Triệu Kiếm Quy đau khổ suy tư, một đêm không ngủ.
Ngày hôm sau Quý Hàn vẫn nói muốn đi một vòng, Triệu Kiếm Quy lại đi cùng y, trong lòng thấp thỏm rồi lại thấp thỏm, vài lần cơ hồ không nhịn được mà nói cho Quý Hàn biết chân tướng, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được.
Nếu như Quý Hàn biết chân tướng thì sẽ thế nào, Hạo Nhiên Minh lại sẽ thế nào?
Hắn không đoán được hết thảy, nên hắn không dám nói ra chân tướng.
Triệu Kiếm Quy lần đầu cảm thấy mình như là kẻ nhu nhược.
Quý Hàn sóng bước cùng hắn, lại dẫn hắn đến phòng luyện công.
“Đây là chỗ ta tự do tập võ.” Quý Hàn nói với hắn, “Cũng phải nói, ta không đến phòng tập luyện nhiều ngày như vậy, coi như kiếm thuật cũng thụt lùi.”
Triệu Kiếm Quy nói: “Ngươi bị thương, vốn là nên nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Nếu ta nói với nghĩa phụ như vậy, hắn sẽ tức giận ta.” Quý Hàn nói, “Bị thương cũng không nên chây lười, ít nhất cũng phải xem qua công pháp kiếm thuật.”
Triệu Kiếm Quy hiển nhiên rất là không ủng hộ lý do của y: “Bị thương thì nên nghỉ ngơi, kiếm thuật có thể đợi khỏe rồi lại luyện.”
Quý Hàn thở dài: “Thụt lùi rồi, lại khó như trước.”
Triệu Kiếm Quy: “Ta có thể luyện cùng ngươi.”
Quý Hàn ngẩn ra, có chút khó tin nhìn hắn.
Triệu Kiếm Quy bỗng nhiên cảm thấy ý này thật không tốt.
Quý Hàn quay đầu đi, còn vội vã chà xát tay áo để giả vờ như y vẫn chưa nghe được một câu này.
Y bỗng nhiên phát hiện hai bên cạnh cửa còn có hộ vệ, tuy rằng bản mặt hai gã hộ vệ kia không có biểu cảm, y vẫn cảm thấy như nghe được tiếng cười của bọn họ.
Y xấu hổ như kiểu bị người bắt gặp, lại sĩ diện không thể biểu lộ cảm xúc, Quý Hàn cho lui hộ vệ, đợi người đi rồi, hắn mới lại nhìn Triệu Kiếm Quy, chuyển đề tài, sắc mặt ngưng trọng lên: “Chúng ta nói chuyện chính sự.”
Triệu Kiếm Quy ngẩn ra: “Chuyện gì?”
Quý Hàn nói: “Đêm qua ta lại cùng Hoa hộ pháp và Vệ Kỳ thảo luận, chuyện thích khách …… Bọn họ vẫn hoài nghi là Ôn trưởng lão làm.”
Triệu Kiếm Quy nhớ tới bộ dáng của Ôn trưởng lão, rất là đồng ý với hoài nghi của bọn họ.
Hắn luôn cảm thấy Ôn trưởng lão sẽ gây bất lợi cho Quý Hàn, mà Ôn trưởng lão lại giữ chức vị quan trọng trong Ma Giáo, nếu thật sự chuyện thích khách là do lão, không biết về sau lão sẽ lại bày trò gì.
“Bọn họ chỉ có hoài nghi, không có chứng cớ, nói cách khác, ta vẫn không biết rốt cuộc là ai muốn giết ta.” Quý Hàn thản nhiên nói, “Mỗi người bên cạnh ta đều có khả năng này, mà ta lại không cách nào nhìn thấu tâm can bọn họ.”
Triệu Kiếm Quy thầm giật thót, hắn nghĩ, bản thân hắn có phải cũng là một người …… Muốn giết chết Quý Hàn hay không?
Quý Hàn lại nói: “Ta hiện tại chỉ biết người kia sẽ không phải là ngươi.”
Triệu Kiếm Quy giật mình nói: “Vì sao?”
“Nếu ngươi muốn giết ta, ngươi sẽ công công chính chính rút kiếm quyết đấu với ta.” Quý Hàn khẽ cười nói,“Triệu đại hiệp tuyệt sẽ không dùng loại thủ đoạn lén lút.”
Triệu Kiếm Quy đã nói không ra lời.
Hắn đâu chỉ dùng thủ đoạn lén lút, hắn còn dùng loại thủ đoạn hạ lưu.
Quý Hàn xem lườm hắn một cái: “Mấy ngày nay vì sao lúc nào ngươi cũng tỏ ra lo lắng? Đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Kiếm Quy vội vàng phủ nhận: “Không có việc gì, không có gặp chuyện không may.”
Quý Hàn hạ giọng nói với hắn: “Có chuyện gì phải nhớ nói cho ta biết, đừng để nghẹn ở trong lòng.”
Mấy lần Triệu Kiếm Quy muốn mở miệng, cuối cùng lại nuốt trở vào.
Quý Hàn không ép hắn, chỉ rũ mi mắt, bình tĩnh nhìn chằm chằm xuống mặt đất.
Triệu Kiếm Quy cuối cùng cũng thoát khỏi vạn phần khúc mắc trong nội tâm của mình, lúc này hắn mới cảm thấy Quý Hàn tựa hồ có chuyện, do dự một lát, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao?”
Quý Hàn tựa hồ đang cố hết sức tự trấn tĩnh mình.
Triệu Kiếm Quy bỗng nhiên có chút lo lắng.
“Ngươi làm sao vậy?” Triệu Kiếm Quy nhẹ nhàng cầm lấy tay Quý Hàn,“Xảy ra chuyện gì? Nói cho ta biết.”
Quý Hàn lại giương mắt nhìn hắn.
“Triệu Kiếm Quy……” Quý Hàn nắm lấy tay hắn,“Ta thực ra rất sợ hãi.”
Triệu Kiếm Quy ngẩn ngơ một lát, sau đó nhịn không được nắm lấy tay Quý Hàn: “Ngươi…… Ngươi chớ kinh hoảng.”
Hắn rất muốn nói với Quý Hàn, nói ngươi còn có ta, nhưng hắn không dám mở miệng.
“Triệu Kiếm Quy, ta……” Quý Hàn cắn chặt răng, thấp giọng nói,“Nếu ta không phải giáo chủ thì tốt rồi.”
Triệu Kiếm Quy đã kéo y vào lòng, Quý Hàn cũng không có né tránh hắn.
“Đừng sợ.” Triệu Kiếm Quy nhẹ giọng nói, “Ngươi còn có ta.”
Trong đầu hắn là một mảnh hỗn loạn, cơ hồ đã không biết bản thân mình đang nói những gì, hắn chỉ nghĩ, nếu Quý Hàn không phải giáo chủ Ma Giáo, mà bản thân hắn cũng không phải đại hiệp chính phái, vậy thì đã tốt rồi.
“Đúng vậy.” Quý Hàn siết chặt tà áo của y, ngữ điệu bình thản, chậm rãi mở miệng,“Ta còn có ngươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...