Sau khi tự mình trở lại Cảnh Doanh Cung, Tạ Nguyên Gia liền giao việc thay đổi nhân sự của Triều Tịch Điện cho Lam Khấu, y tin với hiệu suất làm việc của Lam Khấu, nhất định trong thời gian ngắn nhất sẽ đem Triều Tịch Điện nghèo nàn cải tạo đổi mới hoàn toàn.
Sự thật quả nhiên như thế, trưa hôm đó Lam Khấu dẫn theo mười mấy thái giám cung nữ đi đến Triều Tịch Điện, sấm rền gió cuốn sạch sẽ lưu loát, thay máu toàn bộ Triều Tịch Điện, tìm một lão ma ma khiêm nhường có nhiều năm kinh nghiệm ở trong cung phụ giúp Trưởng Công chúa Thu Dương quản lý Triều Tịch Điện, chỉ cần dăm ba bữa liền thiết lập lại trật tự của Triều Tịch Điện, hoa cỏ lộn xộn trong viện cũng được cắt tỉa gọn gàng, hiện ra dáng vẻ hào nhoáng năm đó.
Tạ Nguyên Gia đối với việc này rất hài lòng, không tiếc lời khen ngợi Lam Khấu, tuy biết rõ đối phương là gián điệp nằm vùng của vai chính, nhưng nàng dù sao cũng chưa từng thương tổn mình, nên y vẫn nguyện ý gần gũi với nàng.
Căn bệnh của Thu Dương có thể là do mấy năm nay tích tụ, chỉ cần qua mấy ngày liền hoàn toàn khỏi hẳn, vô cùng hưng phấn tới thỉnh an Tạ Nguyên Gia, cả người vận trang phục mùa thu vừa mới may, không cần phải mặc đống y phục cũ kỹ kia nữa.
"Thu Dương đúng là rất hợp với màu hồng nhạt." Tạ Nguyên Gia ngắm bộ y phục mới của nàng, phát ra một tiếng cảm thán, lúc này Thu Dương đã hiện lên vài phần linh động đúng với độ tuổi của mình, sự u buồn giữa mày đã tan biến mất.
Da mặt Thu Dương mỏng, nghe y khen mình, không khỏi ửng hồng hai má: "Hoàng huynh đừng trêu chọc Thu Dương."
Hàn Dao cũng đến chơi đang cắn hạt dưa nhìn hai huynh muội bọn họ, ở trong lòng thầm thấy ngạc nhiên, ai dám nói bọn họ không phải huynh muội ruột thịt hả? Không chỉ sinh ra có ba phần tương tự, ngay cả tính tình cũng mềm mỏng ôn hòa, cứ ngỡ chỉ cần có ai tùy tiện bắt nạt thì lệ sẽ tuôn rơi, một nhà có hai chú thỏ nhỏ.
Chậc.
Hàn Dao vốn dĩ đang nghe hai người bọn họ trò chuyện để giải trí, cắn hạt dưa một hồi đột nhiên nhớ tới việc nam nhân tốt như Hoàng Thượng lại không yêu mình, cực kỳ muốn ném đống hạt dưa đi ôm mặt òa khóc.
Là một Hoàng Hậu thành thân đã lâu nhưng chưa có viên phòng, nàng xem như đã mất hết sạch mặt mũi của nữ nhân, lúc người nhà mẹ đẻ tới thăm hỏi, luôn mơ hồ dò hỏi với ánh mắt nôn nóng tại sao bụng nàng còn chưa có động tĩnh, nàng quả thực không còn mặt mũi để nói cho mẫu thân biết sự thật.
Kỳ thật Tạ Nguyên Gia đã từng ám chỉ qua, mai sau sẽ thả nàng ra khỏi cung để tự mình cưới gả, không cần phải phí tâm tư ở trên người y, nhưng Hàn Dao không muốn nghe, nàng vẫn cảm thấy bản thân chưa hết hy vọng.
Tuy không biết tại sao Hoàng Thượng lại không chịu quay đầu nhìn nàng, nhưng nàng biết trong lòng y không có người khác, cũng không nạp thêm phi tử, điều đó chứng minh rằng mình vẫn có cơ hội rất lớn, dù sao mình cũng trẻ tuổi mỹ mạo, còn có vài phần tài học, không cam lòng cứ như vậy mà từ bỏ, nàng phải thử lại mới được.
Tóm lại, nam nữ chính xét theo một phương diện nào đó thì tính cách của hai người có vài phần giống nhau, tỷ như cố chấp cao ngạo, một khi đã quyết định thì không dễ dàng thay đổi, vốn dĩ trong nguyên tác là cả hai cùng nhau sóng đôi ra ngoài gieo rắc tai họa cho người khác, nhưng bây giờ lại kỳ quái bám lấy Tạ Nguyên Gia, phải nói là Tạ Nguyên Gia xui xẻo đến tột cùng.
Một buổi sáng nữa lại tới, trong giờ giải lao của lớp Thuần Vu Nhã, Tạ Nguyên Gia dùng bút than không ngừng vẽ trên giấy, y đã rất lâu rồi không có vẽ truyện tranh, đột nhiên rảnh rỗi nên muốn vẽ nguệch ngoạc đôi chút, đối tượng mà y vẽ chính là tác phẩm truyện tranh Nhật Bản nổi tiếng của tác giả Tsukasa, một bộ danh tác đã có từ rất lâu《 Cat's Eye 》[1].
[1] - Cat's Eye: là tác phẩm manga của tác giả Tsukasa Hojo, được đăng ở tạp chí Weekly Shōnen Jump từ năm 1981-1985.
Truyện kể về ba chị em là Hitomi Kisugi, cùng hai người chị em khác là Rui và Ai mở một quán cà phê nhỏ được gọi là Cat's Eye (Mắt mèo).
Để tìm tung tích của cha mình, nhà sưu tầm nghệ thuật nổi tiếng Michael Heintz, người đã biến mất một cách bí ẩn, họ đã tìm cách trộm các bức tranh, vốn trước đây thuộc về cha mình tại các cuộc triển lãm với hi vọng chúng sẽ cung cấp manh mối nào đó về người cha bất hạnh.
Họ trở thành những tay trộm khét tiếng, siêu nhanh, siêu thông minh và cũng siêu bí ẩn.
Khả năng nắm bắt tỉ lệ cơ thể phụ nữ của Tsukasa thực sự rất hoàn hảo, mỗi một đường cong đều thể hiện được độ lồi lõm nữ tính của cơ thể, không phải họa sĩ nào cũng có thể khắc họa được những đường cong đầy đặn gợi cảm đó.
Năm đó cũng bởi vì đọc bộ truyện tranh này mà Tạ Nguyên Gia bắt đầu cảm thấy hứng thú với mỹ thuật, lúc bé thường tìm những tờ giấy trắng mỏng để vẽ các nhân vật lên đó, dần dần rồi lên tay.
Nhân vật hôm nay y vẽ chính là người chị cả trong ba chị em, Rui Kisugi u buồn tao nhã, cũng là nhân vật y thích nhất, đặc biệt chính là cô ấy luôn mặc một bộ trang phục xẻ ngực bó sát toàn thân màu đen khi gây án, đúng là nữ thần trong mộng của tất cả thanh thiếu niên.
Tạ Nguyên Gia vẽ đến nhập thần, nhất thời quên mất đây là thời gian giải lao giữa giờ học, không biết từ khi nào Thuần Vu Nhã đã đứng ở bên cạnh y, dịu dàng cúi đầu nhìn y.
Ai mà không thích dáng vẻ an tĩnh khi vẽ tranh của Hoàng Thượng chứ? Trên khuôn mặt của Thuần Vu Nhã mang theo ý cười, vừa muốn mở miệng dò hỏi, liền vô tình nhìn thấy trên giấy hiện lên một nữ nhân......!loã thể sinh động như thật?
Cây quạt xếp đang phe phẩy trong tay của Thuần Vu Nhã đột nhiên dừng lại, nụ cười tươi trên khuôn mặt bỗng chốc cứng đờ, bàn tay hắn siết cây quạt đến trắng bệch, cưỡng chế áp xuống nội tâm đang gào thét của mình, cố gắng rặn hỏi một câu: "Hoàng Thượng đang vẽ nữ tử sao?"
Tạ Nguyên Gia giật mình, vừa nhấc đầu lên liền đối diện với ánh mắt của Thuần Vu Nhã, thiếu chút nữa tưởng rằng bản thân đã trở về thời học sinh bị thầy giáo phát hiện đang làm việc riêng trong giờ học.
"Trẫm, trẫm đúng là đang vẽ nữ tử." Tạ Nguyên Gia gật đầu thừa nhận.
Thuần Vu Nhã cơ hồ muốn bóp nát cái quạt ngọc trong tay, cố ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Nếu đã là nữ tử, vì sao Hoàng Thượng không vẽ y phục cho nàng?"
"Có y phục mà." Tạ Nguyên Gia dùng bút than chỉ vào bộ trang phục bó sát màu đen trên người Rui Kisugi, "Đây nè, là y phục ôm sát toàn thân."
Trên trán Thuần Vu Nhã nổi gân xanh.
Ở triều đại này, một người phụ nữ vận trang phục bó sát, tương đương với việc không mặc quần áo, đặc biệt khi nữ nhân được vẽ có da có thịt ngực lớn eo nhỏ, cổ áo khoét sâu gần như lộ ra hai bầu ngực, ở trong mắt văn nhân cổ đại như Thuần Vu Nhã, đây chính là tranh khiêu dâm.
Trong chớp mắt kia, Thuần Vu Nhã dường như cảm thấy trời đang sập xuống.
Chỉ mới có mấy ngày, sao Hoàng Thượng đột nhiên trở nên hoang dâm như thế? Là ai đã dạy hư y!?
Thuần Vu Nhã vô cùng đau đớn, từ xưa đến nay bậc Quân vương kỵ nhất là háo sắc, ô danh dâm dục còn tệ hơn so với việc là bạo quân, tam cung lục viện của Hoàng Thượng có 72 phi tần là chuyện bình thường, nhưng tuyệt đối không thể làm ra chuyện quá phận!
"Hoàng Thượng, thần gần đây vẫn luôn tận tâm chỉ dạy đạo làm vua, chẳng lẽ Hoàng Thượng không tiếp thu được sao?"
Lời nói của Thuần Vu Nhã khiến Tạ Nguyên Gia mờ mịt, lơ ngơ gật đầu: "Lời lão sư nói, trẫm đều ghi tạc trong lòng."
Thấy vẻ mặt ngây thơ vô tội của y, Thuần Vu Nhã cảm thấy cứ như chính mình mới là kẻ đã vẽ bức tranh đồi phong bại tục này.
Có lẽ do Hoàng Thượng còn nhỏ, không hiểu được cái lợi cái hại trong đó.
Dù gì, cũng vừa bước qua tuổi mười bảy, từ trước đến nay chưa từng có ai chỉ dạy đối với chuyện nam nữ, trong lúc nhất thời lạc lối cũng là chuyện thường tình, có lẽ một cung nữ mang dã tâm xấu đã dạy hư Hoàng Thượng.
"Hoàng Thượng, bức tranh tục tĩu này không nên xuất hiện nữa." Thuần Vu Nhã nghiêm túc nói, "Lần này thần sẽ coi như không thấy."
Tạ Nguyên Gia cúi đầu nhìn Rui Kisugi mỹ lệ gợi cảm trên giấy, nhìn thế nào cũng không thể hiểu được tại sao một đại mỹ nữ lại bị gắn mác tranh "Tục tĩu".
Y cảm thấy nhất định lúc trao đổi có chỗ nào bị cấn nên mới gây ra hiểu lầm, vội giải thích: "Lão sư hiểu lầm rồi, đây không phải tác phẩm đồi trụy, chỉ là bức tranh bình thường vẽ cơ thể con người thôi, trẫm không có tâm tư lệch lạc, chỉ đơn thuần cảm thấy nó đẹp."
"Đẹp?" Thuần Vu Nhã thiếu chút nữa phụt cười, "Đẹp chỗ nào?"
Tạ Nguyên Gia nghiêm túc mà chỉ vào Rui Kisugi nói: "Lão sư nhìn đi, đường cong mượt mà mềm mại, phác họa đầy đủ dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng của nữ tử, còn có tỉ lệ đầu thân, quả thực gần như hoàn mỹ! Mỗi một tấc trên cơ thể đều thể hiện nét đẹp mà chỉ nữ nhân mới sở hữu, người không cảm thấy nàng thật sự rất đẹp sao?"
Thuần Vu Nhã cúi đầu cau mày nhìn, nhìn một hồi lâu rồi chợt phát hiện......
Đúng là rất đẹp nha, eo nhỏ chân dài, vừa nhìn liền biết là vưu vật [2] nhân gian.
[2] - Vưu vật: Thứ hiếm lạ, rất quý, cũng dùng để chỉ người đàn bà đẹp.
Không đúng, bây giờ hắn đang dạy dỗ Hoàng Thượng, sao có thể cùng y trầm luân như thế?
Thuần Vu Nhã tìm lại thần trí của mình, vẫn nghiêm túc nói: "Tuy Hoàng Thượng không có tà niệm, nhưng làm như vậy là không thích hợp, lỡ đâu có người truyền ra ngoài thì còn thể thống gì? Nếu gặp phải kẻ có ác tâm gắn cho người cái danh 'Dâm dục', thì mấy năm sau này người đừng mong rửa sạch được hiềm nghi."
Tạ Nguyên Gia cúi đầu, ánh mắt dừng thật lâu trên tờ giấy vẽ hình Rui Kisugi, nhìn nụ cười dịu dàng trên môi của nàng, trong lòng khổ sở.
Ai nói làm Hoàng Thượng là sướng hả? Ngươi nhìn đi, ngay cả việc vẽ tranh cũng chịu sự quản chế, rõ ràng là một tác phẩm thuần nghệ thuật, lại bị chỉ trích là không phù hợp với thuần phong mỹ tục.
"Trẫm biết rồi, sau này sẽ không làm như vậy nữa."
Vẽ mặt khổ sở của Tạ Nguyên Gia khiến Thuần Vu Nhã sửng sốt, hắn đột nhiên cảm thấy mình quá nghiêm khắc đối với Hoàng Thượng, cho dù y có tư tưởng kia, thì cũng là chuyện thường tình của đời người, dù gì y cũng mới mười bảy tuổi, đối với chuyện gì cũng thấy tò mò, chưa chắc sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển tâm tính (tính cách) của y, Hoàng Thượng vẫn là một đứa trẻ ngoan.
Hắn hơi hé miệng, cuối cùng đành thở dài: "Nếu Hoàng Thượng đã thích như vậy, sau này người có thể thỉnh thoảng vẽ nó khi ở một mình." Hắn nhún nhường một bước, "Nhưng bức tranh này, thần sẽ tịch thu, lần sau không cho phép như vậy nữa."
Tạ Nguyên Gia thành thành thật thật đem bức tranh cuộn tròn lại giao vào tay Thuần Vu Nhã, Thuần Vu Nhã yên tâm đôi chút, lại nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng thánh minh."
Sau khi tan học, Thuần Vu Nhã cầm theo bức tranh được cuộn tròn của Tạ Nguyên Gia vội vã rời đi, Tạ Nguyên Gia thở dài, không thể vẽ nữ thần gợi cảm nữa rồi, sau này chỉ có thể vẽ tranh Chibi thôi, nếu có thể ra khỏi cung trở thành họa sư bán tranh dạo thì không cần phải phiền não nữa rồi, thích vẽ gì thì vẽ, thật quá tốt.
Sau khi rời đi đôi chân của Thuần Vu Nhã chưa từng thôi bước, mục tiêu là Tê Hoàng Cung của Phó Cảnh Hồng.
Phó Cảnh Hồng đang đọc sách, liền nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, mới vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Thuần Vu Nhã đi đến, dáng vẻ khác hẳn bộ dạng khiêm khiêm quân tử [3] thường ngày, hắn hơi nhướng mày, còn chưa kịp mở miệng hỏi, đã thấy khuôn mặt xanh mét của Thuần Vu Nhã xanh đứng trước mặt hắn, "Bịch" một tiếng quăng một cuộn giấy tới trước mặt hắn, lạnh giọng nói: "Phó Cảnh Hồng! Ngươi chiếu cố Hoàng Thượng như vậy ư!?"
[3] - Khiêm khiêm quân tử: quân tử khiêm tốn hoà nhã, khiêm nhường bao dung.
"Thừa tướng đại nhân vẫn nên chú ý tới thái độ của mình." Phó Cảnh Hồng không vui nhắc nhở hắn, "Đây là địa giới [4] của Bổn vương."
[4] - Địa giới: Giới hạn của một khu đất.
Lông mày của Thuần Vu Nhã vì tức giận mà giật giật, nghiến răng nói: "Nếu không phải do tâm tư của ngươi lệch lạc, Hoàng Thượng sao có thể......"
"Hoàng Thượng thế nào?" Phó Cảnh Hồng có chút khó hiểu, Nguyên Gia gần đây ăn uống ngon miệng đúng giờ luyện chữ học thuộc bài, đâu có chuyện gì có thể khiến Thuần Vu Nhã tức giận như vậy?
"Tự mình xem đi!" Thuần Vu Nhã nghiến răng nặn ra từng chữ.
Phó Cảnh Hồng khó hiểu mở tờ giấy trên bàn ra xem, vừa đưa mắt nhìn liền thấy một nữ tử hương diễm loã lồ, hắn nhìn kĩ phong cách vẽ tranh, đúng là bút tích của Nguyên Gia, ngoại trừ y, cũng không có ai khác dùng bút than để vẽ tranh.
"Xem ra, Vương gia vẫn chưa thanh lọc hoàn toàn những kẻ có ý đồ xấu với Hoàng Thượng." Thuần Vu Nhã cười nhạt chế nhạo.
Sắc mặt Phó Cảnh Hồng càng ngày càng đen, giận đến mức vò tờ giấy lại thành trái bóng.
Hắn cũng nhất trí với ý kiến của Thuần Vu Nhã, Hoàng Thượng tuổi nhỏ không hiểu chuyện, từ trước đến nay vẫn luôn rất ngoan, lần này nhất định là bị kẻ nào đó dạy hư.
Có vẻ như, bên trong Cảnh Doanh Cung đang ẩn chứa vài cung nữ có dã tâm lớn.
Mà Tạ Nguyên Gia, người không hay biết gì muốn bày tỏ ý kiến, mọi người đều là người trưởng thành, có chút sở thích riêng cũng không được sao? Cái này cũng cần có người dạy hư nữa hả???.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...