Editor: Nguyetmai
Trong "Giang hồ", vật cưỡi cũng chia làm nhiều cấp bậc.
Thông thường, ngựa càng oai hùng thì khả năng chạy, sức chịu đựng, năng lực phòng ngự và mức độ ăn ý với chủ nhân càng mạnh.
Giống ngựa bình thường mà đứng bên cạnh vật cưỡi cao cấp, so sánh sẽ thấy kém hơn rất nhiều, tự dưng lại thấp hơn hẳn người ta. Sau khi vật cưỡi cao cấp xuất hiện, rất nhiều người chơi đều cẩn thận phòng ngừa tình huống này xảy ra, nếu không sẽ bị ảnh hưởng bởi khí thế của người khác.
Có điều, trong số những vật cưỡi cao cấp, cũng chia ra làm thượng, trung, hạ.
Trong đó, tuy con ngựa đỏ thẫm của Khai Tâm đoạt lấy từ tên tướng cướp cảnh giới Huyền Diệu, có thể xem như vật cưỡi cao cấp, nhưng cũng chỉ hơn hạ phẩm một chút thôi.
Con ngựa đỏ thẫm đó đẹp hơn, cao lớn hơn ngựa bình thường rất nhiều, nhưng nếu so với danh mã chân chính, thì vẫn có một khoảng cách nhất định, so với giống ngựa có trí tuệ như con người là Đề Ảnh thì càng không thể bằng được.
Kiếp trước, hầu hết cao thủ nào cũng có một con. Bởi lẽ quả thực không cần bàn cãi gì đến tốc độ của Đề Ảnh, nó đã trở thành biểu tượng cho thân phận, tài phú và địa vị rồi.
Nhưng đối với Khai Tâm, giá trị thực sự của Đề Ảnh không chỉ có thế mà thôi.
…
Lúc đến gần khu cổ mộ cách huyện Vu Hồ khoảng năm mươi dặm, Lôi Chiến và Khai Tâm nhìn nhau nở nụ cười ăn ý. Trước kia, nhờ vào cổ mộ nên hai người mới quen biết, sau đó trở thành bạn bè thân thiết. Mặc dù nơi này không phải ngoài thành Dương Châu, nhưng khung cảnh cũng từ tay một người mà ra, mang đến cho người ta cảm giác giống hệt nhau, đương nhiên là sẽ có cảm xúc rồi.
Ba người không đi vào trong cổ mộ mà dừng lại ở khu rừng khá thưa thớt và rộng lớn ở bên ngoài…
Lôi Chiến liếc nhìn bốn phía, hắn ta cảm khái trong sự tiếc nuối: "Ta cũng đã từng gặp được Đề Ảnh một lần rồi. Nó quá đẹp, ta thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, tiếc là tốc độ của nó nhanh quá. Lúc đó ta chỉ có khinh công thông thường, chớp mắt mà nó đã trốn mất tăm, không thể đuổi kịp được."
"Ừm."
Khai Tâm khẽ gật đầu.
Thực ra, dù bây giờ đã có Hồ Yêu Mị Ảnh, Lôi Chiến cũng không thể đuổi kịp Đề Ảnh được! Hơn nữa cho tới bây giờ, những người săn bắt được nó thành công cực kỳ hiếm thấy, đa phần là dựa vào chiến thuật bao vây đông người.
"Lôi đại ca, huynh từng gặp Đề Ảnh rồi á?"
Hiển nhiên bây giờ Tiểu Bắc đã trở thành người theo đuổi Đề Ảnh cuồng nhiệt rồi, nghe vậy, cậu ta tỏ ra rất phấn khích, không ngừng hỏi Lôi Chiến đã gặp ở đâu.
"Thành Dương Châu, hình như lúc đó cũng đang trên đường đi tới cổ mộ…"
Nói đến đây, Lôi Chiến bỗng tỏ vẻ kinh ngạc, hắn ta nhìn về phía Khai Tâm. Trong lòng hắn ta như bắt được một thứ gì đó, bắt đầu hiểu ra vì sao Khai Tâm lại dẫn họ đến đây rồi.
Tiểu Bắc cũng phản ứng lại rất nhanh, đôi mắt sáng rực lên: "Cũng là cổ mộ? Nói vậy thì có nghĩa là, Đề Ảnh thường xuyên xuất hiện ở xung quanh cổ mộ à?"
"Chắc là thế, ta cũng đoán thôi, nhưng ngoại trừ Lôi đại ca thì ta cũng từng gặp một lần ở ngoài cổ mộ, bằng hữu của ta cũng từng trải qua việc này, vì thế ta đoán rằng tới khu vực gần cổ mộ thì khả năng gặp được Đề Ảnh sẽ cao hơn một chút."
"Vì thế huynh mới nhờ người ta đi xem phúc duyên cho ba người chúng ta à?"
"Ừm."
Khai Tâm gật đầu, chỉ về hướng Tây Bắc: "Chúng ta cứ đi dạo trước đã, nơi này có rất nhiều người chơi, chưa biết chừng có thể nghe ngóng được chút thông tin."
Đúng thế.
Mặc dù bây giờ người đá khổng lồ vẫn chưa nổi tiếng, nhưng đã có một số người chơi chú ý tới mảng này. Họ để mắt đến thân thể vững chắc, có khả năng chịu đòn tốt của người đá khổng lồ, lợi dụng người đá khổng lồ để luyện công. Trong lúc nói chuyện, ba người thường xuyên thấy những người chơi đang vội vã đi vào trong cổ mộ.
"Ba người chúng ta chia nhau ra tìm kiếm, như vậy sẽ nhanh hơn. Thời gian là nửa tiếng, nếu tìm được thì đừng đánh rắn động cỏ, dùng bồ câu để gửi thư, đợi mọi người tới rồi quyết định! Nếu nửa tiếng sau mà vẫn không có chút manh mối nào thì sẽ tập hợp lại ở đây."
Khai Tâm vừa nói vừa chỉ vào bản đồ, sau khi nhớ kĩ, Tiểu Bắc và Lôi Chiến đều chia nhau ra khỏi nơi ngoài cổ mộ đó.
Khai Tâm thì vẫn chưa đi ngay…
Bởi vì, hắn còn một cách hay nữa để tìm kiếm Đề Ảnh.
Người trong "Giang hồ" đều biết sức chịu đựng của Đề Ảnh rất tốt, không để lại vết tích gì trên mặt đất cho những người chơi khác phát hiện và đuổi bắt. Thế nhưng, trong kiếp trước, để bắt được Đề Ảnh, có một người "cuồng Đề Ảnh" đã phải đuổi theo suốt một tháng ròng rã, cuối cùng phát hiện ra vết tích trên đường đi của Đề Ảnh.
Đề Ảnh cũng cần được ăn, lúc xung quanh không có ai, nó chỉ ăn cỏ xanh dính mưa và hoa quả tươi mới.
Thế nhưng, cỏ xanh dính mưa có tính bí mật rất cao, người chơi khó mà phát hiện ra được, còn hoa quả tươi thì càng hiếm thấy hơn nữa, bởi vì người chơi cũng có thể ăn được, lại còn có thể tăng lên được chút thể lực, nên khi phát hiện ra thì người chơi sẽ hái xuống luôn.
Vì thế, người "cuồng Đề Ảnh" đó mới phải tốn nhiều thời gian như vậy để phát hiện ra điều này.
Đương nhiên, không phải những nơi có cỏ xanh dính mưa thì nhất định sẽ có Đề Ảnh, mà phải căn cứ vào tính hoàn chỉnh của cỏ xanh để đoán xem có phải Đề Ảnh từng xuất hiện ở đây hay không.
Dựa vào tinh thần bền lòng vững chí, người cuồng Đề Ảnh đó nhanh chóng trở thành "Đề Ảnh đại vương" trong số những người hâm mộ Đề Ảnh, chuyên đi bán Mã Bài của Đề Ảnh và Huyễn Ma Thân Pháp khiến vô số nhân sĩ võ lâm trong "Giang hồ" phải điên cuồng, nhờ đó mà trở thành một phú hào gần bằng với Giang Hồ Bách Hiểu Sanh! Sau này, thực lực của người chơi tăng lên, bí mật của "Đề Ảnh đại vương" cũng bị vạch trần, rồi mới dần dần phai nhạt trong "Giang hồ".
Mục đích của Khai Tâm không phải là thu hoạch con ngựa Đề Ảnh này. Mặc dù ngựa nổi tiếng rất hấp dẫn, nhưng Khai Tâm là một người theo đuổi thực lực tuyệt đối, đứng trước sự lựa chọn giữa mặt mũi và thực lực, chắc chắn Khai Tâm sẽ lựa chọn thực lực – Huyễn Ma Thân Pháp.
Liếc nhìn bốn phía, Khai Tâm nhanh chóng chú ý tới một bãi cỏ xanh mướt, hắn bay về phía đó…
Từ trái sang phải, đôi mắt hắn quét về phía thảm cỏ mềm mại ấy, thấy không có dấu hiệu bị gặm ăn, hắn lại lướt sang chỗ khác.
Có quy tắc trong việc săn lùng Đề Ảnh này! Những bãi cỏ ở xung quanh cổ mộ không nhiều, nếu ở những nơi đó đều không thấy, xung quanh cũng không có dấu vết gì thì đi tìm kiếm ở khu vực vắng vẻ ít người… Chắc chắn sẽ không bỏ sót gì cả!
Sau một hồi tìm tòi, một chú bồ câu bỗng đậu vào vai Khai Tâm!
Khai Tâm giật mình, vội vàng tháo tờ giấy trên đó xuống, hắn mở ra đọc: Trên đó chỉ có một dãy số, là thông tin về tọa độ.
"Quả nhiên là tìm được!"
Không hề do dự, Khai Tâm lấy ngay con ngựa đỏ thẫm ra, hắn nhảy lên ngựa, giật dây cương một cái, phi về phía tọa độ trên tờ giấy…
Cách đó mấy dặm, bên một góc tường của cổ mộ, một con ngựa có màu lông đen huyền, sáng bóng lạ thường đang bị vô số các loại trùng độc, rắn rết bò trên người. Nó kêu gào đau đớn, không ngừng vung người để hất các loại trùng độc đó ra, chật vật cùng cực, sức phản kháng càng lúc càng yếu, đôi mắt cũng ngày càng ảm đạm, trông thoi thóp như thể sẽ chết đi bất cứ lúc nào.
"Đủ rồi! Thu lại!"
Sau một tiếng ra lệnh, hơn ba mươi người chơi có khuôn mặt không tốt lành gì ở ngoài góc tường che miệng, mở một dụng cụ hình cái hũ ra, một làn điệu kỳ lạ vọng ra khỏi miệng…
Như thể nhận được một mệnh lệnh nào đó, đám trùng độc lập tức dừng động tác loi nhoi và gặm nhấm thân thể của con ngựa đen lại, tản ra thành mấy chục con, chui vào trong những cái hũ sành khác nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...