s: Đầu năm tui hay lười lắm nên đầu tuần sau hông có chương mới đâu nha. Cuối tuần có lại bình thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...