Sau khi Kỳ Yến trở lại Sầm gia, liền đem chuyện trải qua nói với Sầm Bách Hạc một lần.
“Viên Hằng Vũ?” Sầm Bách Hạc nghe được tên này, đuôi mày hơi nhíu. Người này hắn từng nghe qua, thủ đoạn xử sự không tính là quá cao minh, có điều bởi vì có mặt mũi Viên Sùng An, gã không dám huyên náo quá mức, người khác cũng phải cho gã vài phần mặt mũi, cho nên trong cái giới này coi như sống dễ chịu.
Luận bối phận thì hắn với Viên Hằng Vũ ngang hàng, nhưng mà luận tuổi, Viên Hằng Vũ này đủ làm chú bác hắn. Hai người bọn họ không phải người một đường, cho nên luôn là nước giếng không phạm nước sông, Viên Hằng Vũ cũng không dám chọc tới trước mặt hắn, không ngờ lại làm ra loại thủ đoạn này.
“Mảnh đất thành Đông phong thủy rất vượng, khẳng định có không ít người đều nhìn chằm chằm, ” Kỳ Yến rất thích điểm tâm đầu bếp Sầm gia làm, cho nên lúc uống trà, nhịn không được sẽ ăn hai miếng, “Dù sao thì mảnh đất kia trên cơ bản đã thuộc về anh, quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào.”
Sầm Bách Hạc kinh ngạc nhìn Kỳ Yến, hắn quả thật vừa ý mảnh đất kia, nhưng không phải bởi vì phong thuỷ, mà là hắn coi trọng phát triển nơi đó, Tiền Tiền làm sao lại biết hắn muốn tham dự cạnh tranh mảnh đất này? Hơn nữa, mảnh đất này từ lúc nào đã thuộc về hắn?
“Có lần tôi ở trong xe anh không cẩn thận nhìn thấy một phần giấy gọi thầu, ” Kỳ Yến ho khan hai tiếng, “Bởi vì tôi đặc biệt có ấn tượng với mảnh đất kia, cho nên giấy gọi thầu của anh tôi chỉ liếc mắt một cái liền đoán được anh muốn làm gì.” Chẳng qua nhìn biểu tình Bách Hạc, giống như còn không biết mảnh đất này đã sắp bị hắn thu vào trong túi nhỉ?
“Mấy ngày trước ở trên truyền ra tin tức, nói hủy bỏ buổi đấu thầu mảnh đất thành Đông, nguyên nhân thế mà lại ở chỗ em, ” Sầm Bách Hạc bật cười, “Người muốn mảnh đất này rất nhiều, em làm như thế nào vậy?”
“Sầm bá phụ không có nói cho anh biết à?” Kỳ Yến có chút ngoài ý muốn, “Lần trước sự kiện trấn Vương Hương, để mời anh tới hỗ trợ, cho nên cấp trên đáp ứng một ít điều lệ ưu đãi.”
Chuyện này trước khi Sầm Bách Hạc đến trấn Vương Hương, cậu đã nói với Sầm bá phụ, thật không ngờ Bách Hạc thế mà còn chưa biết, Sầm bá phụ đây là quên mất à?
“Nếu ngay cả anh cũng không biết tin tức này, chỉ sợ Viên Hằng Vũ lại càng không biết, khó trách hắn còn xem anh là đối thủ tiềm ẩn, ” Kỳ Yến cười nhạo ra tiếng, “Tôi biết Viên Sùng An và Sầm bá phụ quan hệ không tồi, cho nên tránh phiền toái, tôi cố ý đưa kẻ lừa đảo đến cục cảnh sát.”
“Cục cảnh sát?” Sầm Bách Hạc ngẩng đầu, nhìn tới chính là khuôn mặt tươi cười vô tội của Tiền Tiền, nhưng mà hắn lại cảm thấy cái bộ dạng này của Tiền Tiền thoạt nhìn hư hỏng cực kỳ.
“Đúng vậy, cục cảnh sát, trên người kẻ lừa đảo này lây dính không ít sát khí, hẳn là đã lừa gạt không ít người, ” giọng điện Kỳ Yến có chút lạnh nhạt, “Người như vậy nếu không chịu pháp luật chế tài, đối với những người bị lừa mà nói, là không công bằng.”
Sầm Bách Hạc gật gật đầu: “Tôi hiểu.”
Hắn không ngốc, tự nhiên hiểu rõ Tiền Tiền đưa người đến cục cảnh sát có rất nhiều dụng ý, không chỉ có thể giúp hắn hết giận, còn có thể khiến cảnh sát tra ra những vụ án trước đây, hơn nữa bên phía Viên gia cũng không thể nói gì hơn. Nhưng chuyện này trên thực tế còn có một ảnh hưởng không tốt lắm, chính là người nào đó ở đế đô đại khái sẽ hận Tiền Tiền.
“Tiền Tiền, em…”
“Tôi biết anh muốn nói cái gì, ” Kỳ Yến ngăn cản lời kế tiếp của Sầm Bách Hạc, “Khi hắn lấy danh nghĩa bạn tốt thời thơ ấu của tôi để lừa gạt, tôi liền không tính toán cho hắn có kết cục tốt.”
Từ nhỏ ông cụ đã dạy cậu, lấy ơn báo oán chính là thánh nhân, Thiên Nhất môn bọn họ chú ý hài lòng mà làm, lấy đức trả ơn, lấy oán báo oán. Từ nhỏ vì tu tập huyền thuật, bọn họ vốn đã ăn hết đau khổ dùng hết tinh lực, nếu sau khi học thành còn phải nghẹn nghẹn khuất khuất mà sống, vậy còn có ý nghĩa gì?
Viên Sùng An nhìn đứa cháu không bớt lo này, mày liền nhịn không được nhíu lại: “Nói đi, có phải mày lại ở bên ngoài gây chuyện không?”
Thằng cháu này bình thường nhìn thấy ông, giống như là chuột thấy mèo, chưa bao giờ chủ động tìm ông, chỉ cần chủ động tìm ông, vậy khẳng định không có chuyện gì tốt. Nếu không phải đại ca chỉ để lại mỗi một độc đinh Viên Hằng Vũ này, ông còn không muốn quản cái loại chuyện nát bét này đâu.
“Chú, lần này ngài nhất định phải giúp cháu, không thì cháu liền xong rồi, ” Viên Hằng Vũ nhìn thấy Viên Sùng An, mặt mũi cũng không cần, nước mắt nước mũi một phen chảy ròng, ôm đùi Viên Sùng An bắt đầu gào khan, hoàn toàn không để ý còn có tiểu bối ở đây.
Viên Thành đi xuống lầu nhìn đến Viên Hằng Vũ không biết xấu hổ như vậy, nhịn không được trào phúng nói: “Nếu ông không làm chuyện thiếu đạo đức, thì sao lại gặp phải tai họa?”
“Tiểu Thành, sao lại nói chuyện với chú họ con như vậy?!” Cha Viên Thành rống hắn một câu.
Viên Thành nhìn Viên Hằng Vũ gào khan, lại nhìn ông nội trầm mặc, trong lòng thật sự ghê tởm đến lợi hại, bình tĩnh nói: “Mọi người bình thường đều thích làm từ thiện, chỉ là khi gặp được kẻ ác chân chính thì sao lại không biết phân biệt vậy?” Nghĩ đến ông chú họ này không lâu trước còn muốn cưỡng ép quy tắc ngầm một cô bé không đầy hai mươi tuổi, Viên Thành cảm thấy mình với gã đứng ở trong một căn phòng, cũng là một chuyện khó có thể chịu đựng.
Mắt không thấy lòng không phiền, hắn kéo cửa phòng khách ra, đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Nhưng mà độ dày da mặt Viên Hằng Vũ đã đạt tới mức sánh bằng tường thành, căn bản không nhìn thái độ ác liệt của Viên Thành, tiếp tục ôm Viên Sùng An kêu gào, đến khi Viên Sùng An rốt cuộc nhịn không được mở miệng hỏi gã đến tột cùng phát sinh chuyện gì, gã mới ngừng lại.
Có điều gã nói chưa được hai câu, Viên Sùng An liền thay đổi sắc mặt: “Mày nói mày an bài kẻ lừa đảo tiếp cận ai?”
Viên Hằng Vũ thấy biểu tình chú mình có chút không đúng, lắp bắp nói: “Chính là người trẻ tuổi tên Kỳ Yến kia, nghe nói cậu ta hình như còn là một thầy phong thuỷ.”
Viên Sùng An thiếu chút nữa một cước đạp lên mặt Viên Hằng Vũ, ông hít sâu hai hơi: “Mày cũng biết cậu ấy là thầy phong thuỷ đó.”
Vậy mày có lá gan bao lớn, đầu óc ngu xuẩn bao nhiêu, mới có thể nghĩ đến việc dùng loại thủ đoạn này tiếp cận thầy phong thuỷ?
“Lúc mới vừa phái người tiếp cận Kỳ Yến, cháu cũng không biết cậu ta là thầy phong thuỷ, ” Viên Hằng Vũ rụt cổ, “Huống chi Kỳ Yến này thích khoác lác, thích khoe giàu, một chút cũng không giống như là thầy phong thủy chân chính, cháu hoài nghi cậu ta chỉ là một tên lừa gạt.”
“Ai nói với mày cậu ấy là kẻ lừa đảo?” Viên Sùng An tức giận đến sắc mặt xanh mét, “Thế mà còn muốn nương theo cậu ấy tiếp cận Sầm Bách Hạc, mày có đầu óc như vậy, sao không tìm một tuyệt thế đại mỹ nữ trực tiếp mê hoặc Sầm Bách Hạc đi?”
“Biện pháp này cháu dùng rồi, chỉ là Sầm Bách Hạc ngay cả nhìn cũng không nhìn đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương một cái, ” Viên Hằng Vũ có chút ủy khuất, “Cháu có thể có biện pháp nào.”
Viên Sùng An quả thực bị gã chọc giận đến bật cười: “Tao không biết mày bị ai lừa, lại cho rằng Kỳ đại sư là thầy phong thuỷ lừa đảo, nhưng mà hiện tại tao nói rõ ràng cho mày biết, chuyện này tao không giúp được.”
Vien gia bọn họ không biết tạo nghiệt gì, đời này không bằng đời trước thì cũng coi như thôi, thế mà còn sinh ra loại đồng đội heo chuyên cản trở, Viên gia sớm muộn gì cũng thua trên tay mấy đứa con cháu bất hiếu này.
“Tao mặc kệ mày dùng biện pháp gì, khóc cũng được, cầu xin cũng được, nhất định phải được Kỳ đại sư tha thứ, ” Viên Sùng An chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, “Nếu Kỳ đại sư không nguyện ý tha thứ mày, vậy mày cũng không cần nhận người chú là tao!”
“Chú!” Viên Hằng Vũ trợn tròn mắt, không phải chỉ là thầy phong thuỷ thôi sao, vì sao chú lại giận như vậy?
“Mày cho là vì sao Kỳ đại sư lại đưa kẻ lừa đảo mày mời đến vào cục cảnh sát?” Viên Sùng An thấy gã vẫn là bộ dạng đầu óc nghĩ không ra, liền giận run cả người, “Nói rõ cậu ấy đã biết mày là người làm chủ phía sau màn, mà còn đang cảnh cáo tao, không cần nhúng tay vào chuyện của mày.”
“Cậu ta tính là cái gì chứ, còn có thể cảnh cáo chú?” Viên Hằng Vũ nhăn mày nói, “Dù cậu ta là tiểu bạch kiểm Sầm Bách Hạc nuôi, cũng không có bản lãnh lớn như vậy đi.”
Ngực Viên Sùng An không ngừng phập phồng, nhìn đứa cháu dại dột bất trị, một hơi nghẹn lại, rốt cuộc ngất xỉu.
“Cha!”
“Ông nội!”
Tin tức Viên lão gia tử bị thằng cháu làm tức giận đến nằm viện rất nhanh liền truyền ra, lại kết hợp với chuyện ban đêm Viên Hằng Vũ bị cảnh sát gọi đi, rất nhiều người tin tức linh thông đã biết được nguyên nhân hậu quả, mừng rỡ xem náo nhiệt.
Viên gia và Sầm gia giao tình không tồi, chỉ là đứa cháu của Viên Sùng An lại âm thầm tính kế Sầm Bách Hạc, còn bị bạn tốt của Sầm Bách Hạc phát hiện, trực tiếp đưa kẻ lừa đảo đến cục cảnh sát. Một màn trò hay này, cũng có thể lấy ra quay phim rồi. Kỳ quái nhất còn ở phía sau, theo lý thuyết thì bạn tốt của Sầm Bách Hạc không cho Viên Sùng An mặt mũi như vậy, Viên gia như thế nào cũng phải tìm người này gây phiền toái mới đúng. Chỉ là Viên gia từ đầu tới đuôi không hé một tiếng, không chỉ không ra tay cứu Viên Hằng Vũ bị cảnh sát mang đi, còn cả nhà cùng ra trận đến Sầm gia tạ tội.
Khi có người đi thăm Viên lão gia tử ở bệnh viện, Viên lão gia tử một hơi một câu xin lỗi Kỳ đại sư, bởi vì tư thái hạ rất thấp, khiến không ít người đều mở rộng tầm mắt. Thái độ này khiến người ta nhịn không được hoài nghi, nếu Viên Sùng An không có nằm viện, nói không chừng sẽ tự mình đi giải thích bồi tội cho Kỳ đại sư.
Cũng không biết vị Kỳ đại sư này đến tột cùng là nhân vật như thế nào, không chỉ có thể trở thành thượng khách Sầm gia, còn khiến Viên Sùng An tôn trọng như thế, ngay cả cháu ruột nhà mình cũng không quan tâm.
Bên ngoài tò mò đối với Kỳ Yến tới cực điểm, mà Kỳ Yến thì ở Sầm gia hưởng thụ cuộc sống cơm đến há mồm, áo đến vươn tay, các vị canh mỹ vị lại dinh dưỡng, đồ ăn mỹ vị ngon miệng, khiến Kỳ Yến trong vài ngày ngắn ngủi liền ăn đến mặt mày hồng hào, mặc cho ai nhìn thấy cậu, cũng sẽ không tin tưởng không lâu trước cậu còn mất một đống máu.
Đối với việc này cao hứng nhất chính là Sầm Thu Sinh, bởi vì mỗi lần ngồi cùng bàn ăn cơm với Kỳ Yến, khẩu vị ông đều phá lệ tốt hơn, đều ăn nhiều hơn dĩ vãng nửa bát cơm.
“Khó trách gần đây khẩu vị Bách Hạc tốt hơn nhiều, không có việc gì cứ thích ra ngoài ăn cơm với Kỳ đại sư, hiện tại ta mới biết được là nguyên nhân gì, ” Sầm Thu Sinh đùa nghịch bàn cờ trên bàn, “Ăn cơn với Kỳ đại sư, thật sự là chuyện thân tâm sung sướng.”
Có vài người trời sinh liền dễ dàng khiến người ta sinh ra cảm giác thân cận và tín nhiệm, Kỳ Yến thuộc loại người này. Cho nên mỗi lần khi ngồi cùng một chỗ ăn cơm với Kỳ Yến, ông có loại cảm giác rằng đồ ăn trên bàn phá lệ ngon miệng, không ăn thêm một chút chính là sai lầm.
Sầm tam ca chơi cờ với ông muốn nói lại thôi, đành phải cúi đầu đùa nghịch quân cờ.
“Hiện tại bên ngoài người nhìn chằm chằm Kỳ đại sư càng ngày càng nhiều, ” Sầm Thu Sinh tùy ý buông xuống một quân cờ trên bàn cờ, “Vừa vặn Kỳ đại sư cũng không cha không mẹ, không bằng ta nhận cậu ấy làm con nuôi, như vậy vừa có thể ngăn chặn một vài người dụng tâm kín đáo, cũng có thể khiến hậu nhân Sầm gia chúng ta nhớ kỹ ân tình của Kỳ đại sư.”
Ở cái đất Hoa Hạ này, Sầm Thu Sinh ông vẫn là có chút mặt mũi.
“Này…” Sầm tam ca do dự một chút, “Việc này có nên thương lượng với Bách Hạc một chút không?”
“Quan hệ của hai người họ tốt đến mức hận không thể mặc cùng cái quần, chẳng lẽ nó còn không đồng ý?” Sầm Thu Sinh không để bụng nói, “Có điều nói thì vẫn phải nói với nó, quan trọng nhất là Kỳ đại sư nghĩ như thế nào.”
Tuy là ý tốt, nhưng nếu đương sự không nguyện ý, vậy liền không tốt.
Trong lòng Sầm tam ca phát điên, chính bởi vì hai người họ tốt đến mức mặc cùng một cái quần, mới nhất định phải trưng cầu ý kiến của Bách Hạc đó! !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...