Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng

Edit + Beta: April

Tạ Nguyên Gia vô cùng khẩn trương, ngày thường nhìn Tam hoàng huynh thư sinh yếu ớt, không ngờ hắn cũng có lúc hóa thành người sói, dám đứng lên đối đầu với Phó Cảnh Hồng, trong nguyên tác làm gì thấy hắn như vậy?

Phó Cảnh Hồng vốn là rất giận, nhưng hắn lại không nóng lòng mở miệng, ngược lại dùng ánh mắt thẩm thị [1] để nhìn Tạ Nguyên Lam, tự hỏi rốt cuộc những lời hôm nay hắn nói là có ý gì, tác phong của hắn cũng rất khác so với ngày thường.

[1] - Thẩm thị: xem xét thật kỹ.

"Hoàng huynh, việc này tạm thời đừng nhắc đến nữa." Tạ Nguyên Gia lo lắng Phó Cảnh Hồng sẽ trả thù Tạ Nguyên Lam, kiên nhẫn giải thích với hắn, nói: "Không phải là Hoàng thúc không cho, mà do trẫm không muốn sinh con nối dõi."

"Hiện giờ thế cục trong triều còn chưa hoàn toàn ổn định, xung quanh còn có Ngọc Hồ như hổ rình mồi, thật sự không phải thời điểm thích hợp để trẫm mở rộng hậu cung."

Tạ Nguyên Lam thấy y có hơi khẩn trương, nhẹ giọng nói: "Thần bất quá chỉ là lắm miệng hỏi hai câu thôi, cũng đâu phải có ý muốn bức bách Hoàng Thượng, là thần vượt quá bổn phận."

Dứt lời, hắn đặt chén trà trong tay xuống, trên mặt vẫn cứ nhàn nhạt, nhìn không ra hỉ nộ.

Tạ Nguyên Gia đau đầu, vốn tưởng rằng ngày mùng một đầu năm sẽ trôi qua êm đẹp, ai mà ngờ mới đầu năm mới đã biến thành nhân bánh kẹp, trong lòng khổ không tả nổi.

"Hôm nay là mùng một, thần mang theo Phong Nghi đến bái kiến Hoàng Thượng, nếu đã không còn việc gì, thần xin cáo lui trước."

Tạ Nguyên Lam từ ghế trên đứng dậy, hành lễ với Tạ Nguyên Gia, đưa ra lời thỉnh cầu rời đi. Tạ Nguyên Gia cũng không dám giữ hắn lâu hơn, chỉ nói: "Hoàng huynh đi thong thả, nếu rảnh rỗi, nhớ dẫn theo Phong Nghi thường xuyên lui tới thăm trẫm."

"Được." Tạ Nguyên Lam nắm tay Tạ Phong Nghi, ôn hòa gật đầu với Tạ Nguyên Gia, xoay người chậm rãi bước ra khỏi cửa lớn Cảnh Doanh Cung.

Tạ Nguyên Gia ở phía sau nhìn hắn rời đi, trong lòng thở dài.

"Lúc nãy Hoàng thượng nói, không muốn có con nối dõi quá sớm, là lời thật lòng ư?" Phó Cảnh Hồng trầm ngâm nhìn Tạ Nguyên Gia, một tay chống cằm, vẻ mặt bình tĩnh.

Tạ Nguyên Gia gật đầu: "Đương nhiên là lời nói thật."

Phó Cảnh Hồng hơi nhướng mày, tiếp tục truy vấn: "Tại sao?"


"Thật sự là vì giang sơn xã tắc?"

Phó Cảnh Hồng rõ ràng không quá tin, từ xưa đến nay quân vương ngoại trừ để tâm đến giang sơn xã tắc, thì để ý nhất chính là việc sinh con nối dõi, dù gì sinh được hoàng tự thì ngôi vị Hoàng đế mới càng thêm vững vàng, coi như Nguyên Gia còn nhỏ, chẳng lẽ y chưa từng nghĩ đến việc lưu lại mấy đứa trẻ, đem giang sơn hoàn toàn thu về trong túi mình sao? Huống chi, giữa hai người này căn bản không có mâu thuẫn.

Tạ Nguyên Gia đương nhiên không phải vì giang sơn xã tắc, y không thể nói với Phó Cảnh Hồng bản thân mình là gay, đành phải căng da đầu nói: "Lời trẫm nói là thật."

Phó Cảnh Hồng nhàn nhã nhìn Tạ Nguyên Gia, không nói chuyện cũng không có hành động gì, vẫn duy trì động tác một tay chống cằm chăm chú nhìn y, trong mắt có thứ gì đó đang lập lòe.

Tạ Nguyên Gia bị hắn nhìn đến nổi da gà, không hiểu sao lại muốn bỏ chạy.

Phó Cảnh Hồng cuối cùng cũng lên tiếng: "Tuy Hoàng Thượng không muốn nói ra sự thật, nhưng cũng chẳng sao, thần cũng không quan tâm đến việc Hoàng Thượng có nói thật hay không."

"Thần chỉ cần xác nhận, Hoàng Thượng không muốn nạp phi, không nghĩ đến việc sinh con nối dõi, chỉ như vậy là đủ rồi."

Tạ Nguyên Gia ngẩng đầu lên, nhìn Phó Cảnh Hồng từ trên ghế đứng dậy, từng bước từng bước đi đến trước mặt mình, ngẩn người nhìn hắn khom lưng xuống, đặt một nụ hôn lên trên má của mình.

"Nguyên Gia đúng là bé ngoan."

Khuôn mặt của Tạ Nguyên Gia đỏ rực lên, y bị Phó Cảnh Hồng ôm vào trong ngực không thể nhúc nhích, khắp cánh mũi toàn là mùi hương trên người đối phương, hơi thở mang theo hormone giống đực nồng nặc đến chết người bao trùm cả người y, làm chân y nhũn ra.

Là một bé thụ đã lớn đến vậy nhưng vẫn chưa tìm được công của đời mình, có thể nói Tạ Nguyên Gia là nai tơ chưa trải sự đời, y bất an vùng vẫy thân thể, nhỏ giọng nói:

"Hoàng thúc, ngươi buông ra đi."

Phó Cảnh Hồng cũng không tính làm chuyện bậy bạ ở chỗ này, Nguyên Gia còn nhỏ, hắn vẫn chờ được, trái chín nhất định thơm ngọt hơn trái còn xanh.

Hắn cọ cọ cằm mình lên trên đầu Tạ Nguyên Gia, lưu luyến không rời buông ra người hắn đang vây hãm: "Cả người Nguyên Gia toàn là mùi sữa, thật thơm."

Vẻ mặt của hắn quá mức chuyên chú, một kẻ gà mờ trên tình trường như Tạ Nguyên Gia nhất định đấu không lại một tay già đời như thế, chỉ đôi ba câu đã bị trêu chọc đến ném vũ khí đầu hàng, "Đó, đó là mùi sữa dê!"


Khóe môi Phó Cảnh Hồng khẽ nhếch, cố ý trêu đùa Tạ Nguyên Gia: "Tại sao Hoàng Thượng lại mặt đỏ?"

Tên này cũng chơi ác thiệt......

Tạ Nguyên Gia cưỡng ép bản thân bình tâm tĩnh khí, tuy y chưa tìm được công của đời mình, nhưng lúc cần thiết vẫn phải bày ra vẻ người từng trải không thể rụt rè, "Do lúc nãy trẫm thấy hơi nóng mà thôi."

Phó Cảnh Hồng có vẻ không tin, nhưng cũng không vạch trần y, chỉ tiếp tục cười như không cười nhìn Tạ Nguyên Gia.

Tạ Nguyên Gia ngồi không yên, "Trẫm muốn đi tìm Cô cô gọi chút thức ăn, Hoàng thúc ngồi ở đây chờ một lát đi."

Dứt lời, y có bài bản cất bước ra khỏi cửa điện, đi về phía hậu viện, Phó Cảnh Hồng dõi theo bóng dáng y phát hiện lỗ tai người nào đó có chút hồng hồng, cuối cùng bật cười ra tiếng.

Có vẻ như, hắn cũng không hoàn toàn vô vọng.

Tâm trạng của Phó Cảnh Hồng rất tốt, nhàn nhã thư thái đứng lên, dẫm bước trên con đường Tạ Nguyên Gia vừa mới đi qua.

Năm mới được nghỉ đến 15 ngày, sau tết Nguyên Tiêu, tất cả mọi thứ bắt đầu dần trở về đúng quỹ đạo, lúc Tạ Nguyên Gia mở lại buổi thượng triều, không ngoài ý muốn phát hiện chư vị đại nhân quả nhiên ai nấy đều béo thêm mấy cân, mặt mũi mọi người đều hồng hào, có thể thấy được hơn nửa tháng nay ở nhà được chăm đến không tệ.

Y cố gắng đem tất cả những việc vụn vặt vứt ở sau đầu, vẫn như cũ tận chức tận trách làm tốt bổn phận của mình, thu hoạch không ít lời khen ngợi.

Quý Thiếu Viêm sau khi bãi triều cố ý tới Cảnh Doanh Cung, nói chuyện một hồi, có chút ngượng ngùng đưa ra thỉnh cầu của mình: "Hoàng Thượng, thần muốn xin Hoàng Thượng một đạo thánh chỉ, cho phép thần đến Triều Tịch Điện."

"Hả?" Tạ Nguyên Gia đang viết chữ, có chút nghi hoặc nhìn hắn, Triều Tịch Điện là chốn hậu cung, đáng lẽ ra sẽ không cho một ngoại nam như hắn tùy ý ra vào.

Quý Thiếu Viêm gãi mặt, thở dài: "Thần là phụng theo lệnh của mẫu thân, đến thăm Đại Nhu."

"Đại Nhu ở trong nhà mới được có hai ba ngày, lại chạy về Triều Tịch Điện, mẫu thân có may cho muội ấy mấy bộ xiêm y mới, bảo thần đem đến cho nàng."

Tạ Nguyên Gia sau khi nghe rõ được nguyên nhân liền gật đầu nói: "Nếu là như vậy, ngươi cứ đi đi."


"Đa tạ Hoàng Thượng." Quý Thiếu Viêm vội nói cảm ơn, sau đó đến Nội Vụ Phủ lãnh thẻ bài, thẳng tiến đến Triều Tịch Điện.

Bên ngoài Triều Tịch Điện ——

"Nhị ca, sao huynh lại tới nữa?" Quý Đại Nhu dựa tường, khó hiểu nhìn Quý Thiếu Viêm.

Quý Thiếu Viêm xách theo một cái tay nải đưa qua: "Nương may cho muội mấy bộ y phục mới, muội nhìn đi."

"Nương thật là, đã biết rõ ta không thích nữ trang." Dù ngoài miệng Quý Đại Nhu lầu bầu, nhưng tay chân vẫn nhanh nhẹn nhận lấy món đồ trên tay hắn, "Nhị ca nhớ khuyên nhủ nương, đã lớn tuổi rồi, đừng suốt ngày chỉ biết may vá, đôi mắt bà lại không được tốt."

"Ta ở trong cung rất tốt, ăn gì cũng ngon, bảo bà kiếm chuyện gì làm, đừng có suốt ngày thương nhớ ta."

Quý Thiếu Viêm cùng Quý Đại Nhu là huynh muội ruột thịt lớn lên bên cạnh nhau, hắn đương nhiên hiểu được cái cách nói chuyện tùy tiện và bất cần của tiểu muội nhà mình, nhưng bản chất thật ra lại rất thiện lương, vươn tay chạm vào mái tóc của nàng, bất đắc dĩ nói: "Bộ muội tính đi theo Trưởng công chúa luôn sao?"

Mắt Quý Đại Nhu trợn trắng, "Đó là hiển nhiên, ta và Công chúa có duyên phận, huynh không hiểu được đâu."

"Nhưng muội cũng đã tới tuổi thành thân rồi." Quý Thiếu Viêm lo lắng, "Tính tuổi mụ cũng đã mười sáu, cô nương nhà đàng hoàng ai mà không muốn gả chồng?"

Quý Đại Nhu hừ nhẹ một tiếng, đeo tay nải của nương nàng ra sau lưng, một tay chống nạnh thờ ơ nói: "Ta đây không vội, huynh là đại nam nhân thì gấp gáp cái gì?"

"Chờ sau này Công chúa xuất giá, ta tự có nơi để đi rồi!"

Quý Thiếu Viêm mở miệng định nói thêm, liền thấy cửa lớn vốn đóng chặt của Triều Tịch Điện đột nhiên mở ra, Thu Dương mang theo Trần Nhi bước ra từ bên trong.

"Đại Nhu tỷ tỷ, tỷ đang nói chuyện với ai vậy?"

Thu Dương vừa nhấc mắt, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Quý Thiếu Viêm, từ sau ngày mùng một đến Cảnh Doanh Cung đón Tết cùng Tạ Nguyên Gia, đây có thể xem như lần thứ hai bọn họ chính thức đối mặt nhau.

"Thì ra là Đại tướng quân."

Quý Thiếu Viêm cuống quít lui về sau mấy bước quỳ một gối xuống đất: "Thần tham kiến Trưởng công chúa."

Thu Dương ôn hòa thỉnh hắn đứng lên, nhẹ giọng nói: "Tướng quân miễn lễ."


Quý Thiếu Viêm đứng dậy, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn Thu Dương, thầm nghĩ bản thân thật bất cẩn, vậy mà không phát giác được tiếng bước chân của Công chúa, không biết có đụng trúng nàng không?

Quý Đại Nhu vừa thấy Thu Dương ra tới, lập tức liền thay đổi thái độ với gương mặt nhiệt tình cùng nụ cười tươi trên môi, cứ như người vừa rồi trợn mắt với ca ca không phải là nàng, "Công chúa sao lại ra ngoài? Bên ngoài gió lớn lắm mau vào trong đi."

Thu Dương bệnh nặng mới khỏi đã tĩnh dưỡng được một thời gian, bị nhốt ở trong phòng rảnh rỗi đến phát chán, đang muốn ra cửa đi thăm Hoàng huynh một chút, "Đại Nhu tỷ tỷ, Thu Dương đã sớm khỏe mạnh, không cần phải nghỉ dưỡng nữa."

Quý Thiếu Viêm cảm thấy nhiệm vụ của mình cũng coi như hoàn thành, không dám lưu lại bên ngoài Triều Tịch Điện nữa, liền ôm quyền khom lưng nói: "Công chúa, thần còn có việc phải làm, cáo lui trước."

"Được."

Quý Thiếu Viêm xoay người rời đi, Thu Dương mới dám quay đầu nhìn theo, ánh mắt dịu dàng nhẹ rơi mà trên bóng hình của hắn, khuôn mặt có hơi ửng đỏ.

Người khác có lẽ sẽ không nhìn ra được gì, nhưng Quý Đại Nhu là người thông minh, liếc mắt một cái liền nhận ra vẻ mặt của nàng chất chứa hàm ý gì.

Một loại cảm xúc chua chát tràn lan trong tim Quý Đại Nhu.

Thôi rồi, vợ yêu chung quy vẫn không thuộc về mình, có muốn cũng chỉ có thể nằm mơ.

"Nhị ca nhà ta chính là thằng ngốc." Quý Đại Nhu nén lại cảm xúc chua xót trong tim, cong môi mỉm cười nói, "Công chúa đừng thấy huynh ấy sắp hai mươi, đã đến lúc cập quan, nhưng đầu óc thật ra rất ngu ngốc, trong phòng ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có, ngày thường càng không tiếp xúc gần với nữ nhân."

Thu Dương nghe vậy liền quay đầu nhìn nàng, trong lòng tự nhiên thấy vui mừng, "Đại tướng quân giữ mình trong sạch, đương nhiên phải khác rồi."

"Tuy có hơi ngu, nhưng Nhị ca nhà ta là nam nhân tốt, nữ tử nhà ai có thể gả được cho huynh ấy, khẳng định là hạnh phúc cả đời."

Quý Đại Nhu vừa dứt lời, có ý ám chỉ nhìn sang Thu Dương, "Công chúa cảm thấy thế nào?"

Thu Dương nghe hiểu được ý trong lời nói của nàng, cảm thấy mắc cỡ vì tâm tư của mình bị nhìn thấu, vội lắc đầu nói: "Đại Nhu tỷ tỷ đừng có nói bậy."

Chao ôi, vợ nhỏ thật đáng yêu, chỉ có vậy thôi mà đã đỏ mặt thẹn thùng.

Đột nhiên Quý Đại Nhu cảm thấy chua chát cùng cay đắng, một người là chấp niệm mà nàng đã yêu thương nhiều năm nhưng cầu mà không được ở kiếp trước, một người là huynh trưởng coi nàng như trân bảo ở kiếp này, ai cũng khiến nàng luyến tiếc khó mà buông bỏ.

Chỉ mong ta còn có thể bảo vệ muội thêm mấy năm nữa.

Thu Dương muội muội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui