Sau phần tặng quà, kế tiếp chính là biểu diễn ca vũ theo thông lệ, Tạ Nguyên Gia dẫn dắt các vị đại thần một bên ăn uống một bên thưởng vũ, mặc kệ có phải là thật lòng hay không, đêm nay có rất nhiều người cùng ăn sinh nhật với y, mọi người cùng nhau vui vẻ, thật là quá tốt.
Cứ coi như mình đang mượn tạm cái thân phận "Tạ Nguyên Gia" này đi, nhưng......!Cho dù là vậy, vẫn tốt hơn so với việc tự mình tổ chức sinh nhật, tự mình thổi tắt nến bánh kem.
Có lẽ do con người là động vật quần cư, nên tâm trạng của Tạ Nguyên Gia trở nên hưng phấn, quên mất bản thân không thể uống quá nhiều rượu, không cẩn thận nốc liên tục bốn ly, gò má rất nhanh liền nhuộm màu đỏ thẫm, dưới ánh đèn càng tăng thêm mỹ cảm thành thục so với thường ngày.
Hàn Dao thừa dịp y uống say đến mức ý thức có phần mơ hồ, nhỏ giọng dò hỏi: "Hoàng Thượng, tối nay, sẽ ngủ lại Thượng Nghi Cung có phải không?" Theo lý mà nói, để một nữ tử như nàng nói ra lời này thật đúng là không biết xấu hổ, nhưng Hàn Dao thừa dịp say rượu tối nay, đánh bạo vì bản thân giành lấy một cơ hội.
Đầu óc của Tạ Nguyên Gia bắt đầu có chút mê mang, chỉ miễn cưỡng nghe được tiếng Hàn Dao đang nói chuyện, nghe thấy cái gì mà lúc sau ngủ lại, theo trực giác lắc đầu: "Không được đâu, trẫm phải trở về nghỉ ngơi, Hoàng Hậu cũng ngủ sớm đi."
Sự mong chờ trong đôi mắt của Hàn Dao lập tức ảm đạm, mặc dù trong lòng đã dự trù kết quả như vậy, nhưng nàng vẫn không tránh khỏi sự thất vọng, thất bại một lần khiến nàng không còn dũng khí để thử lại lần nữa, lần này nàng đã thổi bay sạch hết mặt mũi của mình rồi.
"Tâm ý của Hoàng Hậu đối với trẫm, trẫm hiểu rõ."
Trên đài cao chỉ có hai người họ ngồi, Lam Khấu và Thiến Bích đứng cách một khoảng ở phía sau, Tạ Nguyên Gia dùng âm lượng vừa đủ để hai người có thể nghe được nói: "Nhưng mà, trẫm không phải là lương nhân [1] của nàng, e rằng phải cô phụ ý tốt của Hoàng Hậu."
[1] - Lương nhân: Tiếng người vợ gọi chồng.
Đôi mắt Hàn Dao lập tức sóng sánh ánh nước, dù gì nàng cũng là nữ nhi thế gia vọng tộc, chưa từng phải chật vật như vậy ở bên ngoài, cố gắng đè nén nỗi buồn trong lòng, cố chấp nói: "Hoàng Thượng uống say rồi, lời này không tính, thần thiếp coi như chưa nghe thấy."
Kỳ thật nàng cũng không cần phải cố chấp như vậy, tuổi nàng còn rất trẻ, lại xinh đẹp, chỉ cần chiếm giữ ngôi vị Hoàng Hậu cũng đủ khiến không ít cô nương phải hâm mộ, không cần phải phí công tranh đoạt trái tim của một nam nhân thoạt nhìn liền biết không đặt trên người mình.
Nhưng mà, Hàn Dao luyến tiếc, nàng chưa gặp gỡ qua nhiều nam nhân, khi đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu so Tạ Nguyên Gia với những người nam nhân xung quanh nàng từ trước đến nay, như là huynh đệ thúc bá, thậm chí là phụ thân gia gia, thì y tốt hơn rất nhiều.
Tốt ở đâu nàng không nói rõ được, nhưng nàng tham luyến sự dịu dàng toát ra từ trên người y, thích nhìn y mỉm cười, ở bên cạnh y, bản thân sẽ có cảm giác an toàn.
Nếu đổi cách nhìn, dùng thuật ngữ hiện đại để giải thích, Hàn Dao hình như có chút "Luyến phụ" [2], nàng xuất thân thế gia vọng tộc, mẫu thân là thiên kim tiểu thư nhà quyền quý, thờ phụng việc nữ tử không tài mới là đức, mẫu thân đối với nàng yêu thương có thừa, nhưng lại không hiểu tính tình của nữ nhi.
Còn phụ thân thì càng ít yêu thương, ông có khuynh hướng thích nạp thiếp sinh nhiều con, cho nên dù Hàn Dao có là đích nữ dòng dõi thư hương, nhưng căn bản chưa từng cảm nhận được cái gì gọi là thân tình.
[2] - Luyến phụ: Ở đây ý nói vì Hàn Dao thiếu thốn tình cha nên có xu hướng thích những người lớn tuổi đem lại cảm giác giống cha mình.
Tạ Nguyên Gia đoán ở trong nguyên tác, sở dĩ Hàn Dao yêu Phó Cảnh Hồng, có lẽ cũng vì lý do này, nàng thích những người có tâm lý chín chắn và tuổi tác lớn hơn mình, thích cảm giác được người khác chăm sóc cưng chiều.
Thấy nàng chẳng chịu hiểu lời mình nói, Tạ Nguyên Gia thở dài, chẳng buồn nói nữa.
Từ góc độ của Phó Cảnh Hồng, hắn chỉ thấy được Hoàng Thượng cúi đầu khẽ thủ thỉ bên tai Hoàng Hậu, dáng vẻ thâm tình quá mức, hắn không khỏi siết chặt chén rượu trong tay, đôi mắt thỉnh thoảng ngó qua dò xét tình hình, nhìn xem hai người bọn họ có hành vi nào quá phận hay không.
Yến hội kéo dài liên tục hơn hai tiếng mới tan, Tạ Nguyên Gia đã uống quá nhiều, Lam Khấu tiến lên đỡ y dậy, cẩn thận dìu y vào trong kiệu, lảo đảo lắc lư trở lại Cảnh Doanh Cung.
"Hoàng Thượng, đã tới rồi." Lam Khấu xốc màn kiệu lên, nhẹ giọng nói với Tạ Nguyên Gia đang gật gù.
Tạ Nguyên Gia bị đánh thức, dụi mắt nhìn Lam Khấu, đỡ tay nàng chui ra.
"Cô cô, hôm nay là ngày sinh nhật của trẫm." Miệng Tạ Nguyên Gia cứ nhắc đi nhắc lại khiến câu chữ vừa lộn xộn, vừa đứt quãng: "Lòng trẫm vui lắm, còn nhận rất nhiều lễ vật."
"Lúc trước chỉ có một mình, ngoại trừ bà nội, cũng chẳng còn ai nhớ tới."
"Cô cô, chúc ta sinh nhật vui vẻ đi."
Lam Khấu không hiểu "Sinh nhật" có nghĩa là gì, nhưng nàng đại khái đoán được chắc hẳn là sinh thần, nàng nhìn đường dưới chân, nhỏ giọng nói: "Hoàng Thượng say nên hồ đồ rồi."
Tạ Nguyên Gia không biết mình say hay tỉnh, nhưng tâm trạng của y cực kỳ tốt, bắt đầu ngâm nga ca hát, lời ca không theo giai điệu, nhưng y vẫn hăng say ca hát.
Lam Khấu bất đắc dĩ dìu con sâu rượu đến mép giường, xoay người kêu cung nữ bưng nước ấm tới rửa mặt, tự mình giúp y lau một lần, cởi bỏ giày cùng áo ngoài của y, chỉ để lại lý y (áo trong).
Sau khi làm xong hết thảy, nàng đứng thẳng người dậy, lẳng lặng nhìn khuôn mặt say giấc của Hoàng Thượng một hồi, trong lòng phi thường thỏa mãn.
Khi còn nhỏ, nàng cũng từng đắp chăn cho đệ đệ như vậy.
Hạ hai bên màn giường xuống, Lam Khấu dập tắt nến, chỉ chừa lại hai ngọn nến chiếu sáng ở đầu giường, nhẹ chân nhẹ tay mang theo cung nữ lui ra ngoài.
Tạ Nguyên Gia thoải mái duỗi chân trở mình trong chăn mỏng, hơn nửa đêm y mơ hồ cảm nhận được có người đang đứng ở bên giường, hình như đang khom lưng hôn lên đôi môi của y, xúc cảm man mát, mang theo hơi thở nam tính.
Chỉ là, y còn chưa kịp nhận rõ là ai, người nọ đã nhanh chóng rời đi, không bao lâu sau liền mở cửa đi ra ngoài.
Tạ Nguyên Gia quả thật buồn ngủ đến nổi không mở mắt được, chỉ đành đem việc này vứt ở sau đầu, chìm sâu vào mộng đẹp.
Hôm sau là ngày hưu mộc, một tháng có bốn ngày được nghỉ ngơi tắm gội, Tạ Nguyên Gia run run mở mắt ra thấy mình đang ở trên long sàng, ngẩn ngơ một lát rồi mới tỉnh táo lại, có thể là do đã có kinh nghiệm say rượu lần trước, lần này Tạ Nguyên Gia không còn cảm thấy đau đầu.
Có lẽ là do cố kỵ đêm qua y say rượu, hôm nay lại là ngày hưu mộc, cho nên Lam Khấu không tới thúc giục y thức dậy như ngày thường, y liền hạnh phúc nằm nướng ở trên giường.
Mơ hồ nhớ lại hình như đêm qua có người vào phòng mình, còn hôn trộm mình nữa.
Tạ Nguyên Gia đột nhiên nhớ tới chuyện này, nhưng ký ức kia quá mờ nhạt không rõ ràng, khiến y không biết đây là thật, hay chỉ là một giấc mộng xuân, nhưng xúc cảm man mát trên môi lại vô hình khắc sâu vào trong ký ức.
Nhưng mà, đây là tẩm cung của Hoàng Thượng, bên ngoài có trọng binh canh giữ, còn có Lam Khấu trông coi, theo lý không có khả năng có kẻ xông vào, lẽ nào là do mình nằm mơ.
Tạ Nguyên Gia nghĩ mãi không ra, nếu thật sự là mơ, vậy cũng quá chân thật rồi, hơn nữa, y dù có đói khát đến đâu cũng chưa đến mức như thế?
Mang theo loại cảm xúc hoang mang này tự hỏi hồi lâu, bên ngoài lúc này mới truyền đến thanh âm dò hỏi của Lam Khấu: "Hoàng Thượng đã tỉnh chưa?"
"Trẫm tỉnh rồi." Tạ Nguyên Gia vội đáp, từ trên giường ngồi dậy.
Một giây sau, Lam Khấu liền nhấc màn giường lên, theo sau là bốn cung nữ bưng chậu nước, "Vậy nô tỳ hầu hạ Hoàng Thượng rửa mặt."
Tạ Nguyên Gia phối hợp rửa mặt súc miệng, đầu óc vẫn còn chút hỗn loạn đã thông thuận hơn rất nhiều, "Cô cô, hôm qua trẫm uống say, có nói mê sảng điều gì không?"
Lam Khấu cẩn thận suy nghĩ, đêm qua Hoàng Thượng trừ bỏ ngâm nga vài bài hát có giai điệu kỳ quái, thì chính là lải nhải nói mình nhận được rất nhiều lễ vật, cũng chưa nói điều gì kỳ lạ: "Không có."
Tạ Nguyên Gia thở phào nhẹ nhõm, y biết tửu lượng của mình vốn không tệ, nhưng vẫn hơi lo bản thân lỡ lời nói thứ không nên nói, lỡ đâu nói huỵch toẹt ra mình là xuyên không, ngộ nhỡ bị người ta xem như yêu quái lôi ra ngoài hoả thiêu thì tính làm sao?
Sau này rượu chỉ được nhấp môi chứ không thể uống, sẽ làm hỏng việc.
"Đúng rồi, mấy thứ đó của trẫm đâu? Để ở nơi nào?" Tạ Nguyên Gia nhớ tới mấy món đồ tốt được các đại thần dâng tặng vào hôm qua, trái tim lập tức ngo ngoe rục rịch.
Lam Khấu chỉ ra ngoài đại sảnh nói: "Những thứ Hoàng Thượng thích đều để trên bàn, còn lại đã cất vào trong Khố phòng (nhà kho)."
Tạ Nguyên Gia không màng đến chuyện ăn sáng, vui rạo rực đi ra bên ngoài nhìn đống chiến lợi phẩm của mình.
Quả nhiên trên bàn chất đủ các loại hộp gỗ, có dao găm của Quý Thiếu Viêm, còn có khối Noãn ngọc Hòa Điền thượng phẩm của Thuần Vu Nhã, cùng với Huyết ngọc San Hô của Lý thượng thư, Bát bảo kim đấu của Tạ Nguyên Lam, đều là những bảo bối rất đáng tiền.
Tạ Nguyên Gia nhìn thấy những thứ này thì tâm trạng tốt lên, còn Lam Khấu nhìn lướt qua đống đồ vật bày đầy trên bàn hơi nhíu mày: "Hoàng Thượng, những vật này người tính xử lý thế nào?"
Đương nhiên là cất vào kho bạc nhỏ rồi!
Tạ Nguyên Gia chặn lại lời sắp nói ra theo suy nghĩ ở trong đầu, ngăn bí mật ở đầu giường chỉ có mình y biết, cũng chỉ có y biết trong đó có bao nhiêu bảo vật, nếu để Lam Khấu biết được Hoàng Thượng suốt ngày chỉ lo tàng trữ của riêng thể nào cũng sụp đổ hình tượng, "Trẫm chọn vài cái mình thích để lại trang trí trong phòng, số còn lại đem cất vào Khố phòng khóa lại."
Lam Khấu gật đầu.
Tạ Nguyên Gia trước tiên cầm lên con dao găm của Quý Thiếu Viêm, thích đến nỗi không nỡ buông tay, "Cô cô, con dao găm này, ngươi có thể làm thêm cái tua không? Trẫm muốn đeo ở bên hông."
"Hoàng Thượng không biết quyền cước, đeo theo cái này làm gì?" Lam Khấu tò mò.
Tạ Nguyên Gia gãi đầu đáp: "Tại nó đẹp."
"Vậy đêm nay nô tỳ sẽ làm thêm cái tua." Lam Khấu cũng không hỏi nhiều, chợt nhớ tới điều gì lại hỏi: "Bảng chữ mẫu do Vương gia đưa tới, nô tỳ đã giúp người đặt ở trong thư phòng, Vương gia phân phó, muốn Hoàng Thượng học thật tốt, không vội một sớm một chiều luyện thành, nhưng không được trễ nải."
Tạ Nguyên Gia: "......"
Mém tí thì quên mất.
"Trẫm đã biết." Tạ Nguyên Gia thở dài, "Cô cô giúp trẫm đem mấy thứ này cất đi."
Lam Khấu đi tới thu dọn đồ vật, nhìn hộp noãn ngọc do Thuần Vu Nhã tặng, nghĩ ngợi rồi nói: "Hoàng Thượng, noãn ngọc này dưỡng thân rất tốt, người vốn thể nhược, nếu đeo noãn ngọc này vào trời thu giá lạnh, sẽ thấy ấm áp hơn."
"Đều nghe theo cô cô." Tạ Nguyên Gia nghe lời gật đầu.
Ăn sáng xong đúng lúc ánh mặt trời ấm áp, Tạ Nguyên Gia muốn ra ngoài đi dạo, vừa bước ra cửa liền đụng phải Phó Cảnh Hồng.
Phó Cảnh Hồng đột nhiên tới, cũng không cho người thông báo, kết quả vừa mới vào cửa liền đâm sầm vào Hoàng Thượng.
"Hoàng thúc! Trẫm không phải cố ý!" Tạ Nguyên Gia vội vàng xin lỗi.
"Hoàng Thượng sắp thành người lớn rồi, sao còn hấp tấp như thế?" Phó Cảnh Hồng không quá nghiêm khắc giáo huấn hai câu, lại hỏi: "Mới sáng sớm, muốn đi đâu?"
Tạ Nguyên Gia thành thật trả lời: "Trẫm muốn ra ngoài đi dạo."
"Thần đúng lúc đang rảnh rỗi không có việc gì làm, vậy bồi Hoàng Thượng cùng đi một đoạn." Phó Cảnh Hồng thuận miệng nói, cứ như sáng nay hắn tới đây chơi chứ không phải vì có chuyện gì khác.
Tạ Nguyên Gia cũng không giỏi từ chối, đành phải kêu Thiến Bích giúp chuẩn bị, rồi sánh vai cùng Phó Cảnh Hồng đi ra ngoài.
Không biết có phải do y ảo giác hay không, lúc y tới gần Phó Cảnh Hồng, cảm thấy trên người đối phương có hơi thở quen thuộc, rất giống cảm giác của người tối qua.
Nhưng sao có thể được? Tạ Nguyên Gia lập tức loại trừ đáp án này, trước không nói tới nguyên nhân Phó Cảnh Hồng đến tẩm cung của mình, cho dù hắn có suy tính muốn hại người, cũng chưa đến mức nửa đêm ngóc đầu dậy đi làm đâu nhỉ?
Vai chính người ta là chính nhân quân tử đó! Ta không cho phép các ngươi nhúng chàm hắn!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...