Translator: Nguyetmai
Sự tan vỡ của đoàn trộm mộ khiến cho Phủ lệnh của thành Cô Tô gỡ xuống được một gánh nặng, Khai Tâm được lĩnh Tiểu Hoàn Đan như ý muốn xong lại tiếp tục luyện công. Hắn đến bên ngoài Hắc Phong Trại, dùng cả một buổi chiều và một buổi tối để nâng "Hoa Lang Đao Pháp" và "Ngũ Hành Liên Hoàn Phủ" lên đến cảnh giới tầng thứ chín, nội lực đã gần đến 35 điểm. (Cảnh giới Xuất Nhập 40 điểm)
Sáng ngày hôm sau, trời vừa sáng tinh mơ, Khai Tâm đã bị Bạch Lãng lay tỉnh…
"Sao thế?"
Khai Tâm còn buồn ngủ, mệt rã rời vừa ngáp vừa ngồi dậy từ trên giường, vừa liếc mắt đã thấy thủ phạm nhanh chóng trở về trước màn hình máy tính, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính cùng với Trần Phàm và Tề Tứ: "Cảnh giới Xuất Nhập! Trời ạ… Chỉ còn một ngày nữa thôi… Thế mà lại để hắn vượt lên trước rồi."
"Tên súc vật Ngữ Trà này."
"Thằng nhãi này cũng 38 rồi, chậc, số liệu được cập nhật từ hôm qua, đoán chừng cũng đã đến cảnh giới Xuất Nhập rồi." Ba người vừa ghen ghét vừa ngưỡng mộ, người này một câu người kia một câu. Trần Phàm phụ trách điều khiển con chuột, cậu ta kéo xuống, quét hết số liệu từng mục của những người đứng đầu "Bảng giang hồ Nam Hoa".
Xem đến đây, Khai Tâm bỗng hiểu rõ.
Giống như kiếp trước, tin tức Ngữ Trà là người đầu tiên đạt đến cảnh giới Xuất Nhập đã truyền khắp Nam Hoa, ba con sói cô đơn bị sốc, trong lúc phấn khích đã đánh thức mình dậy.
Nhưng mà…
"… Cũng nhanh thật đấy."
Ngoài mặt Khai Tâm có chút cảm thán, nhưng trong lòng thì không cảm thấy bất ngờ: Mặc dù những người này vào giang hồ trước hắn một thời gian, nhưng xét về kinh nghiệm trên các phương diện thì chắc chắn sẽ không bằng hắn. Ấy vậy mà vẫn giữ được vị trí đầu bảng và đi trước mình một cách vững vàng như vậy, đúng là thực lực không tầm thường.
"Khai Tâm, cậu ở phủ Mộ Dung thế nào rồi?"
"Cũng được, hai ba ngày nữa là đến được cảnh giới Xuất Nhập."
Ba người cùng quay đầu lại, nhìn Khai Tâm đầy sâu xa, không hề nói gì mà chuyển dời tầm mắt sang máy tính: "Lần sau đổi một trò đùa khác mà bọn tôi có thể chấp nhận được đi."
"Cậu đấy, càng ngày càng không thật thà… Biết nói dối luôn rồi." Bạch Lãng vừa tiếp tục di chuột vừa vô cảm lắc đầu thở dài.
Cũng không thể trách họ không tin được.
Khai Tâm tốn hết cả tuần ở phủ Mộ Dung rồi mới bắt đầu nhận nhiệm vụ, thời gian luyện công cụ thể cũng không được lâu, sao có thể vượt lên trên ba người họ được?
Tất nhiên ba người này sẽ cho rằng Khai Tâm đang nói đùa.
"…"
Ngồi nghệt trên giường một lúc, Khai Tâm mới biết sự thành khẩn của mình không có sức thuyết phục đến cỡ nào, bất đắc dĩ thở dài một hơi trong lòng. Hắn lười giải thích, nhảy xuống từ trên giường, vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Sau khi ra ngoài, hắn phát hiện ba con sói cô đơn vẫn đang cố thủ tại chỗ không hề nhúc nhích, tập trung tinh thần quan sát số liệu, trong mắt mỗi người đều có một ngọn lửa chiến đấu mãnh liệt, hắn không khỏi tò mò: "Hôm nay sao thế? Không cần đi học à?"
Khai Tâm nhìn thoáng qua đồng hồ, tám giờ kém mười, sắp trễ giờ rồi.
Ba người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Khai Tâm bằng ánh mắt chứa đầy oán hận: "Làm ơn đi, hôm nay là cuối tuần!"
"Bọn tôi không giống như cậu, mỗi ngày có nhiều thời gian như vậy mà cũng không biết trân trọng."
"Tôi sai rồi, là lỗi của tôi, tôi biến đây."
Khai Tâm không chịu nổi đám bạn cùng phòng chửi hội đồng mình, hắn vừa cười vừa mặc áo khoác ra khỏi cửa.
"Mua thịt viên giùm tôi nhé."
"Bánh bao hấp ba đồng, cảm ơn."
"Một sữa đậu nành và bánh quẩy…"
Ba con sói cô đơn vô cùng ăn ý lên tiếng gọi món với "nhân viên giao hàng".
…
Thái độ nhận lỗi của Khai Tâm rất tốt, tự giải quyết vấn đề bữa sáng của mình xong rồi vẫn không dừng lại, tay bưng miến sợi, sữa đậu nành, còn bánh bao hấp, bánh quẩy thì treo trên ngón tay, chui rúc giữa dòng người tấp nập thật khổ sở mới ra ngoài được, bước nhẹ nhàng nhanh chóng về phía tòa nhà ký túc xá, nhưng đến nửa đường lại bị người nào đó kêu lại: "Trần Khải Tâm."
Giọng nói rất quen, dường như những âm thanh ở xung quanh nhỏ đi rất nhiều.
Khai Tâm cẩn thận xoay người, Hứa Hinh cười xinh xắn đứng trước mặt hắn.
Chiếc váy liền màu trắng khoác thêm một cái áo ngoài màu vàng tinh xảo, phối hợp với quần jean thoải mái. Khuôn mặt hơi ửng hồng, mười ngón tay đan vào nhau, vẻ thuần khiết động lòng người mang theo chút ngượng ngùng và căng thẳng, chắc là cô ấy nhận ra mình rồi gọi tên một cách vội vàng đã thu hút sự chú ý không cần thiết của quá nhiều người…
"Hứa Hinh?"
Mặc dù có tí miễn dịch với người đẹp, Khai Tâm vẫn bị choáng vì Hứa Hinh bất chợt xuất hiện trước mặt với hình tượng xinh đẹp đến thế. Hắn hít sâu một hơi, dừng bước chân lại.
"Bây giờ cậu có rảnh không? Tớ có chút chuyện muốn hỏi cậu."
Hứa Hinh đỏ mặt, đây là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện với một chàng trai trước ánh mắt chăm chú của nhiều người như vậy, mặt cô nóng lên dữ dội.
"Nếu cần nói lâu thì cậu nhìn đi."
Khai Tâm nở một nụ cười bất đắc dĩ và nhấc hai tay lên: "Tớ đang có nhiệm vụ, cậu đợi tớ xuống đây rồi nói được không? Hay là đến phòng ký túc xá của tớ ngồi chơi?"
Cái gì?!
Ban ngày ban mặt, dụ dỗ một cô gái trẻ trung vào ký túc xá nam sao?
Cậu không biết xấu hổ quá rồi đấy!
Đám con trai đứng xung quanh suýt nữa làm rơi cả con ngươi ra ngoài!
Nhưng, phản ứng của Hứa Hinh mới khiến cho tất cả đám con trai phải tan nát cõi lòng, đôi mắt cô ấy sáng lên, có vẻ như rất bất ngờ: "Ký túc xá nam của các cậu thì liệu có tiện không?"
"Không sao, mấy người họ đều thức dậy hết rồi."
Lúc Khai Tâm nói câu này cũng cảm thấy rất mơ hồ, sau khi thốt ra câu "Đến ký túc xá của tớ ngồi chơi" thì hắn đã hối hận lắm rồi, không ngờ Hứa Hinh lại không hề do dự gì mà gật đầu đồng ý.
Cái tình huống gì đây?
Đầu óc của Khai Tâm có chút mờ mịt, nhưng vẫn đúng lúc đưa ra lời mời với Hứa Hinh.
"Vậy được thôi, thật ra tớ muốn xem thử 'Bảng giang hồ Nam Hoa' mà các cậu làm từ lâu rồi."
Khai Tâm lập tức nhẹ nhõm: Thì ra là vậy.
Hứa Hinh cũng là sinh viên của khoa máy tính, bây giờ "Bảng giang hồ Nam Hoa" cũng thịnh hành trong đại học Nam Hoa, thảo nào cô ấy muốn chủ động qua đây xin tham quan.
Mặc dù đã đồng ý một cách thoải mái, nhưng lúc thật sự bước chân vào cửa tòa nhà ký túc xá nam, Hứa Hinh lại trở nên căng thẳng, cô ấy đi theo sát phía sau Khai Tâm, mặt ửng đỏ, cúi đầu xuống không dám nhìn lung tung, đáng yêu như một quả đào vậy.
Ngay lúc về đến phòng ký túc xá, Khai Tâm quan sát tình hình trước, sau khi xác định ba con sói cô đơn không có đặt lung tung mấy thứ cấm kỵ như tất thối, quần lót, không phải đang xem mấy bộ JAV của Nhật thì hắn mới yên tâm can đảm dẫn Hứa Hinh vào phòng.
Ngay khoảng khắc làn gió thơm phức thổi vào trong phòng, ba con sói cô đơn đang bổ nhào lên bàn gặm thức ăn lập tức sửng sốt, sau đó đơ ra hoàn toàn, miệng Tề Tứ có mấy cọng miến đang treo lủng lẳng… Sữa đậu nành nhỏ từng giọt lên quần Trần Phàm… Bạch Lãng còn kêu lên một tiếng thật thảm thiết: "A!!!" Cậu ta bị phỏng vì nhân thịt nóng hổi của bánh bao hấp rồi xông vào phòng vệ sinh, ở trong nửa ngày không ra ngoài.
Phản ứng gì mạnh dữ vậy?
Hứa Hinh không hề biết hoa khôi của trường có lực sát thương thế nào đối với những thằng con trai suốt ngày ru rú trong nhà, cô ấy chớp chớp mắt, không hiểu mô tê gì cả.
"Không cần để ý đến họ."
Nhìn thấy đám anh em của mình vô tích sự như vậy, Khai Tâm cảm thấy vô cùng mất mặt, hắn ho khan một tiếng, ma xui quỷ khiến thế nào mà kéo vị khách quý đang đỏ mặt ngồi xuống trước bàn máy tính.
Hành động này khiến cho Khai Tâm vừa mới tỉnh táo lại và Hứa Hinh đều đỏ hết cả mặt, lập tức tách ra như bị điện giật, mà người đứng xem là Tề Tứ cũng bị dọa cho giật nảy mình, "sụt" một tiếng. Cậu ta dùng nhiều sức quá, cọng miến chui thẳng vào trong khí quản. Cậu ta che miệng, đỏ mặt tía tai trở thành người thứ hai chạy vào phòng vệ sinh, ho sặc sụa một trận.
Trần Phàm còn quá đáng hơn, sữa đậu nành trong tay đổ đến một nửa rồi mới nhận ra mình đã bị bỏng, tay chân luống cuống hết cả lên, vừa giơ ngón cái với Khai Tâm vừa nghiến răng nghiến lợi nhịn đau chạy vào phòng vệ sinh.
"Bọn họ bị sao vậy?"
Nhìn thấy từng người một vọt vào phòng vệ sinh, nét ửng đỏ trên mặt Hứa Hinh đã giảm đi chút ít, chủ động chuyển dời sự xấu hổ vì sự tiếp xúc thân mật lúc nãy.
"Ừm…"
Sau khi Khai Tâm hồi phục tinh thần thì giải thích một cách bình tĩnh đến lạ thường: "Không sao, họ quen dùng bữa trong phòng vệ sinh rồi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...