Cố Giác ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: “Đại sư huynh, ngươi làm sao mà trúng độc.”
Nàng có vẻ sốt ruột đến hoảng loạn, tựa hồ là không biết nên làm sao mới tốt, Mạc Thanh Phong nhẹ nhàng ôm vai nàng, trầm giọng an ủi: “Phu nhân không cần sốt ruột, trước để cho ta tới nhìn một cái.”
Cố Giác giống như đến lúc này mới nhớ tới trượng phu của mình là đại phu.
Nàng không khỏi cảm thấy xấu hổ vì bản thân lo lắng đến thất thố, vội vàng để Mạc Thanh Phong mời Triệu Kiếm Quy vào phòng ở, vì để trượng phu chẩn mạch xong xác nhận độc kia cũng không phải thứ gì nguy hại sinh mệnh, Cố Giác mới nhẹ nhàng thở ra.
“Không phải vấn đề lớn.” Mạc Thanh Phong nói, “Uống giải dược rồi đợi nhiều nhất năm ngày, dược tính sẽ triệt tiêu.”
Triệu Kiếm Quy gật đầu: “Đa tạ.”
“Người một nhà không cần khách khí như thế.” Mạc Thanh Phong cười nói,“Chỉ là có một chuyện ta thật khó hiểu, lấy công phu của đại sư huynh mà nói, làm sao lại dễ dàng trúng độc.”
Triệu Kiếm Quy biết Mạc Thanh Phong đang lo hắn trúng ám khí hoặc bị hạ độc thủ, hắn không biết phải mở miệng giải thích thế nào, đành ngậm miệng không nói.
Ngọc Tiên Nhi ngồi ở một bên uống trà, nghe Mạc Thanh Phong hỏi một câu như vậy, không khỏi nở nụ cười.
Mạc Thanh Phong không biết y là ai, chỉ coi y là bằng hữu giang hồ của sư huynh, thấy y bật cười rồi cũng ngượng ngùng hỏi thăm.
Tiểu đồng đơn thuốc của Mạc Thanh Phong đi sắc thuốc, Tiểu Lâm cũng đi theo để phụ giúp, Cố Giác lúc này đã an tâm, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi: “Đại sư huynh, có một chuyện, ngươi phải thành thật trả lời ta.”
Triệu Kiếm Quy hỏi: “Chuyện gì?”
Cố Giác nói: “Đại đệ tử Minh chủ thật sự do ngươi giết?”
Lúc trước, khi Hạo Nhiên Minh tìm Triệu Kiếm Quy thương nghị việc này, bọn họ căn bản chưa từng thông báo với sư môn của Triệu Kiếm Quy, lúc này hắn cũng không biết nói thế nào, chắc là không nên nói cho sư muội biết hắn phải sắc dụ Ma Giáo giáo chủ nên mới không thể không giả vờ giết chết đại đệ tử của minh chủ.
Hơn nữa chuyện sắc dụ này từ vừa bắt đầu đã thất bại, chính hắn mới là người mắc câu, nói ra thật sự quá mức xấu hổ, vẫn là không nên nói tỉ mỉ.
Triệu Kiếm Quy đành phải nói: “Ta vẫn chưa giết hắn, đó chẳng qua là kế sách của minh chủ để ta lẻn vào Ma Giáo mà thôi.”
Cố Giác hỏi: “Ba Sơn đại hiệp thấy đại sư huynh cùng ma đầu kia rời đi, cũng chỉ là kế sách nhất thời?”
Triệu Kiếm Quy kiên trì trả lời: “Đúng vậy.”
“Vậy thì tốt rồi.” Cố Giác thở ra một hơi nhẹ nhõm,“Chúng ta tuy cũng không tin đại sư huynh sẽ làm ra loại chuyện như thế, nhưng sư phụ, lão nhân gia vẫn ngày đêm lo lắng.”
Triệu Kiếm Quy nói: “Ngươi yên tâm.”
Hắn bỗng nhiên nhớ tới chuyện Diêm đại phu mà Ngọc Tiên Nhi từng nhắc với hắn, nên hỏi: “Thanh Phong, trong cốc của các ngươi có một vị đại phu họ Diêm sao?”
Mạc Thanh Phong ngẩn ra: “Đại sư huynh nói tới Diêm sư đệ?”
Từ sau khi Ngọc Tiên Nhi nói những lời đó, Triệu Kiếm Quy đã cảm thấy trên đời này chỉ sợ là không có người tên Diêm đại phu, nhưng hắn không ngờ Mạc Thanh Phong lại trả lời như vậy, hắn không khỏi do dự.
Ngữ điệu của Cố Giác có chút gấp gáp: “Đại sư huynh gặp qua Diêm sư đệ? Hắn ở nơi nào?”
Triệu Kiếm Quy còn chưa mở miệng, Ngọc Tiên Nhi đã giành nói: “Tại Ma Giáo.”
Cố Giác cả kinh nói: “Ma Giáo bắt hắn đi?”
Triệu Kiếm Quy nói: “Hắn là đại phu được Ma Giáo mời đến.”
“Không thể nào!” Mạc Thanh Phong ngạc nhiên,“Ái nữ độc nhất của Diêm sư đệ chết trong tay trưởng lão của Ma Giáo, năm đó San nhi chỉ mới mười sáu tuổi, Diêm sư đệ dù có thế nào cũng sẽ không chữa bệnh cho những ma đầu kia.”
Triệu Kiếm Quy ngẩn ra.
Diêm đại phu thoạt nhìn bất quá cũng chỉ mới hai mươi tuổi, làm sao lại có một nữ nhi mười sáu.
Triệu Kiếm Quy: “Diêm đại phu hắn…… lớn tuổi hơn ngươi?”
Mạc Thanh Phong nói: “Diêm sư đệ đã vào tuổi hoa niên, hắn nhập cốc khá trễ, cho nên ta mới gọi hắn một câu sư đệ.”
Triệu Kiếm Quy hỏi: “Hắn thoạt nhìn rất trẻ tuổi?”
Mạc Thanh Phong lắc lắc đầu: “Sau khi San nhi qua đời, Diêm sư đệ một đêm đầu bạc, tuy rằng hắn bất quá mới bốn mươi tuổi, vậy mà trở thành lão đầu mái tóc bạc phơ.”
Ánh mắt của Triệu Kiếm Quy cùng Ngọc Tiên Nhi giao nhau, thần sắc của hai người không khỏi trở nên nghiêm trọng.
Cố Giác trừng mắt nhìn, tò mò hỏi: “Đại sư huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Kiếm Quy chần chờ nói: “Giác nhi, ngươi có biết vị Diêm đại phu này hiện tại ở đâu không?”
“Mấy tháng trước có người thỉnh hắn đi chữa bệnh cho mẫu thân, Diêm sư đệ không thích xuất cốc, người nọ đành quỳ gối hồi lâu, Diêm sư đệ bị hiếu tâm làm cho cảm động liền đi theo gã.” Mạc Thanh Phong nói, “Chỉ là hắn đi mấy tháng rồi mà chưa trở về, tất cả mọi người trong cốc đều rất sốt ruột, sợ là hắn gặp bất trắc.”
Triệu Kiếm Quy hỏi: “Người thỉnh hắn xuất cốc tuổi còn trẻ?”
Mạc Thanh Phong: “Cùng lắm hai mươi tuổi.”
Triệu Kiếm Quy: “Nhìn qua rất ngạo khí?”
Mạc Thanh Phong lo nghĩ, nói: “Có chút khinh người, vô luận nhìn ai sắc mặt đều rất khó coi.”
Triệu Kiếm Quy đã nói không ra lời.
Cố Giác nói tiếp: “Bất quá chính là bởi hắn cả người ngạo khí, lại có thể vì mẫu thân quỳ xuống cúi đầu, cho nên Diêm sư đệ mới bị hắn làm cho cảm động.”
Triệu Kiếm Quy ảm đạm nói: “Chỉ sợ hắn không phải cúi đầu vì mẫu thân.”
Cố Giác mờ mịt khó hiểu: “Không phải vì mẫu thân, lại là vì cái gì?”
Triệu Kiếm Quy: “Quyền.”
Hắn đã suy nghĩ cẩn thận về câu nói kia của Vệ Kỳ.
Thực ra Quý Hàn cùng Vệ Kỳ đã sớm nói chuyện này với hắn, hắn lại hoàn toàn không hiểu, cho đến lúc này mới phát hiện.
Vậy thì phỏng đoán của Vệ Kỳ không sai, vị “Diêm đại phu” kia căn bản là không có y thuật, Quý Hàn lại chủ động giấu diếm cho gã, thậm chí còn nhiều lần nhường nhịn gã.
Mà vị “Diêm đại phu” kia là người trẻ tuổi, cùng tuổi với Quý Hàn, nói là thần y tìm đến chữa bệnh cho lão giáo chủ bệnh, nhưng gã lại không có y thuật.
Triệu Kiếm Quy kéo Ngọc Tiên Nhi đi ra ngoài cửa, hạ giọng, thần sắc nghiêm túc mở miệng hỏi: “Cái tên Diêm đại phu trong giáo kia, có phải hay không……”
Ngọc Tiên Nhi cười khổ nói: “Hiện nay xem ra, nhất định là…”
Triệu Kiếm Quy suy tư một lát, bỗng nhiên nói: “Chúng ta nên hành động.”
Ngọc Tiên Nhi ngạc nhiên: “Bây giờ?”
Triệu Kiếm Quy nói: “Nếu thật sự là như thế, Quý Hàn chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.”
Ngọc Tiên Nhi có chút dở khóc dở cười: “Triệu đại hiệp, ta nghĩ giáo chủ lo rằng ngươi sẽ bị liên lụy vào việc này nên mới sai Tiểu Vệ đưa ngài xuống núi.”
Triệu Kiếm Quy lặp lại từng câu từng từ: “Y gặp nguy hiểm.”
Ngọc Tiên Nhi: “Cho dù là như thế, thì phải làm sao? Không ít người trong Ma Giáo vẫn chỉ nghe lệnh lão giáo chủ, mà Triệu đại hiệp, ngươi chỉ có một mình.”
Triệu Kiếm Quy trầm mặc không nói.
Ngọc Tiên Nhi lại nói: “Ta tuy rằng không hiểu chuyện giang hồ, nhưng cũng biết giết minh chủ đại đệ tử là sai, không làm rõ chuyện này, chỉ sợ Triệu đại hiệp ngươi căn bản không được trợ giúp.”
Triệu Kiếm Quy cuối cùng mở miệng: “Ta có cách.”
Ngọc Tiên Nhi hỏi: “Cách gì?”
Triệu Kiếm Quy chậm rãi nói: “Kế hoạch, ta đã hơn một năm không gặp lại nhị sư đệ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...