Bọn họ chưa đợi được Triệu Kiếm Quy, ngược lại đã gặp Hạo Nhiên Minh.
Ân Bất Hoặc hiển nhiên là muốn vây khốn bọn họ mấy ngày, đợi đến khi bọn họ sức cùng lực kiệt sẽ ra tay tóm gọn bọn họ. Còn huyệt động này ở tại chỗ cao, lại có thể ẩn nấp, Quý Hàn vốn tưởng rằng sẽ không dễ bị Hạo Nhiên Minh phát hiện, bọn họ nghỉ ngơi trong huyệt động một ngày, phần lớn đã cảm thấy suy sụp, ủ rũ ngồi xổm trong góc, không nói một lời. Tự nhiên Vệ Kỳ nằm sấp nướng đồ khô, nhất thời hương vị tỏa khắp bốn phía, đã có mấy người lặng lẽ đến bên này nhìn.
Quý Hàn vốn có thương tích trong người, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, y nghe hương vị thì không khỏi mở mắt ra, qua bên kia xem một cái.
Mọi người trước kia còn tuyệt vọng, lúc này đã bu quanh đống lửa một vòng, mở to hai mắt đáng thương vô cùng chờ Vệ Kỳ cho bọn họ phát đồ ăn.
Quý Hàn: “……”
…… Y bỗng nhiên cũng thấy đói bụng.
Bên ngoài huyệt động bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Mọi người vừa ngoạm đồ ăn vừa mai phục, Quý Hàn không nói gì, lắc mình đến sau vách đá sau, nín thở yên lặng nghe ngóng.
Bên ngoài có người đang thì thầm trò chuyện.
Người nọ có giọng nói nghe ra là trẻ tuổi, khẩu âm lại rất nặng, nói tiếng Hán không tốt. Trong khi Quý Hàn có thể nhận ra bên ngoài có khí tức của ba người, nhưng lại chỉ nghe thấy thanh âm một người.
Người nọ cơ hồ là tiện thể nói ra vài từ: “Có, huyệt động.”
Bước chân của bọn họ lại gần thêm một ít.
Người nọ hít hít mũi, lại nói: “Thơm quá, đói.”
Quý Hàn lạnh lùng liếc nhìn Vệ Kỳ cùng Hoa hộ pháp bên cạnh còn đang gặm đồ ăn, Hoa hộ pháp kinh hồn táng đảm muốn giấu đi, Vệ Kỳ còn trơ mắt tỏ vẻ vô tội nhìn lại y.
Tiếng vang bên ngoài thoáng dừng lại, một thanh âm vang lên: “Bằng hữu bên trong, không nên ẩn thân, có thể đi ra nói chuyện hay không?”
Người này phỏng chừng là Trung Nguyên nhân sĩ, ít nhất gã nói tiếng Hán rất tốt, thanh âm rất là trầm ổn, Quý Hàn cảm thấy thanh âm này có chút quen tai, liền đi ra ngoài thăm dò.
Người đến là Ba Sơn đại hiệp Cận Bắc Quách, mà phía sau gã, rõ ràng là hai huynh đệ Mạc Bắc nhị kiệt.
Thần sắc của Quý Hàn chớp mắt trở nên rất là phức tạp.
Y nhớ tới câu chuyện rợn cả người Triệu Kiếm Quy từng kể cho y.
Quý Hàn tuy biết Triệu Kiếm Quy nói rất nhiều chuyện đều là để lừa y, y vẫn đặc biệt để ý câu chuyện này, Cận Bắc Quách mỗi lần xuất hiện đều là cùng hai huynh đệ kia, quan hệ giữa bọn họ, thật sự là làm người ta…… suy nghĩ xa xôi.
Huống chi y từng nghe nói Triệu Kiếm Quy cùng Cận Bắc Quách là hảo hữu sinh tử, chắc không đến mức hắn nói dối để hãm hại huynh đệ mang lấy tiếng xấu hổ.
Mạc Bắc nhị kiệt là huynh đệ sinh đôi, thanh tuyến tương tự nhau, khi không dùng ánh mắt nhìn, đến Quý Hàn cũng khó nhận ra rốt cuộc là ai đang nói, huống chi không biết vì sao hiện nay y đầy đầu đều là 「 Người đến là phúc 」 bốn chữ to, căn bản không có tâm tư lại đi nghe bọn họ nói chuyện, ba người ở bên ngoài nhẹ giọng hàn huyên vài câu, y lại cảm thấy được có người đến gần huyệt động.
Lần này người đến càng nhiều, Quý Hàn suy đoán là kia vài người bên phe Hạo Nhiên Minh trốn lên vách núi lại vòng trở về, muốn tìm một chỗ trú ngụ, trùng hợp phát hiện ra huyệt động này.
Hương vị Vệ Kỳ nướng lương khô bị bọn họ ngửi thấy, bọn họ đã biết trong huyệt động có người núp, chỉ không biết là địch hay là bạn nên vẫn không dám đi vào. Mà ngay lúc này nếu giao tranh cùng Hạo Nhiên Minh thì rất bất lợi cho Ma giáo, Quý Hàn nhất thời không biết làm sao mới tốt, cũng dùng dằng không chịu ra mặt.
Bọn người đứng bên ngoài một lúc lâu lại đột nhiên nhanh chóng trốn vào trong động, bọn họ không thể đi sâu vào trong như giáo chúng Ma Giáo, hai nhóm người chưa kịp chạm mặt nhau, Quý Hàn lại kinh hãi, không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nghiêng tai để nghe, bỗng nhiên nghe ra tiếng vang bên ngoài động, dường như lại có một nhóm người tới gần.
Lòng y chùng xuống.
Chỉ sợ là Ân Bất Hoặc đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...