Ma Giáo Ôn trưởng lão rốt cuộc cũng mang người đến kịp.
Hứa Cảnh Oanh đã bị trọng thương, Sử Cái gần như cùng đường mạt lộ.
Bọn người Ma Giáo khống chế Hứa Cảnh Oanh cùng Sử Cái, Ôn trưởng lão đi đến bên cạnh Triệu Kiếm Quy, có vẻ thập phần thân thiết, lên tiếng hỏi thăm.
“Triệu đại hiệp.” Hắn nói, “Ngài không sao chứ?”
Vai phải của Triệu Kiếm Quy lãnh một kiếm của Hứa Cảnh Oanh, tuy nói miệng vết thương không sâu, nhưng hắn mặc bạch y, thoạt nhìn chỉ thấy máu tươi đầm đìa, rất là dọa người.
Ôn trưởng lão nói: “Hai kẻ này tạm thời giao cho giáo chúng xử lý, Triệu đại hiệp hẳn là không có dị nghị?”
Triệu Kiếm Quy nhìn lão, thần sắc có chút phức tạp.
Hắn gật đầu, lúc này Ôn trưởng lão mới quay đầu nhìn Quý Hàn đang trọng thương hôn mê, nói: “Xin Triệu đại hiệp yên tâm, ta liền phái người đi tìm Diêm đại phu lại đây.”
Triệu Kiếm Quy vốn muốn hỏi tình hình của Tiểu Lâm, đi lấy một thanh kiếm căn bản không cần nhiều thời gian như vậy, hắn lo rằng Tiểu Lâm đã bị Hàn Nha sát hại, nhưng Ôn trưởng lão này…… Thật sự có chút cổ quái.
Từ đầu đến cuối hắn vẫn chưa mở miệng.
Ma Giáo đệ tử điểm hết huyệt đạo khống chế rồi đem hai kẻ kia rời đi, sau đó vội vàng dọn dẹp thi thể của Quải tử tôn, cuối cùng cứu trị hộ vệ trọng thương ngoài cửa.
Hết thảy các công đoạn làm rất thành thục, giống như Ma Giáo rất thường bị thích khách tấn công giết người.
Triệu Kiếm Quy đã không muốn nói gì thêm.
Vẻ mặt của đại thị nữ vẫn là sốt sắng trông coi Quý Hàn, Triệu Kiếm Quy đi qua, nhặt vỏ kiếm trên mặt đất lên, tra kiếm vào vỏ, đau đó đặt trường kiếm bên cạnh Quý Hàn.
Sắc mặt của Quý Hàn trắng bệch như tờ giấy, y mới vừa nôn máu, bên môi còn loang lổ vết đỏ, Triệu Kiếm Quy hạ thấp người nhìn kỹ y, còn muốn vươn tay lau cho y, nhưng bỗng nhiên lại nhớ ra trong phòng còn một đống người nhìn chằm chằm bọn họ, làm như vậy không khỏi quá mức ái muội, vì thế hắn giữ nguyên tư thế cứng ngắc xem xét hơi thở của Quý Hàn, lại âm thầm cảm khái, ừ, còn chưa có chết.
May mà còn chưa chết.
Triệu Kiếm Quy thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hắn ngẩng đầu, đại thị nữ đang trơ mặt không nói gì nhìn hắn.
Triệu Kiếm Quy cảm thấy hắn hẳn là nên nói gì đó, nhưng hắn bỗng nhiên không biết nên nói cái gì mới tốt.
Trong bí kíp không viết lúc Quý Hàn trọng thương thì hắn phải làm gì.
Triệu Kiếm Quy chỉ có thể cứng ngắc nói: “Ngươi yên tâm, hắn không có việc gì.”
Đại thị nữ vẫn chưa nói gì.
Lời này cứ như đang an ủi chính hắn.
Triệu Kiếm Quy cảm thấy rất là xấu hổ.
Đại thị nữ nhìn quanh phải trái, bỗng nhiên nhỏ giọng nói cùng hắn: “Triệu công tử, ngài …… Ta biết ngài đang lừa gạt giáo chủ.”
Triệu Kiếm Quy thầm cả kinh, cho rằng đại thị nữ nhìn ra hắn chỉ muốn sắc dụ Ma Giáo giáo chủ.
Đại thị nữ lại nói: “Thân thể ngài không có chỗ không thoải mái, đêm qua hẳn là chưa phát sinh chuyện gì.”
Triệu Kiếm Quy: “Ách……”
Nguyên lai nàng nói chuyện này……
Triệu Kiếm Quy nhăn mày, cẩn thận suy tư xem giờ phút này phải ứng phó ra sao.
Đại thị nữ thở dài: “Ngài yên tâm, ta sẽ không nói cho giáo chủ biết.”
Mặt mũi của Triệu Kiếm Quy đầy vẻ mông lung.
“Ta nhìn ra được ngài chân tâm ái mộ giáo chủ.” Đại thị nữ nói,“Bằng không lúc vừa rồi sẽ không phẫn nộ thay giáo chủ như vậy.”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Chuyện này tựa hồ có chút hiểu lầm.
Đại thị nữ: “Chẳng qua phương thức của ngài quá sai lầm, yêu một người, vốn là nên thẳng thắn đối đãi thành khẩn với y, lần này không sao, sau này hy vọng Triệu công tử không cần lừa gạt giáo chủ nữa.”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Làm sao không-cần …… chuyện-lừa-gạt này rất nghiêm trọng nha!
Đại thị nữ nói: “Giáo chủ tuy rằng không thích nhiều lời, nhưng sau một trận chiến này, ta cũng nhìn ra được y yêu ngài.”
Triệu Kiếm Quy: “……”
“Triệu công tử.” Đại thị nữ rút khăn tay cảm động chấm nước mắt mãn nguyện nói,“Ta chúc các ngươi hạnh phúc!”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...