Chương 24: Dự định.
- Ồ.
Lão gia tử và Dương Chi gật đầu, tỏ vẻ chính mình hiểu được, tiếp theo lại gật đầu ý bảo Trương Lam nói tiếp.
Thật sự có chút khát nước, hắn bưng chén nước lên uống một hớp.
- Theo như góc độ kinh tế, con cảm thấy trước tiên có thể đặt xưởng sản xuất ở trong sân nhà chúng ta cũng được, đủ chỗ để đặt trang bị. Cũng bớt được phí tổn mua đất, sau này phát triển lớn thì chúng ta tái mở rộng cũng không muộn.
Cha mẹ cùng gật đầu, ý nghĩ này không tệ. Tiền đó còn có thể làm chuyện khác.
- Nếu chúng ta sản xuất ở nhà, vậy thì sân bãi sản xuất không phải là vấn đề. Như vậy bước tiếp theo chính là công việc các loại giấy phép, giấy chứng nhân cho phép xí nghiệp kinh doanh, giấy chứng minh vệ sinh, giấy chứng nhận an toàn thực phẩm, rất nhiều những giấy tờ khác. Những cái này thì cha phải đi lo.
Trương Tông Quân gật gật đầu.
- Được, ngày mai ta sẽ đi lo liệu những thủ tục này.
- Đừng, ngày mai cha hãy đến tìm Vương đội trưởng xin giúp đỡ trước, để cho hắn và cha đi cùng nhau, bằng không nhiều thủ tục như vậy cha phải lo đến bao giờ.
Trương Lam vội vàng ngăn cha hắn lại, trong những năm 80 mà muốn mở nhà xưởng? Không có người quen trong chính phủ thì có thể bị hành cho người chết cũng phải sống lại! Ngay cả có người quen mà không có một hai tháng cũng đừng mong làm xong.
- Chuyện này cha cứ nhờ Vương đội trưởng đi cùng là được, cha còn phải đi mua một cái nồi hơi nữa. Đúng rồi, xưởng công nghiệp của bọn họ hẳn là có sản xuất nồi hơi. Cha thử hỏi thăm hắn xem, nếu là có thì hãy mua sản phẩm của công nghiệp quân sự ấy, chất lượng được đảm bảo hơn.
- Được.
Lão gia tử đáp ứng.
Chợt nhớ tới một chuyện, Trương Lam không khỏi vỗ cái gáy của mình.
- Quên mất, chuyện quan trọng như vậy mà thiếu chút nữa con quên mất.
- A? Chuyện gì?
Lão gia tử và Dương Chi đồng thời chấn động. Chuyện gì mà có thể khiến cho con trai bảo bối chán nản, hẳn phải là đại sư đi?
- Không phải là cái gì lớn lắm.
Trương Lam không nghĩ tới mình lại gây ra động tĩnh lớn như vậy, Trương Lam ngượng ngùng cười cười.
- Nhưng mà hoa quả dầm của chúng ta phải đăng ký nhãn hiệu gì đây?
Nhãn hiệu của sản phẩm trong nước đã được thông qua năm 1982, nhưng mà rất nhiều xưởng sản xuất không hề ý thức được tầm quan trọng của nó, sau khi cho ra sản phẩm cũng không có đăng ký nhãn hiệu của chính mình, làm cho sản phẩm của mình bị rất nhiều người khác giả mạo. Trong đó đã xảy ra rất nhiều chuyện tình ly kỳ. Ví dụ như chuyện tình năm đó của xưởng sản xất ô tô. Tháng 4 năm 1984, công ty sản xuất ô tô Thiên Tân và công ty sản xuất ô tô của Nhật Bản cùng ký kết hợp đồng. Họ đã bỏ rất nhiều vốn vào việc tuyên truyền khiến cho thương hiệu Đại Phát trên thị trường càng ngày càng nổi tiếng, không ngừng được đưa lên cao. Cùng lúc đó, đám người kia liền tiến hành đăng ký cái nhãn hiệu này ở Trung Quốc. đến năm 1991, hai bên chấm dứt hợp đồng, Thiên Tân liền mất đi quyền đối với nhãn hiệu của mình, không thể không đăng ký lại nhãn hiệu Đại Phát một lần nữa. Cuối cùng cũng bị phá sản chỉ vì nhãn hiệu của chính mình.
Ừ, Nhật Bản không phải là thứ tốt. Trương Lam nghĩ.
Tiếp tục nói thêm một ví dụ nữa, bánh bao chó cũng không thèm đại danh đỉnh đỉnh của Thiên Tân, bởi vì không hề để ý đến nhãn hiệu, cuối cùng lại để đám người Nhật Bản chú ý tới, sau khi bị người NHật Bản kiện lên tòa án, lúc đó mới biết được tầm quan trọng của nhãn hiệu. Cuối cùng xưởng sản xuất bánh bao chó cũng không thèm này phải mất mười năm thời gian, tiêu phí một lượng lớn tiền tài, cuối cùng phải nhờ đến quốc gia hòa giải mới có thể lấy lại được nhãn hiệu thuộc về mình.
Trong đó còn có cả Cầu Vồng ở Indonesia bị cướp mất, Hải Tín của nước đức, Đại Bảo của nước mĩ, Hồng Nhĩ Tinh của nước anh bị người ta lợi dụng điểm này mà cướp mất. Việc này đã xảy ra nhiều như vậy, quả thực không thể không chú ý được.
- Nhãn hiệu là cái thứ gì?
Lão đầu tử rất là tò mò.
- Nhãn hiệu…
Trương Lam thiếu chút nữa thì té xỉu, bây giờ vẫn còn có người không biết nhãn nhiệu là gì?
- Nhãn hiệu chính là tên của sản phẩm, nói ví dụ như xe đạp của nhà chúng ta là Bạch Vân bài, vậy thì nhãn hiệu của nó chính là Bạch Vân.
- Ồ thì ra là ý này.
Trương Tông Quân gật gật đầu.
- Vậy thì cần gì phải đi đăng kí nhãn hiệu ?
Bản thân ta, Trương Lam hữu khí vô lực đứng lên, buồn bực đến không chịu được, công tác xóa nạn mù chữ thật là gian khổ.
- Một cái nhãn hiệu của sản phẩm cũng giống như tên của một người. Tuy rằng một người có thể có nhiều tên, nhưng mà nhất định hắn phải có một cái tên chính, cũng chính là cái tên được viết trong giấy khai sinh ấy, nếu người ấy không có tên trong giấy khai sinh tức là người này không có hộ khẩu. Cha muốn chúng ta sản xuất cả nửa ngày được một lọ hoa quả đến cuối cùng vẫn là không có hộ khẩu sao?
- Vậy nhất định phải đăng ký sao.
Nói đến đây là Trương Tông Quân đã hiểu được, như vậy thì thật là phiền toái, nếu bị công an bắt được thì sẽ bị phạt tiền, cũng không thể quang minh chính đại làm việc, không thể tham gia vào quân ngũ, không thể mở nhà xưởng. Tóm lại con người kiên quyết không thể trở thành không có hộ khẩu được, bằng không thì chính là cực kỳ phiền phức. Nếu nước hoa quả cũng như người, vậy thì đương nhiên là nó cũng không thể không có hộ khẩu. Lão gia tử gật gật đầu.
- Nhất định phải lo liệu tốt chuyện này, sản phẩm nhà chúng ta không thể không có hộ khẩu được.
Rốt cục cũng hiểu rõ, Trương Lam thở dài nhẹ nhõm một hơi. Không dễ dàng a, thật sự là không dễ dàng.
- Còn phải làm biểu tượng nhãn hiệu của chúng ta nữa.
- Cái này ta biết, chỉ cần dán một tờ giấy ở bên ngoài cái lọ là được.
Dương Chi tiếp lời.
- Cái thứ biểu tượng kia dùng để làm gì? Không dùng vào việc gì còn lãng phí tiền.
Xem hai người kia, thật đúng là chỉ biết đến nhà mà không vào cửa. Trương Lam có chút bất đắc dĩ.
- Cái này cũng giống như là con cái nhà mình, cách ăn mặc xinh đẹp thì mới dám đi ra ngoài gặp người mà không thấy xấu hổ chứ?
- Đó cũng đúng.
Mẹ hắn nghĩ nghĩ nói.
- Nguồn tiêu thụ cũng là vấn đề, cha có thể liên hệ với Vương trưởng doanh, lần sau khi cha đến gặp hắn thì có thể mang chút lọ hoa quả dầm cho hắn nếm thử. Để bọn hắn giới thiệu sản phẩm mới của chúng ta một chút. Chỉ cần chất lượng ngon thì mọi người yên tâm, quân đội tuyệt đối sẽ cần. Nói không chừng đến cuối cùng sản phẩm của chúng ta đều không nhất định có thể thỏa mãn yêu cầu của bộ đội đâu.
Nói đến cuối cùng, Trương Lam lại đùa giỡn nói.
Nhưng mà Trương Lam thật sự không nghĩ tới sau này hoa quả dầm lọ đã trở thành thực phẩm không thể thiếu được trong quân đội. Chiêu bài hoa quả dầm cũng dần ổn định chất lượng, quan trọng nhất chính là nhờ vào mùi vị phong phú nên được thịnh hành trong quân doanh Trung Quốc, được đông đảo quan binh yêu thích và tôn sùng.
Đã nói là làm, vừa rạng sáng ngày thứ hai, Trương Tông Quân cưỡi xe, mang theo mấy bình hoa quả dầm hướng về thị trấn đi tới.
M Long
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...