Editor: Nguyetmai
Quả thực trong kiếp trước, Ngân Hồ chính là một niềm tiếc nuối trên con đường trở thành cao thủ của Khai Tâm. Nhưng kiếp này, hắn không có nhiều hứng thú trong việc khiêu chiến với các cao thủ ở khắp mọi nơi nữa. Tình cảm bị phản bội, ba năm tu luyện khắc khổ tan biến, cùng với sự hãm hại khó hiểu, tất cả khiến hắn xác lập nên một mục tiêu khác cho cuộc đời mình ngay từ mấy tháng trước.
Kiếp này, hắn không muốn can thiệp quá nhiều vào cuộc đời của người khác…
Theo Khai Tâm, đây là hành động vô trách nhiệm, vì thế, tuy đã gặp Ngân Hồ, nhưng hắn vẫn kiềm chế khát vọng trong lòng, không đi khiêu chiến với hắn ta.
Hơn nữa, bây giờ cũng không phải là lúc.
Với thực lực cảnh giới Huyền Diệu, hộ thể Kim Chung Tráo tầng thứ chín, lại có Huyễn Ma Thân Pháp phối hợp với thức thứ nhất Cầm Long Thủ và thức thứ hai Tiểu Long Hình của Chân Long Thập Thức, hắn đấu tay đôi với bất cứ người chơi nào cũng chẳng khác gì bắt nạt người ta. Hai chữ khiêu chiến này đã không thích hợp với hắn nữa.
Khai Tâm ổn định tinh thần, đọc sách mấy tiếng trong trường tư thục, cuối cùng ngộ tính của hắn cũng lên đến 60…
Trong khoảng thời gian này, Ngân Hồ đã rời khỏi trường tư thục từ lâu rồi. Không phải ai cũng có thể giống như Khai Tâm, ngay giai đoạn đầu đã bỏ ra mấy chục vạn một lần để tăng ngộ tính.
Lúc quyển sách cuối cùng biến mất khỏi lòng bàn tay, rốt cuộc Khai Tâm cũng thở phào một hơi như trút được gánh nặng. Đứng khỏi chỗ ngồi, dưới ánh mắt toát lên kính nể của những người chơi khác, hắn phất vạt áo và nhanh chóng rời khỏi lớp học.
"Cuối cùng cũng có thể luyện kiếm rồi."
Rời khỏi trường tư thục, Khai Tâm gọi ngay con ngựa đỏ thẫm ra, nhảy lên ngồi vững trên lưng ngựa, kéo dây cương và chạy về phía ngoài huyện Vu Hồ.
Sau một tiếng ngựa hí vang, con ngựa đỏ thẫm giơ cao vó trước lên ở ngoài Bạch Hổ Lâm! Sau khi hạ vó xuống, nó vẫn bất an, run rẩy lùi về sau, đánh chết cũng không chịu đi về phía trước dù chỉ nửa bước.
Đương nhiên Khai Tâm biết, thế này là vì hơi thở của Bạch Hổ lan khắp trong không khí đã làm con ngựa đỏ thẫm sợ hãi. Dù sao nơi này cũng là lãnh địa của chúa sơn lâm, chắc chắn dã thú thông thường không dám xâm phạm vào! Thế nhưng, nếu là danh mã siêu cấp như Đề Ảnh, nó sẽ chẳng vì sợ hãi hơi thở của Bạch Hổ mà không tiến lên, thậm chí còn không bị ảnh hưởng bởi khí thế của cao thủ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao trong giai đoạn sau, Đề Ảnh lại trở thành ngựa cưỡi hàng đầu mà các cao thủ chọn lựa.
Nếu gặp chút khí thế thông thường mà đã bị dọa sợ rồi, thì khi hai bên đối đầu, chẳng phải là mất mặt lắm sao?
Vút!
Khai Tâm xoay người xuống ngựa, hắn thuận tay thu con ngựa đỏ thẫm vào Mã Bài, rút thanh Ngân Lang Phá Hoàng Kiếm với tạo hình hết sức dị thường ra. Hắn bật nhảy người, tà áo xanh tung bay, vọt vào trong khu rừng có hổ trắng.
Tiếng hổ gầm trong núi càng lúc càng rõ, càng lúc càng gần, như thể có ai đó đang chọc giận Bạch Hổ, hơn nữa với tần suất âm thanh nghe được thì dường như số lượng Bạch Hổ còn rất nhiều…
Khai Tâm không hề giảm tốc độ, nhanh chóng tới khu đang chiến đấu.
Chỉ thấy Tiểu Bắc và Lôi Chiến đang không ngừng di chuyển dưới sự vây công của bảy tám con Bạch Hổ có khí thế lẫm liệt, hai con cương thi đứng cách đó không xa và giằng co với hai con Bạch Hổ khác, mặc dù cảnh tượng trông khá hung hiểm, nhưng vẫn nằm trong phạm vi ứng phó của họ.
Lôi Chiến và Tiểu Bắc đều có hộ thể thượng thừa, hơn nữa cảnh giới của Lôi Chiến còn không thấp, hẳn là đã đạt tới tầng thứ mười rồi, một mình đỡ hầu hết các đòn tấn công của Bạch Hổ.
Bởi vì thời gian tu luyện Linh Hư Thể ngắn nên Tiểu Bắc mới đạt tới hậu kỳ tầng thứ năm, nhận công kích của hai con Bạch Hổ cùng lúc là quá sức rồi. Cậu ta chỉ có thể đỡ các đòn đánh của Bạch Hổ dưới sự kiểm soát của Lôi Chiến, một khi trị số phòng ngự của Linh Hư Thể không đủ, cậu ta lập tức để Lôi Chiến hoặc cương thi giúp hấp dẫn lực chú ý của Bạch Hổ, bản thân mình thì chạy sang một bên khôi phục nội lực.
"Lão đại!"
"Khai Tâm?"
Hai người rất mừng rỡ khi thấy Khai Tâm trở lại: "Được rồi à?"
Đương nhiên họ biết Khai Tâm rời khỏi Bạch Hổ Lâm là để tới trường tư thục vung tiền, để có thể tập được kiếm pháp thượng thừa Thất Tinh Kiếm Pháp cảnh giới Huyền Diệu.
Bây giờ Khai Tâm trở về, đương nhiên đồng nghĩa với việc ngộ tính của Khai Tâm đã thành công đạt tới tiêu chuẩn để tu luyện Thất Tinh Kiếm Pháp rồi, hai người đều rất phấn khích và kích động.
Khai Tâm không đáp lời, hắn cầm Ngân Lang Phá Hoàng Kiếm lách người vào đám Bạch Hổ, đôi mắt ngưng tụ lại, khí thế hùng hậu nhanh chóng tỏa ra từ cơ thể, vầng sáng màu vàng bao trùm cả người.
Vút!
Lôi Chiến và Tiểu Bắc phản ứng rất nhanh, họ thoát ra khỏi bầy Bạch Hổ không chút do dự, rời khỏi vòng chiến như một viên đạn, khiến lực chú ý của tất cả Bạch Hổ đều dồn vào người Khai Tâm.
Gừ gừ gừ gừ…
Dù sao Bạch Hổ cũng là mãnh thú cảnh giới Huyền Diệu, sức chiến đấu không thể khinh thường, phản ứng cũng rất nhanh. Ngay lúc Khai Tâm khởi động Kim Chung Tráo, chúng nhao nhao gầm lên! Những đòn công kích kéo tới không ngừng! Kim Chung Tráo lắc lư điên cuồng, màu sắc nhạt dần đi.
"Lão đại, trang bị của huynh!"
Thấy Kim Chung Tráo bị ảnh hưởng mạnh đến mức này sau khi hứng chịu một lượt công kích, Tiểu Bắc sợ hãi la lớn, bấy giờ mới nhận ra Khai Tâm đã thay bộ quần áo màu xanh không có chút hiệu quả phòng ngự nào cả, mà không còn là Hoàng Long Cung Phục nữa, cậu ta vội vàng hô to cảnh báo.
Lôi Chiến cũng lấy làm ngạc nhiên, hắn ta bật người lên, thân thể bay ngược trở lại như một mũi tên, chuẩn bị lao vào vòng vây một lần nữa để đi cứu người…
Nào ngờ, đứng trước sự vây công của bầy Bạch Hổ, độ mạnh của Kim Chung Tráo đang giảm rất nhanh. Nhưng khuôn mặt của Khai Tâm lại chẳng hề tỏ ra bối rối, ngược lại còn hiện lên vẻ tự tin như đã tính toán kỹ càng từ trước rồi.
Rầm!
Trước khi lượt công kích tiếp theo xuất hiện, khí thế trên người Khai Tâm đột nhiên dâng lên! Xuất Nhập… Tạo Hóa… Huyền Diệu! Lấy Khai Tâm làm trung tâm, dòng khí khuấy động, bụi đất tung bay, Kim Chung Tráo đang ảm đạm cũng vọt ra vầng sáng màu vàng óng chói mắt.
Rầm Rầm! Rầm Rầm!
Với cơ thể và khí thế đáng sợ, Bạch Hổ như con thú dữ đã thành tinh, nó định nhân lúc ánh sáng của Kim Chung Tráo nhạt dần đi thì phá vỡ luôn hộ thể của Khai Tâm, kết quả móng vuốt của nó như đánh vào cột sắt, không nhúc nhích chút nào…
Những con Bạch Hổ khác cũng thế!
Dù là dùng đầu đụng vào, quất bằng roi hay xé nát thì đều như đụng phải một vách tường cứng rắn như thép. Bức tường ấy chỉ hơi rung lên một chút, Khai Tâm đón lấy mà không hề hao tổn gì.
"…"
Cảnh tượng này khiến bước chân của Lôi Chiến thoáng dừng lại. Hắn ta nhìn Khai Tâm cười rạng rỡ, cầm Ngân Lang Phá Hoàng Kiếm trong tay mà không thể tin được. Lúc này, hắn ta mới cẩn thận phát hiện ra rằng thân kiếm Khai Tâm đang nắm trong tay như hơi rung lên.
"Gào…" Trong những tiếng hổ gầm ở bốn phía, người ta khó lòng nhận ra tiếng kiếm ngân vang.
Khí thế uy nghiêm vô hình bùng lên trên người Khai Tâm!
Dưới sự cường hóa của cảnh giới Huyền Diệu, phòng ngự của Kim Chung Tráo được cường hóa thêm một bậc, Thất Tinh Kiếm Pháp cấp 1 phát huy ra được hiệu quả không thể tượng tưởng nổi.
"Chuyện gì thế này?"
Tiểu Bắc và Lôi Chiến đều ngỡ ngàng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong lúc họ còn đang kinh ngạc, Khai Tâm đã hành động….
Mặc dù Ngân Lang Phá Hoàng Kiếm vốn đang lắc lư và rung lên, nhưng nó lại vững vàng rạch ra một vệt máu trên cơ thể của một con bạch hổ gần đấy. "Xoẹt!" Khai Tâm không hề di chuyển, để mặc đám Bạch Hổ vây công Kim Chung Tráo, còn mình thì vung kiếm lên, tạo thành những vết thương trên từng còn Bạch Hổ một, chẳng khác nào chiến thần.
Thế nhưng, cảnh tượng kỳ dị này không duy trì được lâu.
Khai Tâm vừa mới đạt tới cảnh giới Huyền Diệu, hắn không thể dùng cảnh giới và Kim Chung Tráo đồng thời trong thời gian quá dài, nhất là còn bị tám con Bạch Hổ vây công, nội lực hao tốn rất nhanh. Sau hai lượt, cảnh giới của hắn tự động xuống đến Tạo Hóa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...