Luận Kết Cục Của Việc Trông Mặt Mà Bắt Hình Dong

Kỳ Yến sống ở Sầm gia thực dễ chịu, không phải chơi cờ uống trà với Sầm Thu Sinh, thì chính là trêu chọc mấy nhóc đầu cải đỏ Sầm gia, cố tình cậu còn đặc biệt khiến con nít thích, nghiễm nhiên thành lão đại nhóm con nít Sầm gia, mỗi ngày đều đắm chìm trong ánh mắt sùng bái của nhóm tiểu đệ tiểu muội, cậu rất thích thú với việc này.

“Chú Kỳ, ” Đoàn Đoàn mặc váy áo xinh đẹp đứng ở ngoài cửa thư phòng, duỗi đầu hỏi, “Cháu có thể vào không?”

“Mời vào, nữ vương bệ hạ xinh đẹp.” Kỳ Yến để sách trong tay xuống, đi đến trước mặt Đoàn Đoàn, ngồi xổm người xuống nhìn thẳng vào Đoàn Đoàn, “Hôm nay trở về từ nhà trẻ sớm như vậy à?”

“Dạ, ” gần đây Đoàn Đoàn thích nhất là biến thân thành nữ vương, cho nên nghe được Kỳ Yến gọi cô bé là “nữ vương bệ hạ”, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lộ ra nụ cười xán lạn, từ phía sau lấy ra hai cái bánh bích quy nhỏ, “Thầy giáo nói, thứ tốt phải chia sẻ, cháu cố ý giữ lại cho chú.”

“Là bánh bích quy thầy giáo cho cháu à?” Kỳ Yến tiếp nhận hai cái bánh bích quy, lại chia cho Đoàn Đoàn một cái, “Chúng ta mỗi người một cái?”

“Dạ!” Đoàn Đoàn gật đầu, cúi đầu một hơi liền cắn hết một nửa cái bánh bích quy, xem ra cô bé quả thật rất thích loại bánh bích quy này.

Kỳ Yến hai ba cái ăn xong bánh bích quy, dùng khăn tay lau vụn bánh bên miệng Đoàn Đoàn: “Cám ơn nữ vương bệ hạ chia sẻ bánh bích quy, ăn thật ngon.”

“Đừng khách khí, chú là kỵ sĩ của cháu, thứ tốt chia cho chú một nửa là nên làm.” Đoàn Đoàn bà cụ non vỗ vỗ vai Kỳ Yến, ghé vào trên vai Kỳ Yến nói: “Vừa rồi khi cháu đến phòng bếp lấy cà rốt, phát hiện dì Trương đang trộm khóc.”

Dì Trương là một người hầu của Sầm gia, bình thường tay chân chịu khó cũng rất yêu sạch sẽ, vô cùng có kiên nhẫn với con nít, đã làm người hầu ở Sầm gia nhiều năm, cho nên nhóm trẻ con Sầm gia cũng có một ít tình cảm với dì.

“Vậy nữ vương bệ hạ Đoàn Đoàn muốn làm gì?” Kỳ Yến sửa sang tốt cái đầu dưa hấu có chút loạn của Đoàn Đoàn, rèn luyện năng lực suy nghĩ độc lập của Đoàn Đoàn, “Chú có thể giúp đỡ.”

“Cháu đưa búp bê Barbie cho dì ấy nhé?”

Tư tưởng của con nít rất đơn thuần, bọn nó cho rằng đồ chơi có thể làm cho bọn nó vui vẻ, thì cũng sẽ mang đến vui vẻ cho người trưởng thành, Kỳ Yến không muốn hủy diệt phần đơn thuần này của Đoàn Đoàn, cũng muốn biết đến tột cùng chị Trương xảy ra chuyện gì, dù sao thì cậu đặc biệt thích bánh trứng chị Trương làm, phần tay nghề này đầu bếp khác so ra đều kém.


“Được, chú cùng đi với cháu.”

“Kỳ đại sư, Đoàn Đoàn?” Dì Trương đang lặt rau, thấy Kỳ Yến dắt con gái của đại thiếu lại đây, đứng dậy xoa xoa tay trên tạp dề, “Bên này nặng mùi khói dầu, sao hai người lại tới đây?”

Kỳ Yến thấy trên mặt dì Trương còn mang theo dấu vết đã khóc, liền cười nói: “Đoàn Đoàn nói tâm tình chị không tốt, cho nên muốn đem đồ chơi của nó tặng cho chị, hy vọng chị có thể vui vẻ một chút.”

“Cám ơn Đoàn Đoàn, cái này rất quý, dì, dì…” Dì Trương nhìn búp bê Barbie chế tác tinh mỹ này, hai tay chà đến chà đi trên tạp dề, đôi mắt luống cuống nhìn về phía Kỳ Yến, không biết nên làm thế nào mới tốt. Chỉ là khi dì nhìn thấy ý cười ôn nhu dưới đáy mắt Kỳ Yến, tâm tình lại từng chút bình tĩnh trở lại, dì khom lưng xuống tiếp nhận búp bê trong tay Đoàn Đoàn, giọng nức nở nói, “Cám ơn.”

“Đừng khách khí.” Đoàn Đoàn mắt to chớp chớp, “Dì Trương sẽ vui vẻ một chút sao?”

“Ừ, ” dì Trương vừa khóc vừa cười, “Sẽ vui.”

Kỳ Yến sờ sờ đầu Đoàn Đoàn: “Đoàn Đoàn, cháu đi ra với những người khác trước, chú với dì Trương trò chuyện, có được không?”

“Dạ, được.” Đoàn Đoàn gật gật đầu, nâng bước chân nhỏ cộp cộp chạy ra ngoài.

“Chị không có việc gì đi?” Kỳ Yến lấy ra một cái khăn tay sạch sẽ đưa cho dì Trương, “Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?”

Dì Trương biết mình không nên lấy việc tư phiền toái Kỳ đại sư, nhưng có khả năng bởi vì đối phương tươi cười rất ôn hòa, ánh mắt rất bao dung, làm cho dì có loại dục vọng muốn nói hết.

“Tám năm trước chồng cũ của tôi, bởi vì tôi không có nhà cũng không có công việc cố định, cho nên không tranh thủ được quyền nuôi nấng con cái, ” dì Trương lau nước mắt nơi khóe mắt, “Tôi vận khí tốt, có thể làm việc ở Sầm gia, mấy năm nay vẫn luôn gửi đồ đạc, gửi tiền tiêu vặt cho đứa nhỏ, chỉ là ba nó vẫn luôn không cho tôi gặp con. Mấy năm trước vì việc này, tôi thiếu chút nữa ầm ĩ lên tòa án lần thứ hai với chồng trước, chỉ là bà nội của đứa nhỏ lại chạy đến tìm tôi làm ầm ĩ, nói tôi như vậy làm sẽ chỉ làm đứa nhỏ thật mất mặt ở trường học, khiến đứa nhỏ không ngẩng đầu lên được. Sau đó tôi nghĩ thông, chỉ cần chồng trước tốt với đứa nhỏ, dù tôi không gặp nó cũng không sao cả.”


Nhắc tới đoạn chuyện cũ này, dì Trương khóc đến vô cùng đau lòng, thậm chí từng lần nghẹn ngào: “Chỉ là tôi thật không ngờ, nó lại tin lời bà nội nó, cho rằng tôi vì nam nhân khác, mới bỏ nó mà rời đi.”

Nghe được, Kỳ Yến thở dài, loại chuyện giống như dì Trương phát sinh rất nhiều, rõ ràng ăn hết đau khổ, cuối cùng lại không hiểu tại sao trở thành tội nhân lớn nhất.

“Nếu cậu ấy đã lớn như vậy, chị có thể lựa chọn ở trước mặt cậu ấy nói hết toàn bộ chân tướng ra, ” Kỳ Yến nói, “Dù tạm thời cậu ấy không thể hiểu, nhưng cậu ấy đã thành niên, cũng có năng lực suy nghĩ độc lập, cuối cùng sẽ hiểu được. Nhưng nếu chị không nói, vậy có khả năng cậu ấy sẽ vĩnh viễn không rõ chị yêu cậu ấy.”

“Chỉ là nó mất tích rồi, ” dì Trương nói đến đây, rốt cuộc sụp đổ khóc lớn, “Mấy ngày hôm trước tôi mới biết được, năm trước nó đến đế đô làm việc, vẫn chưa từng trở về, đã một đoạn thời gian thật dài nó chưa liên lạc với ba nó, ba nó còn hoài nghi là tôi giấu nó đi.”

“Báo cảnh sát chưa?”

Dì Trương gật gật đầu, khóc đến giọng khàn khàn: “Chính là cảnh sát cũng không tìm được nó, đế đô lớn như vậy, tôi căn bản không biết đi chỗ nào tìm nó.”

Khó trách hai ngày nay vẫn không nhìn thấy bóng dáng chị Trương, xem ra là đi ra ngoài tìm con trai đi, nhưng mà cách tìm này không khác gì mò kim đáy bể, làm sao có thể tìm được?

Kỳ Yến thấy dì như vậy, khuyên giải an ủi: “Chị không nên gấp gáp, vào phòng nghỉ ngơi trước, tôi giúp chị nghĩ biện pháp.”

“Cám ơn ngài, Kỳ tiên sinh, thật sự là cám ơn ngài.” Dì Trương liên tục nói lời cảm tạ, ở thời điểm này Kỳ Yến không thể nghi ngờ là cọng rơm cứu mạng của dì, nếu không phải Kỳ Yến lôi kéo dì, dì đã quỳ xuống đất dập đầu nói lời cảm ơn Kỳ Yến.

Bởi vì chủ nhà nhân hậu, nhận dì làm người hầu, dì mới có thể an an ổn ổn sống qua ngày. Nhưng mà chung quy dì chỉ là một người bình thường, không có nhân mạch cũng không có tài lực, muốn dựa vào năng lực của mình tìm được con, thật sự là rất khó khăn. Sầm gia nhiều quy củ, bình thường mấy người hầu như dì cũng không thể tùy tiện đi quấy rầy chủ nhân, hiện tại Kỳ tiên sinh nguyện ý hỗ trợ, đối với dì mà nói chính là ân đức lớn lao.

“Tiền Tiền?” Sầm Bách Hạc trở về nhà, nhìn thấy Kỳ Yến ngồi ở trên sô pha phòng khách ngẩn người, đi đến bên cạnh cậu ngồi xuống, “Làm sao vậy?”


“Tôi đang lo lắng một vấn đề thực nghiêm túc.”

“Vấn đề gì?” Sầm Bách Hạc đem túi công văn và áo khoác đưa cho người hầu, “Đêm nay ăn cái gì hả?”

“Tôi là người không có chí hướng như vậy sao?” Kỳ Yến dùng khuỷu tay khẽ đụng Sầm Bách Hạc, “Tôi suy nghĩ, nếu có người muốn làm việc không tốt với người nhà của anh, có thể xuống tay từ người hầu nhà các anh hay không?”

Vẻ mặt Sầm Bách Hạc trở nên nghiêm túc: “Trong nhà xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì, tôi chỉ là tưởng tượng một chút, ” Kỳ Yến nhìn đồng hồ treo trên tường, “Đúng rồi, đêm nay bá phụ nói muốn đi tụ hội với bạn cũ, không ăn cùng chúng ta.” Cậu không có nói với Sầm Bách Hạc là, hai ngày gần đây ánh mắt bá phụ nhìn cậu, ngẫu nhiên sẽ có chút kỳ quái.

Thậm chí cậu hoài nghi, có phải mình ở Sầm gia quá lâu, có hơi khiến người ta ngại hay không. Nhưng mà thái độ của bá phụ đối với cậu lại không quá giống, ngược lại trở nên càng thêm nhiệt tình, cho nên khiến cậu có chút đầu óc lơ mơ.

“Ngũ thiếu, Viên tiểu thư đến.”

“Viên tiểu thư nào?” Sầm Bách Hạc nhớ rõ Viên Sùng An có trai có gái còn có cháu gái, người được gọi là Viên tiểu thư ở đế đô còn thật sự không ít.

“Viên Hiểu Hi tiểu thư.” Quản gia thấy ngũ thiếu không có bất luận ấn tượng gì với người này, vì thế nhỏ giọng nhắc nhở, “Con gái Viên Hằng Vũ, cô ấy tìm đến Kỳ đại sư nói chút chuyện.”

Sầm Bách Hạc nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Kỳ Yến: “Tiền Tiền, con gái Viên Hằng Vũ muốn gặp chúng ta, em thấy sao?” (editor: rõ ràng người ta nói gặp Kỳ đại sư mà, “chúng ta” đâu ra)

“Thân là nam nhân, sao có thể cự tuyệt con gái ngoài cửa, gặp một lần thì vẫn phải gặp, ” Kỳ Yến nhướn mày, “Không thì làm sao chúng ta biết cô ấy muốn nói cái gì.”

“Em ngược lại rất có phong độ.” Sầm Bách Hạc cúi đầu, tùy tay lật tờ báo trên bàn hai cái, “Thương hương tiếc ngọc à?”

“Có việc thì nói thẳng cho rõ ràng, cứ treo như vậy cũng không có ý nghĩa, ” Kỳ Yến không có chú ý biểu tình của Sầm Bách Hạc, vươn tay khoát lên vai hắn, “Yên tâm, tôi có thương hương tiếc ngọc hơn nữa, thì cũng là anh em nhà mình quan trọng.”


Sầm Bách Hạc từ chối cho ý kiến cười cười, kéo cái tay Kỳ Yến khoát trên vai mình, “Trước hết chúng ta nghe xem hương thơm mỹ ngọc này muốn nói gì.”

Kỳ Yến liếc mắt nhìn nhìn Sầm Bách Hạc, sao cậu dường như cảm thấy Bách Hạc có chút không thích hợp?

Viên Hiểu Hi chuẩn bị tốt cho việc Kỳ Yến sẽ không gặp mình, nhưng thật không ngờ chính là, cô chỉ đứng ngoài cửa lớn một hồi, đã có người tới dẫn cô đi vào.

Khu biệt thự Sầm gia thật lớn, cô vội vã gặp Kỳ Yến, nên cảm thấy con đường đi thông đến biệt thự phá lệ dài dằng dặc, dài đến mức trong lòng cô hốt hoảng.

“Viên tiểu thư, mời vào.” Trên bậc thang, một nam nhân trung niên tây trang phẳng phiu đứng đó, lộ ra một nụ cười vừa vặn với Viên Hiểu Hi, “Mời.”

“Cám ơn.” Viên Hiểu Hi siết chặt túi xách trong tay, hít sâu một hơi, bước vào cửa.

“Sầm, Sầm ngũ gia…” Viên Hiểu Hi đi không được mấy bước, sau khi nhìn thấy Sầm Bách Hạc, luồng dũng khí của cô liền biến mất hơn phân nửa, giờ này, vì sao Sầm ngũ gia lại ở nhà? Cô đã cố ý hỏi thăm, hôm nay Sầm ngũ gia có một cái hội nghị quan trọng, hiện tại hẳn là ở công ty mới đúng.

“Viên tiểu thư, mời ngồi, ” Kỳ Yến giống như không nhìn thấy Viên Hiểu Hi thất thố, đưa tay ý bảo cô ngồi xuống, “Xin hỏi cô muốn uống chút gì không?”

“Nước trái cây là được, cám ơn.” Viên Hiểu Hi chọn một vị trí cách xa Sầm Bách Hạc một chút ngồi xuống, tay nắm túi xách càng chặt hơn. Nói đến cũng kỳ quái, Sầm Bách Hạc có tướng mạo xuất chúng như vậy, hẳn là có rất nhiều cô gái ái mộ hắn mới đúng, nhưng mà trên thực tế rất nhiều cô gái căn bản không dám đến quá gần hắn, cũng không dám chủ động nói chuyện với hắn.

Sầm Bách Hạc cầm tờ báo dựa ra phía sau, hai chân thon dài khoát lên nhau, cả người lười nhác nói không nên lời, cũng dùng hành động nói với Kỳ Yến và Viên Hiểu Hi, hắn liền ngồi ở chỗ này an an tĩnh tĩnh nghe, sẽ không rời đi.

Kỳ Yến không cảm thấy như vậy có cái gì không ổn, ngược lại là Viên Hiểu Hi có chút khó có thể mở miệng. Chẳng lẽ Sầm ngũ gia không biết cô đặc biệt đến tìm Kỳ đại sư, cho nên mới ngồi ở chỗ này nghe bọn họ nói chuyện sao?

Không thì như vầy cũng quá thất lễ rồi.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui