Editor: Nguyetmai
Những người trông coi Thần Kiếm Hộ Quốc là tám tướng quân với dáng người cao lớn vạm vỡ, mặc giáp kim loại, đeo hai thanh kiếm bên hông. Dù là khí chất, tướng mạo hay sự uy nghiêm của họ thì đều hơn hẳn những vệ binh thông thường ở dọc đường, thực lực mạnh hơn gấp mấy lần. Mười sáu con mắt đổ dồn lên mặt Khai Tâm, sau mấy lần dò xét, keng, tất cả cùng rút hai thanh kiếm ra!
Rầm!
Nhảy lên một bước, tám tướng quân bù nhìn cùng biến mất tại chỗ, dưới khoảng cách gần, những lưỡi kiếm đồng loạt chém tới…
"…"
Đôi mày Khai Tâm nhíu chặt, giờ khắc này, tâm trạng vẫn luôn bình thản của hẳn rốt cuộc cũng hơi dao động.
Nắm lấy Ngân Lang Phá Hoàng Kiếm, vầng sáng màu vàng ngoài cơ thể dần dần đậm lên!
Thế nhưng, ngay khi tướng quân bù nhìn lao tới trước mặt, ánh mắt của Khai Tâm trở nên sắc bén, chuẩn bị ra tay, một luồng sát khí cực kì lạnh lẽo đột nhiên bùng lên sau lưng, không hề có bất cứ điềm báo gì trước đó!
Dựa vào nội lực tản ra bên ngoài, chẳng cần quay đầu lại thì Khai Tâm cũng cảm nhận được hình ảnh sơ lược phía sau, có vẻ như một hơi thở mạnh mẽ khác thường vẫn ở nơi đó.
Hơi thở này là của… Nhẫn Vương!!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, từ khi hơi thở đó xuất hiện đột ngột, đến khi tám tướng quân bù nhìn lướt qua trái phải, rồi tới lúc hắn phát hiện ra sự tồn tại của Nhẫn Vương ở sau lưng, tất cả chỉ trong một cái chớp mắt.
Rầm!!
Cánh tay vàng óng đánh thẳng vào Kim Chung Tráo bên ngoài cơ thể Khai Tâm. Kim Chung Tráo vọng ra âm thanh như tiếng sụp đổ của một tòa tháp ngàn năm, hoàn toàn bị phá vỡ dưới đòn đánh của Nhẫn Vương.
Một dòng máu tươi hộc ra từ miệng Khai Tâm, người hắn văng ra như đạn, đập vào lăng tẩm. "Rầm!" một tiếng, hắn va vào vách tường của lăng, sau đó ngã xuống mặt đất, ngay đằng trước Thần Kiếm Hộ Quốc.
"…"
Vẫn chưa chết!
Ho ra hai búng máu đen, Khai Tâm vội vàng hồi thần. Hắn cắn chặt răng, không để ý tới cơn đau kịch liệt trong người, nhanh chóng lấy ba viên Ngọc Lộ Hoàn ra khỏi túi Càn Khôn rồi nhét hết vào miệng, đồng thời ngồi khoanh chân xuống. Liếc nhìn tình hình trong lăng tẩm một lượt, hắn vẫn quyết định khởi động Tinh Thần Thổ Nạp Pháp.
Trong lăng tẩm, tám tướng quân bù nhìn đằng đằng sát khí, dùng thân thể để chặn đứng các cửa vào của lăng tẩm. Một hàng hợp sức để chống lại Nhẫn Vương mặc Hoàng Kim Khải Giáp đang có ý định xông vào lăng tẩm. Một hàng đứng ở đằng sau, ánh mắt lạnh lẽo mà kiên định, cầm hai thanh kiếm trông chừng trước Thần Kiếm Hộ Quốc.
Sức chiến đấu của tướng quân bù nhìn tương đương với phân thân của Nhẫn Vương, cùng là hậu kì của cảnh giới Sinh Tử, cơ thể rắn chắc không thua kém gì Hoàng Kim Khải Giáp, sau khi hợp sức, họ ngăn cản được Nhẫn Vương ở bên ngoài! Cũng nhờ những bù nhìn này mà Khai Tâm có cơ hội thở dốc sau khi trúng một đòn công kích trí mạng của Nhẫn Vương.
Đương nhiên, niềm vui chóng tàn..
Mặc dù sức chiến đấu của tướng quân bù nhìn không kém, nhưng dù sao Nhẫn Vương cũng là cao thủ cảnh giới Giải Thoát, mỗi chiêu mỗi thức đều có thể đánh bay đá trên người tướng quân bù nhìn ra. Không đến mười giây, một tướng quân bù nhìn đã bị Nhẫn Vương nhân cơ hội chém đứt một cánh tay, trực tiếp vỡ nát luôn.
Phù!!
Hiển nhiên mục đích của Nhẫn Vương chính là Khai Tâm - người đã xông vào lăng tẩm mà chẳng biết vì sao lại không bị bù nhìn công kích. Vừa có khe hở là y định xông vào, nhưng hàng tướng quân ở đằng sau đã vây kín rồi, tám thanh kiếm ẩn chứa sức mạnh khổng lồ lấp kín mọi phương hướng. Hừ lạnh một tiếng, Nhẫn Vương chỉ đành không cam lòng mà lui đi.
Nhìn đến đây, Khai Tâm biết ít nhất hắn còn một phút nữa.
Nhắm chặt hai mắt lại, xung quanh hắn trở nên tối đi, một ngôi sao như xuất hiện ngoài cơ thể… Tinh Thần Thổ Nạp Pháp được vận chuyển một cách điên cuồng, ngôi sao thứ hai cũng sáng lên…
Với tốc độ vận hành cao nhất của Tinh Thần Thổ Nạp Pháp, mọi đau đớn trên người đều bị át đi. Một luồng khí nóng nhanh chóng lan ra từ đan điền, phối hợp với tác dụng của ba viên Ngọc Lộ Hoàn, Khai Tâm nhanh chóng chữa khỏi nội thương do một chưởng của Nhẫn Vương, bổ sung vào phần nội lực đã bị hao tổn.
Cứ thế, nhờ vào tâm pháp nội công cảnh giới Huyền Diệu và hiệu quả của Ngọc Lộ Hoàn, nội thương nặng nề của hắn đã khỏi đến bảy, tám phần. Mặc dù chưa đạt tới trạng thái tốt nhất, nhưng nếu người ngoài nhìn thấy cảnh này thì chắc chắn sẽ giật mình đến rớt cả cằm. Dưới tình cảnh bị Nhẫn Vương chú ý, e là chẳng mấy người trong "Giang hồ" có thể giữ được bình tĩnh. Hầu hết đều sẽ nghĩ tới việc chạy trốn, tìm cơ hội rời đi trong lúc Nhẫn Vương đang bị cầm chân.
Nhưng ngay từ đầu Khai Tâm đã biết, đám Ninja có thể sống yên ổn với vệ bình bù nhìn thế này, chắc chắn là vì chúng không chủ động chọc đến những bù nhìn ấy, mục tiêu của Nhẫn Vương rất rõ ràng!
Tranh thủ thời gian để chữa trị vết thương và khôi phục trạng thái mới là lựa chọn số một của Khai Tâm, bởi vì chỉ có khôi phục lại sức lực thì hắn mới có hi vọng chạy trốn khỏi tay Nhẫn Vương.
Từ khi bị tập kích và bị thương nặng đến khi đưa ra những phán đoán này, tất cả chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Cũng may mà có kinh nghiệm của kiếp trước, nếu chỉ hơi kéo dài một chút thôi, thì ngay cả cơ hội cuối cùng cũng sẽ bị chôn vùi!
Rầm!!
Rầm!!
Trong lúc đó, lại có hai bù nhìn ngã xuống.
Khai Tâm mở hai mắt ra, vội vàng liếc nhìn Nhẫn Vương và năm tướng quân bù nhìn còn sót lại, lông mày hắn nhíu chặt: Không còn nhiều thời gian nữa, nhất định phải nhanh chóng rời khỏi đây!
Hắn đứng lên, dời ánh mắt, dừng lại ở cái hộp binh khí trên bàn ngọc…
Bộp!
Dùng tay đánh vỡ cái hộp, một thanh bảo kiếm lẳng lặng nằm trong hộp, vỏ kiếm được khảm bảo thạch màu vàng, xanh, tím đã bộc lộ hết sự quý phái, xa hoa của hoàng tộc.
Cho kiếm vào vỏ không chút do dự, hệ thống nhắc nhở hắn đã lấy được "Thần Kiếm Hộ Quốc", hắn cho nó vào túi Càn Khôn.
Trong nhiệm vụ lần này, ngoại trừ tiêu diệt tất cả Ninja trong tầng thứ hai thì còn phải lấy được Thần Kiếm Hộ Quốc và Ngọc Tỉ Truyền Quốc, bây giờ hắn đã hoàn thành được một trong ba rồi!
Nhưng Khai Tâm biết rằng, một khi hắn chết đi, chắc chắn vật phẩm của nhiệm vụ sẽ rơi ra và bị Nhẫn Vương lấy đi, cuộc đọ sức thực sự bây giờ mới bắt đầu.
Ánh mắt ngưng tụ lại, Khai Tâm xẹt qua bàn ngọc, đi tới phía sau năm tướng quân bù nhìn.
Cửa vào của lăng tẩm rất nhỏ.
Năm tướng quân bù nhìn chặn lại ở phía trước rồi thì chỉ có bay lên trên không trung mới qua được. Nhưng trong mắt Khai Tâm, đây không phải là lối sống, mà giống đường chết Nhẫn Vương cố tình tạo ra cho hắn thì đúng hơn.
Vẫn chưa tới lúc để phá vây…
Khai Tâm bình tĩnh đứng ở đằng sau, quan sát Nhẫn Vương chiến đấu với tướng quân bù nhìn, không ngừng dò xét khả năng hứng chịu công kích của bù nhìn.
Rầm!!
Rốt cuộc bù nhìn thứ tư cũng ngã gục. Một tướng quân bù nhìn nhào lên từ đằng sau để lấp vào lỗ hổng vừa rồi!
Lúc khe hở xuất hiện, Khai Tâm vẫn không nhúc nhích, đôi mắt bình thản của hắn nhìn chằm chằm vào tên Nhẫn Vương đã bị ép ra khỏi lăng tẩm một lần nữa. Hắn lấy giấy bút ra viết lên đó sáu chữ: "Rút ra cửa vào! Lập tức!" Rồi dùng bồ câu gửi ra ngoài.
Sau khi hoàn thành một loạt các hành động, tướng quân bù nhìn thứ năm cũng gục ngã trong tay Nhẫn Vương, rốt cuộc cửa vào của lăng tẩm cũng hoàn toàn lộ ra một khe hở…
Dưới chiếc mũ giáp hoàng kim, ánh mắt lạnh như băng của Nhẫn Vương lóe lên, y bỏ qua ba tướng quân bù nhìn cuối cùng và lao vào lỗ hổng…
Sao tướng quân bù nhìn có thể để mặc được?
Họ vừa hành động, bên phía trái ngược với Nhẫn Vương lập tức xuất hiện một lỗ hổng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...