Luận Kiếm Toàn Cầu

Editor: Nguyetmai

Khai Tâm hoàn toàn không có manh mối gì về nhiệm vụ thuyền muối của Mộ Dung gia tộc, bởi vì số lượng nhiệm vụ trong kiếp trước cực kì lớn, mỗi môn phái đều có vô số nhiệm vụ to nhỏ khác nhau, phức tạp và bao gồm nhiều lĩnh vực đa dạng. Đây là nhiệm vụ mà Mộ Dung tiểu thư đích thân giao cho nên Khai Tâm cũng không từ chối, hắn nhận nhiệm vụ thuyền muối đó, sau khi tìm hiểu tình hình rõ ràng thì rời khỏi căn phòng.

Lúc đi tới chuồng thỏ ở hậu viện, cô bé Vũ Lạc đang giằng co với thỏ, không thèm để ý tới khi Khai Tâm đi qua, Khai Tâm thì đang mải nghĩ ngợi nên cũng không chú ý tới.

Đúng lúc ấy, tiếng bước chân dồn dập bỗng vọng tới từ bên ngoài, mấy người vội vàng bước vào. Nhìn thấy Khai Tâm, hai mắt họ sáng lên: "Khai Tâm đại sư huynh!"

"Ha ha, đúng là huynh thật rồi!"

Giọng nói quen thuộc khiến Khai Tâm sực tỉnh. Hắn ngẩng đầu lên, một vài khuôn mặt thân quen của Tuyền Phong Tiểu Lý, Hạc Thập Nhất, Từ Lãng, Lan Nghiên, Hiểu Phù chạy vụt tới trước mặt hắn.

"Được đó, đại sư huynh, huynh thật là! Về mà không báo một tiếng gì cả!" Tuyền Phong Tiểu Lý đấm vào người Khai Tâm một cái, sau đó cười to khoác vai hắn: "Tới Ngọc Môn Lâu đi! Mở tiệc mừng huynh về!"

"Phải đấy!"

"Lâu lắm rồi không uống rượu với huynh, bây giờ huynh nổi tiếng rồi, sau này sẽ càng khó có cơ hội hơn nữa!"


Từ Lãng cười to tán thành, Hạc Thập Nhất mỉm cười đứng ở bên cạnh, dáng vẻ vẫn kiệm lời như cũ, nhưng nom dường như tâm trạng khá tốt.

"Sao mọi người cùng tới cả vậy?"

Việc năm người tới đây khiến Khai Tâm cũng thấy bất ngờ và mừng rỡ.

Lan Nghiên nhanh miệng chen lời, bộ dạng của nàng ấy rất kích động, sôi nổi giải thích thay cho mọi người. Mặc dù tốc độ nói rất nhanh, nhưng Khai Tâm vẫn hiểu được đại khái.

Sau khi để mất cống phẩm, nhận ra tính chất nguy hiểm của hộp gấm, mấy người Lan Nghiên đều từ bỏ nhiệm vụ và trở về thành Cô Tô. Ở Mộ Dung thế gia, dù sao cũng thường xuyên gặp mặt, họ nhanh chóng quen với Tiểu Lý, uống rượu cùng nhau, làm nhiệm vụ cùng nhau, tính cách của Tiểu Lý cũng hợp với họ, thế là trở thành bạn bè!

"Vừa rồi bọn muội còn luyện công cùng nhau nữa, nghe nói huynh trở về, sợ huynh sẽ đi ngay, thế là vội vàng trở lại!" Hiểu Phù nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Khai Tâm, nói bằng giọng nhẹ nhàng.

"Đúng thế, Hiểu Phù tỷ tỷ của bọn muội thúc giục bao lần trên đường đi… Ha ha…"

"Lan Nghiên miệng rộng quá rồi đấy, toàn nói linh tinh không à." Hiểu Phù lập tức đỏ mặt, giả vờ đi véo tai Lan Nghiên, nhưng bị Lan Nghiên tránh thoát.

Cả nhóm nhìn nhau mỉm cười.

"Lâu lắm rồi không gặp, ta cũng nhớ mọi người lắm, đi! Chúng ta tìm nơi nào đó ngồi trò chuyện với nhau." Khai Tâm nói.

Ở đại sảnh của Mộ Dung thế gia, dưới ánh mắt hâm mộ của đám đệ tử nghe tin mà tới, nhóm người gồm những đệ tử đầu tiên của Mộ Dung thế gia rời khỏi phủ, đi về phía Ngọc Môn Lâu.

Trên đường đi, Tuyền Phong Tiểu Lý không quên kể cho Khai Tâm biết về tình hình trước mắt của thành Cô Tô.

Thì ra từ khi hắn rời đi, Thiên Bá Môn đã nhanh chóng khuếch trương thế lực, định tiêu diệt Long Hổ Môn để trở thành môn phái số một của thành Cô Tô.

Thế nhưng, sau khi giành cống phẩm thất bại, gặp phải sự phản kích của Long Hổ Môn, Thiên Bá Môn đã bị tổn thất nặng nề. Khi mấy người Hạc Thập Nhất trở về, họ cũng hợp sức với Long Hổ Môn đánh Thiên Bá Môn tan tác. Đã thế lúc đó còn có tin Khai Tâm bước lên vị trí thứ ba trên bảng danh gia, Thiên Bá Môn càng cảm thấy áp lực hơn nữa, ngày nào cũng lo lắng hắn trở về và đánh tới. Với hai mối giày vò như vậy, bang phái của chúng dần dần suy sụp.

Một tháng trước, bang phái vốn chỉ còn vài con mèo con ấy đã hoàn toàn trở thành bang phái hạng bét.


Nghe tới đây, Khai Tâm mới nhớ tới việc mình từng bị đệ tử của Thiên Bá Môn tập kích trên đường đi. Khi ấy hắn còn hạ quyết tâm sẽ xử lý nó khi trở về, nhưng có vẻ như bây giờ không cần nữa rồi, Thiên Bá Môn đã bị hủy diệt hoàn toàn.

"Đại sư huynh, gần đây Long Hổ Môn đang ngày càng lớn mạnh, bắt đầu có khí thế của môn phái số một trong thành Cô Tô rồi!"

Lúc ngồi trên tầng hai của Ngọc Môn Lâu, Tuyền Phong Tiểu Lý nói: "Nhưng Cửu Văn Long cũng biết cách đối nhân xử thế lắm, hắn ta quản lý đệ tử trong môn khá tốt, không đi gây sự, cũng rất tôn trọng Mộ Dung thế gia chúng ta."

"Ồ?" Khai Tâm nhướng mày, đúng là trước kia Long Hổ Môn đã từng ra điều lệnh quản lý đệ tử trong môn, nhưng kéo dài được đến hiện tại thì cũng chẳng dễ dàng gì.

"Chuyện này là thật đấy." Lan Nghiên hào hứng nói: "Mỗi lần bọn muội tìm nơi luyện cấp mà gặp được người của Long Hổ Môn thì họ đều gọi Tuyền Phong Tiểu Lý là Phong ca, sau đó nhường lại khu vực, Tiểu Lý vô cùng đắc ý."

"Nghiên Nghiên, nói gì đấy, mấy chuyện xấu hổ này nói trước mặt người khác thôi chứ, ai lại nói trước mặt đại sư huynh như vậy? Người ta chẳng qua là nể mặt đại sư huynh thôi." Tuyền Phong Tiểu Lý lườm Lan Nghiên, bộ dạng có vẻ rất xấu hổ.

Khai Tâm bật cười: "Nhóm của Tây Môn thì sao?"

"À, đi làm nhiệm vụ rồi. Bây giờ Tây Môn lợi hại lắm, không chỉ tới cảnh giới Huyền Diệu, mà còn lấy được bốn môn võ học thượng thừa từ sư môn, thoải mái hơn bọn ta nhiều, bây giờ đang là lão đại của Cô Tô Lục Hiệp đấy."

"Cô Tô Lục Hiệp?" Khai Tâm sửng sốt.

Khuôn mặt của Tuyền Phong Tiểu Lý hiện lên vẻ ngại ngùng: "Là thế này, bọn ta cảm thấy bây giờ sư huynh có danh tiếng như thế, nếu bọn ta nhắc đến huynh thì chắc chắn kẻ khác sẽ nói bọn ta tự dát vàng lên mặt. Vì thế, ta, Tây Môn, Thương Lang, Huyền Côn, Huyền Trọng và Càn Khôn Tử mới thành lập nên một tổ sáu người, định bụng sau này sẽ xông xáo giang hồ, đuổi theo bước chân của đại sư huynh. Hề hề, cũng coi như có chút thành tựu rồi, được xưng là Cô Tô Lục Hiệp trong thành Cô Tô này."

"Được đó." Khai Tâm cười, nâng chén rượu lên: "Mọi người cùng cạn một chén vì Cô Tô Lục Hiệp nào."


Cả nhóm đồng loạt hưởng ứng một cách sôi nổi.

Rượu đã vào bụng, bầu không khí lập tức nóng lên.

Tuyền Phong Tiểu Lý đánh bạo nói liều: "… Đại sư huynh, huynh cứ nhìn xem, một ngày nào đó, Tiểu Lý ta cũng sẽ nhảy lên bảng danh gia, gặt hái chút thành quả giống đại sư huynh!"

Trong những tiếng cười, cả đám lại uống một lượt rượu nữa.

"Đại sư huynh, ta vẫn luôn có một suy nghĩ."

Sau ba lượt rượu, Tuyền Phong Tiểu Lý đột nhiên nhìn chằm chằm vào Khai Tâm, cậu ta cảm khái một tiếng: "Huynh nhìn huynh đi… Bây giờ đã nổi tiếng thế này rồi, nhưng có lúc ta lại cảm thấy huynh rất kì lạ. Trong khoảng thời gian qua, huynh không gia nhập vào bang phái nào, cũng không thành lập bang phái, ngay cả bang phái lớn có danh tiếng và thực lực như Hiệp Nghĩa Môn cũng không vào… Huynh chỉ lo việc nâng cao thực lực, dường như có một mục tiêu nào đó, nhưng lại khiến người ta không đoán ra nổi."

"Ta cảm thấy như vậy rất tốt." Sắc mặt của Khai Tâm vẫn bình thản như thường, hắn mỉm cười rót rượu cho mình.

"Ta thì thấy không tốt chút nào, thật đấy! Rất lâu trước kia, ta và Tây Môn đã đợi rồi, hi vọng huynh sẽ thành lập bang phái! Trước kia huynh còn viện lý do được, bây giờ, từ danh tiếng, thực lực đến tài năng, kiến thức, chúng ta đều có cả rồi, chỉ chờ huynh vung tay lên nữa thôi. Đừng nói là thành Cô Tô, thậm chí chúng ta còn có thể xây dựng được một cơ nghiệp ở cái Giang Nam này ấy chứ!"

Trên bàn, mấy người Hạc Thập Nhất cũng tỏ vẻ mong đợi, nhìn Khai Tâm một cách nghiêm túc…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui