Editor: Nguyetmai
Hành động điên cuồng như đang tự sát của Khai Tâm khiến ai nấy trong này đều giật nảy mình.
Cách chiến đấu cứng đối cứng với đòn sát thủ Hỏa Diễm Liên Hoàn Chưởng của Tử Lang Nữ nằm ngoài dự đoán của mọi người, ba người còn lại, bao gồm cả Hồng Trần đều toát hết mồ hôi lạnh thay cho Khai Tâm.
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc hơn là…
Đối mặt với mười mấy chưởng rực lửa, Kim Chung Tráo vẫn vững chãi như núi, sừng sững đón nhận một lượt công kích mãnh liệt.
Một điều nữa làm họ không thể tưởng tượng nổi, đó là Khai Tâm vươn tay trái ra chộp vào trong không trung, nhưng lại như cầm được thứ gì đó, tiếng kêu vừa sợ hãi vừa tức giận vọng ra.
"Gào!"
"Khống chế bằng Cầm Long Thủ, thất bại!"
Lúc hệ thống phản hồi lại, Khai Tâm cảm nhận được cánh tay như không có xương ở đối diện cứng ngắc lại trong nháy mắt, cũng nhân cơ hội đánh giá được tình trạng hiện tại của Tử Lang Nữ. Cánh tay phải của Thi Vương Ngàn Năm vung thẳng về phía trước liên tục như những tia chớp.
Những chiếc bóng của cánh tay màu đen tung ra như mưa…
Những tiếng va đập mạnh bạo không ngừng vọng lại từ trong không trung.
Mấy người Hồng Trần trợn mắt há hốc, hoàn toàn quên đi việc phối hợp, chỉ biết đứng nhìn Khai Tâm biểu diễn một mình. Sau khi hạ xuống đất, Khai Tâm vẫn không dừng việc đuổi theo lại, bàn chân di chuyển bằng Bát Quái Bộ, hắn theo sát vết máu đen kịt vừa bay ra cách đó mấy chục bước, tay trái giơ lên không trung một lần nữa.
Cầm Long Thủ!
Lực hút mạnh mẽ lại xuất hiện trong lòng bàn tay.
Vẫn bị tuyên bố là thất bại.
Quả nhiên, không thứ gì có thể bù lại sự chênh lệch giữa hai cảnh giới nội công được. Xem ra, Vô Ảnh Tật Phong Cước phối hợp với cánh tay phải của Thi Vương Ngàn Năm vẫn không thể làm Tử Lang Nữ bị thương nặng. Mặc dù đã bị yếu thế hơn, nhưng nó không hề đánh mất khả năng kiểm soát thân thể, lực phản kích vẫn rất mạnh.
Thế nhưng…
Sự trì hoãn ngắn ngủi mà Cầm Long Thủ tạo ra trên cơ thể của Tử Lang Nữ vẫn đủ để mang lại thời cơ tiến công cho Khai Tâm.
Đôi lông mày nhíu chặt lại, cánh tay phải màu đen mang theo hơi lạnh tung ra như một vệt sáng, rồi biến mất trong những tàn ảnh trùng điệp, đâm vào phía trước một cách điên cuồng, một lần nữa tạo thành vết thương trên không trung, cùng với tiếng kêu thảm thiết, cuồng nộ của Tử Lang Nữ.
"…"
Căn mật thất như biến thành đấu trường cho Khai Tâm và Tử Lang Nữ. Cách ra tay nhanh chóng, nắm giữ nhịp nhàng, cùng những tinh túy đạt tới cực hạn trong việc nắm bắt hướng chuyển động của Tử Lang Nữ khiến ba người còn lại không biết phải ra tay thế nào. Họ chỉ có thể đứng sững sờ ở bên cạnh, nhìn những giọt máu ngày càng đen hơn không ngừng rơi xuống nhiều nơi trong mật thất.
Tiếng gào thét chói tai của Tử Lang Nữ cứ quanh quẩn đâu đây!
Lần thứ ba Tử Lang Nữ bị Khai Tâm chộp lấy một cách khó hiểu, Hồng Trần vô thức nuốt một ngụm nước miếng rồi thở ra một hơi dài: "Tên này đáng sợ quá."
Trước khi tới đây, hắn ta chưa từng nghĩ rằng sẽ có người chơi có thể chiến đấu với Tử Lang Nữ một mình, hơn nữa còn áp chế nó đến mức độ thế này.
Là nhờ thứ đó sao?
Hồng Trần đã để ý thấy cánh tay kỳ lạ đó của Khai Tâm từ lâu rồi. Trực giác nói cho hắn ta biết trang bị đó không phải loại tầm thường, ít nhất cũng phải là ma khí…
Thế nhưng, có một âm thanh như đang nói với hắn ta rằng, không chỉ nhờ công lao của trang bị đó mà thôi.
Động tác của Khai Tâm quá mức tự tin và thuần thục, hoàn toàn không giống người tới Động Hồ Ly lần đầu tiên, mà giống một người đã tới đây rất nhiều lần, cực kỳ hiểu biết về Tử Lang Nữ.
"Đờ ra đó làm gì, ta muốn nghỉ ngơi một lát!"
Lúc ba người quan sát tới đây thì cũng là lúc Khai Tâm không cầm cự được nữa.
Ngoài việc dùng cảnh giới nội công cũng như Kim Chung Tráo và Vô Ảnh Tật Phong Cước, hắn còn tiêu hao nội lực với Cầm Long Thủ. Liên tục thi triển nhiều lần để đối phó với con quái cao hơn mình hai cảnh giới, thực sự là quá sức của hắn. Cuối cùng hắn cũng bị cạn kiệt nội lực, chỉ có thể tạm thời gọi người thay thế.
Ba người không dám chần chừ, đồng thời nhảy vào vòng chiến!
Vút!
Khai Tâm nhanh chóng lui ra đằng sau, rời khỏi tầm mắt của Tử Lang Nữ.
Lúc này, Tử Lang Nữ đã trúng độc khá sâu, trên người có rất nhiều vết thương đang chảy máu không ngừng, chẳng những trạng thái chênh lệch nhau, mà vị trí còn khá rõ ràng, tốc độ di chuyển cũng không bằng lúc trước.
Ba người dễ dàng đối đầu được với Tử Lang Nữ, vừa thay nhau tiếp chiêu, vừa tung chiêu vào trong không trung, làm những vết thương của Tử Lang Nữ càng nghiêm trọng hơn!
Khai Tâm nhìn qua một lần rồi vội vàng ngồi khoanh chân xuống vận chuyển Toàn Chân Tâm Pháp…
Nội lực gần như đã khô kiệt từ từ sinh sản ra với tốc độ không chậm, từ kinh mạch đến đan điền, không ngừng tích lũy và lớn mạnh.
Mới nghỉ ngơi không bao lâu, tiếng xé gió bỗng vọng lại từ bên ngoài…
Khai Tâm chợt mở mắt ra, nhìn về phía cửa mật thất một cách nặng nề.
Dược Thạch bay tới và hạ xuống đất, khuôn mặt toàn vẻ lo âu: "Tới rồi!"
Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng lại khiến Khai Tâm và ba người đang chiến đấu kịch liệt cảm thấy sa sầm hẳn.
Không ổn rồi!
Quả nhiên, người của phái Trường Lạc và Lạc Vũ Môn vẫn xông tới dây trong lúc họ đối phó với Tử Lang Nữ…
"Bao nhiêu người?"
"Không biết." Dược Thạch Vạn Năng lắc đầu, hắn ta nhìn về phía Khai Tâm, giọng nói cực kỳ nặng nề: "Bọn chúng còn đang tập kết ở bên ngoài, nhưng có lẽ là đến cả rồi!"
Lúc này, liếc nhìn vào trong vòng chiến, đôi mắt của Dược Thạch Vạn Năng sáng lên.
Từ những tiếng kêu thảm thiết cùng trạng thái tàn tạ này thì ít nhiều gì cũng có thể nhìn ra được tiến độ ở đây rất nhanh, Tử Lang Nữ không cầm cự được bao lâu nữa.
Nhưng đôi mắt phấn khích của Dược Thạch nhanh chóng tối xuống.
Người của hai bang phái lớn rất hùng hổ, e là chẳng bao lâu nữa sẽ xông vào mật thất, đến lúc đó, sợ rằng họ còn đuối sức trước cả Tử Lang Nữ ấy chứ!
Vì quá lo nghĩ, Dược Thạch không phát hiện ra sự khác thường trên cánh tay Khai Tâm…
Phù!
Khai Tâm đứng bật dậy, nặng nề nhìn vào bên trong, sau đó dứt khoát lấy một cái lọ sứ trong túi Càn Khôn ra, đổ một viên Ngọc Lộ Hoàn rồi cho vào miệng.
Sau khi uống hai viên, một dòng khí nóng ấm nhanh chóng thấm vào đan điền, đồng thời đan điền được lấp đầy trong chớp mắt. Cảm giác mệt mỏi cùng với chút nội thương trong người cũng khỏi hẳn…
"Ta đi gặp bọn chúng."
Khi cơ thể đã khôi phục lại trạng thái tốt nhất, Khai Tâm hít sâu một hơi, bước nhanh ra ngoài mật thất…
"Hả?!"
Sắc mặt của Dược Thạch Vạn Năng biến đổi, hắn ta vội di chuyển, nhanh chóng chặn ở trước mặt Khai Tâm, nhìn chăm chú vào hắn: "Cậu không muốn sống nữa hay sao mà đi nộp mạng một mình vậy?!"
"Ta chưa nghĩ quẩn đến mức đó đâu, chỉ đi giết mấy người, gặt hái vài cái đầu thôi."
Khai Tâm thoáng dừng lại, hắn giơ cánh tay phải đen kịt rắn chắc và tràn đầy sức mạnh lên, đôi mắt như mang theo ý cười: "Có nó ở đây, ta hoàn toàn có thể giết mấy người, cầm chân hai bang phái đó… Nếu huynh không yên tâm thì có thể đi theo sau hỗ trợ."
Lúc này Dược Thạch Vạn Năng mới chú ý tới cánh tay phải màu đen khác thường của Khai Tâm, hắn ta hít vào một hơi: "Ma khí?"
"Tinh mắt đấy."
Khai Tâm duỗi cánh tay, nói thuộc tính của nó ra. Sắc mặt của Dược Thạch càng nặng nề hơn, rốt cuộc cũng hiểu được ý của Khai Tâm. Cánh tay này như một món binh khí kỳ dị giúp tăng 20 điểm căn cốt và lực cánh tay, kết hợp với tốc độ đánh của Vô Ảnh Tật Phong Cước thì quả thực là khủng khiếp!
Dược Thạch Vạn Năng trầm ngâm trong giây lát, rồi lại nhìn sang Khai Tâm, nắm chặt thanh kiếm trong tay…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...