Translator: Nguyetmai
Lúc vào lại game, xung quanh đã tối đen không còn nhìn thấy năm ngón tay nữa. Khai Tâm cũng đứng im tại chỗ một lúc mới thích ứng được với việc nhìn trong đêm tối.
Trên mặt đất vẫn còn sót lại đống lửa tàn, nhưng không thấy bóng dáng của Dược Thạch Vạn Năng đâu cả. "Phạch phạch", một con bồ câu bỗng xuất hiện trước mặt Khai Tâm, tiếng vỗ cánh của nó phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh.
Khai Tâm lấy tờ giấy xuống và mở ra đọc: "Có việc, đi trước một bước!"
Ký tên là Dược Thạch Vạn Năng.
Hắn vừa đọc xong, lại có một con bồ câu khác xuất hiện… "Phạch phạch"!
Khai Tâm ngỡ ngàng.
Vẫn là thư của người đàn ông lôi thôi đó, nội dung lần này nhiều hơn hẳn, kể lại cuộc chiến đang diễn ra trên Tung Sơn, nhắc hắn phải cẩn thận.
Gấp tờ giấy lại, Khai Tâm lấy bản đồ ra xem, trên bản đồ chỉ có một chấm đỏ, Dược Thạch Vạn Năng đã ra khỏi phạm vi một dặm rồi!
Cất bản đồ đi, Khai Tâm đoán rằng cái tên không chịu được sự cô đơn này đã đi góp vui rồi, với cái tính tình "hoạt bát" đó của hắn ta, bắt hắn ta ở nguyên một chỗ thì đúng là khó khăn thật.
Huống hồ, nghe kể rằng tên nhóc này chuyên thích đi góp vui, là một hiệp khách độc hành không làm việc theo lẽ thường.
"Đi cũng được, mình tới đó được rồi."
Bớt đi một dân chuyên móc túi, Khai Tâm cảm thấy nhẹ nhõm như được giải thoát. Hắn bật người lên, quen đường quen lối đón gió đêm bay về hướng còn tối đen hơn nữa.
Ngay khi Khai Tâm vừa rời khỏi đó không lâu, một đám người chơi với khí thế không tầm thường, trang bị đầy đủ chạy vào từ trong rừng cây, xuất hiện ở nơi Khai Tâm vừa đứng.
"Người đi mất rồi." Một tên trong số đó nhìn vào bản đồ, tức tối nói: "Chúng ta tới muộn rồi."
Còn chưa dứt lời, một giọng nói ồm ồm vang lên: "Đừng vội kết luận, chắc là đối phương vừa mới online thôi, hẳn là mới đi được một lát. Gửi thư ngay cho lão tứ, bảo đệ ấy tìm bán tiên tính một quẻ nữa để tìm vị trí của hộp gấm. Chỉ cần có phương hướng thì sớm muộn gì cũng tìm ra hắn."
Đến khi bồ câu biến mất khỏi cánh rừng, người có giọng nói ồm ồm đó hừ một tiếng trong lỗ mũi, đắc ý nói: "Sáng sớm đã nghe thấy tiếng chim khách kêu, ông biết ngay là hôm nay sẽ gặp may mà. Trong ba hộp gấm mà Thập Tam Côn Tăng làm mất, những người khác chỉ biết có hai hộp bị hai người cướp đi, nhưng không phát hiện ra rằng tên cướp lấy đi hộp gấm thứ ba đã bị giết chết… Hê hê, Yến Sơn Thập Thất Hiệp chúng ta sắp lên đời rồi!"
"Đại ca anh minh!" Có người nói: "Bây giờ cả 'Giang hồ' chỉ còn lại chưa tới một trăm hộp cống phẩm, đến sinh nhật thiên tử thì số lượng sẽ còn ít hơn nữa. Nếu chúng ta mà lấy được nó thì chắc chắn sẽ nổi danh khắp giang hồ!"
Giọng nói ồm ồm lại vang lên một lần nữa: "Không có cái gọi là nếu, chúng ta nhất định phải lấy được hộp gấm này! Được rồi! Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ đi, đừng có nhóm lửa mà đánh rắn động cỏ. Ngoài ra, bây giờ ở Tung Sơn có rất nhiều tai mắt, bị để mắt tới là không hay đâu."
Cả đám đều lên tiếng tán thành!
Chẳng bao lâu sau, một con bồ câu đưa thư phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, dừng lại trên cánh tay của người đó.
Sau khi mở tờ giấy ra đọc xong, hắn ta vò nát rồi ném vào trong gió đêm, nói một cách lạnh lùng: "Hướng Đông Nam! Phía đó chỉ có một vách núi, hắn không trốn được đâu, đuổi theo!"
Vút! Vút!
Cả đám mừng rỡ lao qua màn đêm, đi nhanh về hướng Đông Nam.
Sau khi đám người đó rời khỏi không lâu, trong rừng cây lại vang lên những tiếng xé gió nho nhỏ, hai tên mặc áo đen bỗng xuất hiện ở bãi đất trống này, ánh mắt lạnh lùng và cao ngạo.
"Ha ha, gặp may rồi."
"Tình cờ đi theo tên đó mà lại phát hiện ra chuyện này, đi thôi, đừng đánh rắn động cỏ, đến khi bọn chúng tàn sát nhau xong, chúng ta nhảy ra xử gọn."
"Đi!"
Với ý nghĩ "bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau", hai người nhanh chóng hòa mình vào màn đêm vô tận.
…
Khai Tâm không phải thần tiên, đương nhiên không biết mình đã bị hai nhóm người để mắt tới. Hắn vẫn chạy như bay tới một nơi trong trí nhớ của kiếp trước, không hề ngừng nghỉ chút nào.
Tốc độ của khinh công Đăng Vân Bộ cấp tông sư, cộng với việc Khai Tâm hiểu biết rõ về địa hình của Tung Sơn khiến hắn di chuyển rất nhanh và thoải mái, hệt như một con báo đen.
Hơn nữa, để tránh né một vài khu vực có dã thú cao cấp, Khai Tâm thường xuyên thay đổi phương hướng. Vì thế, dù những người phía sau đã chắc chắn là hướng Đông Nam, nhưng tốc độ của chúng lại không theo kịp, cũng chẳng thể rút ngắn khoảng cách được.
Đám người tự xưng là Yến Sơn Thập Thất Hiệp vừa đi vừa nghỉ, con đường núi gập ghềnh khiến chúng di chuyển rất chậm chạp. Sơ ý đụng phải dã thú cao cấp cũng không dám dây dưa, không muốn bị trúng đòn thì lại phải đi đường vòng…
Bọn chúng vừa chửi mắng vừa đi, nhưng lại không hề biết rằng khoảng cách giữa mình và Khai Tâm càng lúc càng xa!
Thời gian dần dần trôi qua. Khai Tâm rời khỏi rừng cây rậm rạp, bước chân dần chậm lại, thản nhiên xuất hiện trước một ngôi miếu nhỏ vô cùng cũ nát, đơn sơ.
Xung quanh ngôi miếu được trồng những cây cổ thụ với đủ mọi hình dáng, chẳng biết tên của chúng là gì. Trong miếu tỏa ra ánh đèn mờ nhạt, không khí mang theo mùi nhang đèn, tất cả đều rất cổ xưa và không lây nhiễm khói bụi trần thế.
"Thí chủ, xin hãy dừng bước."
Đến trước bậc thang, đằng sau bỗng vang lên câu nói treo nơi cửa miệng các hòa thượng. Chẳng cần quay đầu lại, Khai Tâm cũng biết rằng người vừa mở miệng đằng sau mình chính là một hòa thượng trung niên mặc áo bào xám.
Hắn chậm rãi ngoái đầu lại, dưới ánh trăng, những chấm tròn trên đầu hòa thượng mặc áo bào xám đó rất rõ ràng, hai tay ông ấy chắp vào nhau, đôi mắt cụp xuống, vẻ mặt trang nghiêm, hiền hòa.
"Đây là nơi sư phụ của tiểu tăng tĩnh tu, thí chủ đến thăm vào lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, không biết là có chuyện gì."
"Đại sư chớ trách, ta thành tâm lễ Phật đã nhiều năm nay, hứng trí nhất thời nên mới đi thăm núi vào lúc đêm khuya, không ngờ lại bị lạc đường và phát hiện ra ngôi miếu này. Ta không cố ý quấy rầy, chỉ nghĩ là đức Phật từ bi đã chỉ dẫn ta tới đây, tránh việc rơi vào bụng dã thú." Khai Tâm kính cẩn chắp tay vào nhau rồi trả lời.
"A Di Đà Phật!"
Hòa thượng mặc áo bào xám mỉm cười niệm Phật: "Đức Phật từ bi, bảo vệ thế nhân, nếu là khách hành hương lên núi thì hãy vào miếu ở một đêm, đến khi trời sáng hãy đi."
Ông ấy vừa dứt lời, bíp một tiếng, lời nhắc của hệ thống vang lên: "Phát hiện ra cao tăng trong miếu nhỏ, kích hoạt nhiệm vụ 'Lễ Phật'."
"Yêu cầu của nhiệm vụ là vào trong miếu, nghĩ cách để vào trong buồng, lắng nghe lời dạy bảo của Huyền Không đại sư – sư phụ của Trí Hằng, phần thưởng của nhiệm vụ, tăng 1 điểm ngộ tính."
Nghe thấy lời nhắc này, vẻ mặt của Khai Tâm như trút được gánh nặng.
Quả nhiên, không phải người của Thiếu Lâm Tự cũng có thể kích hoạt nhiệm vụ này.
Hắn lẳng lặng gật đầu: "Đa tạ đại sư."
Trí Hằng không nói thêm gì nữa, ông ấy bước lên bậc thềm, đứng trước cửa miếu và làm động tác mời. Tốc độ ấy quá nhanh, Khai Tâm không thể nắm được phạm vi di chuyển của ông ấy.
Ngay cả ở kiếp trước, Khai Tâm cũng không thể dò xét ra hòa thượng Trí Hằng đã tới cảnh giới võ công nào rồi!
Nghĩ tới đây, Khai Tâm kìm nén sự kích động trong lòng, thản nhiên bước vào miếu…
Két!
Tiếng vang nặng nề vọng ra, Trí Hằng khép cửa lại, để lại ánh trăng bên ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...