Chương 9 (a): Bắt đầu thu hàng.
Trở lại văn phòng của Trương đội trưởng, mấy người phân biệt ngồi xuống, Trương Tông Quân liền kể lại chuyện tình của mình một lần.
- Tôi là nghĩ như vậy.
Trương Tông Quân nói.
- Lần này chúng tôi muốn thử làm xem, nếu việc làm ăn tốt, chúng ta liền hợp tác lâu dài, về phần phí vận chuyển, Vương đội trưởng ngài xem cần bao nhiêu ?
Cúi đầu tính toán một chút, Vương đội trưởng nói.
- Phí chuyên chở của một chiếc xe là 400 đồng, dầu mỡ chúng tôi tự trả.
- Được, vậy thì cứ như lời của Vương đội trưởng.
Trương Tông Quân cúi đầu nhẩm tính rồi gật đầu đáp ứng. Giả cả như vậy là hợp lý, có thể nằm trong phạm vi mình chấp nhận được.
Sự tình đã bàn bạc xong, tất cả mọi người đều cao hứng, Vương đội trưởng nói.
- Đi, theo tôi quay về doanh trại uống một chén.
Trương Tông Quân vội vàng nhún nhường.
- Không dám, không còn sớm nữa, tôi còn một người bạn nữa, cơ hội còn rất nhiều để lần sau đi, người bạn của tôi đang đứng chờ ở ngoài kia.
- Nếu đã như vậy thì để lần sau đi.
Vương đội trưởng cũng không già mồm cãi láo, hơi có chút tiếc nuối nói.
- Lấn sau đến nhất định phải tới tìm ta uống một chén, đến lúc đó chúng ta không say không về. Người bạn kia của cậu ở đâu? Tôi đưa cậu qua.
- Ở quỹ tín dụng xã.
Trương Tông Quân cũng không khách khí!
Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu ở trên giường, Trương Lam giật mình, đưa tay lên dụi dụi mắt, ánh mặt trời thật đẹp, chiếu lên người thật ấm áp. Bộ dáng toàn thân còn đang uể oải. Ở đầu giường còn có một chút mèo con đang thoải mái ngáy khò khò.Trương Lam đưa đôi tay nhỏ nhắn vuốt ve cái đầu của con mèo, con mèo nhỏ thích ý híp mắt lim dim. Khi Trương Lam đưa tay vuốt đầu nó thì hai cái tai nhỏ run lên. Phía sau lưng ánh mặt trời xuyên qua khe hở của cảnh cửa chiếu rọi một người một mèo. Một làn gió nhẹ thổi qua làm đong đưa cái màn, một loại cảm giác ấm áp hài hòa không tên chậm rãi lan tỏa khắp cả gian phòng.
Ngơ ngác ngồi ở trên giường hưởng thụ cái cảm giác ấm áp này. Cuối cùng hắn phải rất khó khăn mới có thể rời giường được, mặc dù nói ngủ dậy muộn là độc quyền của trẻ con, nhưng mà Trương Lam cũng không có ý định như vậy. Hắn chậm rãi mặc quần áo vào, từ trên giường nhảy xuống, uống một chén nước, chào hỏi cha và mẹ rồi bắt đầu chạy bộ như thường lệ.
Sau khi chạy một vòng trở về, vừa vặn chứng kiến Lý Ngọc Dân đi ra ngoài.
- Chú Lý dậy thật là sớm.
Trương Lam vội vàng chào.
- Ừ, nghe cha mẹ cháu nói, cháu vừa chạy bộ về à?
Lý Ngọc Dân cười, sờ sờ cái đầu Trương Lam, hỏi.
- Dạ, phải rèn luyện thân thể từ khi còn nhỏ mà.
Trương Lam nhún vai, giả bộ như người lớn.
Lý Ngọc Dân lắc đầu.
- Tên tiểu gia hỏa này.
Rồi lại quay đầu cười cười với Trương Tông Quân.
- Tông Quân, tôi đi làm đây, anh làm tốt nha, nói không chừng sau này người anh em sẽ đi theo anh làm ăn đó.
- Anh bỏ được cái bát sắt kia sao? Chờ đến khi anh thực sự bỏ được rồi hãy nói.
Trương Tông Quân cũng vui vẻ.
- Tên gia hỏa này.
Lý Ngọc Dân lắc lắc đầu.
- Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, tôi đi làm đây, nếu không sẽ đến trễ.
Nói xong liền nhảy lên xe đạp phóng đi.
- Đi đường cẩn thận một chút!
Trương Tông Quân ở phía sau kêu lên.
- Yên tâm.
Lý Ngọc Dân cũng không quay đầu lại, đáp một câu.
- Chú Lý tới cho chúng ta vay tiền sao?
Trương Lam hỏi mẹ mình.
- Ừ.
Mẹ hắn trả lời một tiếng, rồi véo cái tai của Trương Lam.
- Tiểu tử thối, nhanh đi đánh răng rửa mặt đi rồi chuẩn bị ăn cơm.
- Nhẹ thôi mẹ.
Trương Lam hô lên đau đớn. Làm sao mà mình lại có một bà mẹ thích véo lỗ tai như vậy.
- Bị véo tai nhiều sẽ làm người ta ngu ngốc đi.
Ăn sáng xong, cả nhà ba người vác theo cái cân đi tới vườn trái cây của Lý Minh Giang. Từ rất xa đã nhìn thấy một đám táo hồng đỏ au được xếp chỉnh tề ở chỗ này. Những quả táo thật to da bóng loáng căng mọng, hình như đã sắp không thể bao phủ hết được thịt quả ở bên trong. Lớp da màu vàng đỏ giống như là được sơn một lớp sơn màu vàng kim chói mắt. Cắn một miếng, vừa giòn lại vừa ngọt, nước táo ngọt lành theo khóe miệng chảy xuống.
- Người tôi cũng đã tìm đến rồi, một lát nữa sẽ đổ hết ra ven đường, các cậu tìm được xe chưa?
Lý Minh Giang lo lắng hỏi.
- Tìm xong rồi, 4 giờ chiều sẽ đến đây.
Trương Tông Quân cười ha ha đáp.
- Vậy là tốt rồi, chú em, cậu xem xem, táo năm nay thế nào? Không phải là anh thổi phồng nha, nhìn xem màu sắc của nó xem.
Nói xong liền tách một quả táo ra.
- Nhìn xem này, hàm lượng đường thật sự là không thể chê.
Hiển nhiên là Lý Minh Giang tương đối đắc ý đối với trái cây của mình. Chính mình tỉ mỉ chăm sóc hơn nữa năm, từ đầu năm đã bắt đầu xới đất bón phân, khi nở hoa thì bắt đầu thụ phấn. Nếu như không thu hoạch tốt thì không còn gì để nói.
- Vậy cũng đúng.
Cha Trương Lam cũng rất hài lòng.
- Mười dặm quanh đây có người nào mà không biết anh là tay trồng cây ăn quả số một. Nhìn những vườn cây xung quanh này xem, nếu không phải là họ học theo kỹ thuật của anh thì làm sao sản lượng của bọn họ lại có thể cao như vậy?
- Ha ha.
Lý Minh Giang ngượng ngùng phất phất tay.
- Nói gì vậy chứ, đều là người trong làng cả, ai lại làm như vậy. Nếu như có chút kỹ thuật mà còn che giấu đi, vậy thì sẽ trở thành cái gì?
Người nông thôn chính là như vậy, cần cù giản dị, thiện lương, có thứ tốt cũng sẽ không che giấu. Nhà ai có chuyện gì cũng có thể chạy ra ngoài nhờ hàng xóm giúp đỡ một chút. Ở thành phố, nhà cao tầng nhiều, ngựa xe như nước, không chỉ chặn tầm mắt của mọi người mà cái kiến trúc xi măng lạnh lùng cũng đóng băng luôn tâm trí của mọi người.
Ách.
Trương Lam đột nhiên tỉnh lại.Việc hắn phải quan tâm bây giờ chính là đám trái cây này, đám ngươi kia đóng băng hay không đóng băng, lão già này có tốt hay không, mình cũng đâu có tâm tư để mà đi quản người khác thế nào. Thật sự là ăn no rửng mở sau. Dùng một câu nói thô tục để biểu lộ chính là: Gió chợt nổi, thổi nhíu mày người khác, ăn thua gì đến chuyện của ta.
M Long
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...