Luân Hồi Đại Đế Truyện


Trong một căn thư phòng yên tĩnh, một vị trung niên chắp hai tay sau lưng, đang đứng lặng dõi mắt nhìn qua ban công, tầm mắt hướng về phương xa chẳng biết hắn đang suy nghĩ điều gì.

Người này anh tư bất phàm, khí tức nội liễm, mặc dù trên thân không hề có chút khí thế nào phát tán ra ngoài, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết đây không phải nhân vật tầm thường.

Chợt lúc này, một góc tối trong căn phòng phát ra vài tiếng vang nho nhỏ đã phá hỏng sự yên tĩnh nơi đây.

Đuôi lông mày của người nam tử trung niên hơi nhếch, sau đó thần sắc lại như thường, mở miệng nói.

“Chuyện bên kia như thế nào rồi?”

Từ trong góc tối kia, một hắc ảnh như ẩn như hiện, hơi hơi khom người đối với bóng lưng của vị trung niên nam tử, sau đó cung kính hồi đáp.

“Bẩm vương gia, chuyện tình có chút ngoài ý muốn xảy ra. Đối tượng cần bảo vệ đã xảy ra chuyện rồi.”

Vị vương gia kia nghe như vậy lông mày lập tức nhíu lại, trong lòng cảm thấy không ổn, suốt cả ngày hôm nay hắn vẫn luôn chờ đợi tin tức truyền về. Trong lòng vẫn luôn lo lắng, mặc dù kế hoạch lần này đã nắm chắc chín phần nhưng vẫn có một phần biến số, quả nhiên đúng như lo lắng của hắn, hiện tại vẫn là xảy ra vấn đề rồi sao?

Hắn quay người lại, nhìn về phía hắc ảnh trong góc tối kia, nói: “Nói chi tiết ra!”

Hắc ảnh: “Chúng thuộc hạ đã làm theo đúng như lời của vương gia, sắp đặt kế hoạch rất chi tiết, nhưng không ngờ tới phút cuối lại xảy ra vấn đề. Lúc này, người của chúng ta ở Hoàng Phong thành dựa theo mệnh lệnh, toàn quyền đều nghe theo sự sai bảo của vị đại nhân kia, cho nên….”

Vị vương gia càng nghe, thần sắc càng khó coi, hắn mơ hồ đoán ra được cái gì đó. Không dám để vương gia phải chờ lâu, hắc ảnh nhanh chóng nói tiếp.

“Vị đại nhân kia, cùng với thê tử của mình. . . đã chết, ám tử của chúng ta đã tại khoảng cách gần xác nhận chuyện này, mà tạo thành kết quả này cũng là do mệnh lệnh của vị đại nhân kia. . . hắn không cho phép người của chúng ta xuất hiện!”

Mặc dù đã đi theo vị chủ nhân này rất lâu rồi, hắn cũng hiểu được phần nào tính cách của chủ nhân mình, trầm tĩnh, suy tính kỹ càng, sâu không lường được, nhưng đây là lần đầu tiên mà hắn nhìn thấy chủ nhân nhà mình thất thố đến thế. Mơ hồ trong căn phòng bị một tầng khí áp đè nén, khiến cho lời nói của hắc ảnh cũng khó mà lưu loát cho được.

Mà vị vương gia kia, sau khi nghe xong bẩm báo của thuộc hạ, sắc mặt càng lúc càng âm trầm, bàn tay ở sau lưng đã nắm chặt lại từ lúc nào. Mất thời gian nửa chén trà sau đó hắn mới thở dài ra một hơi.

Hắc ảnh nãy giờ nơm nớp lo sợ, thấy như vậy thì nuốt nước miếng ực một cái, cố trấn định, chắp hai tay cúi đầu, nói.


“Đám thuộc hạ làm việc tác trách, xin vương gia giáng tội!”

Vương gia hơi lắc đầu, thần sắc đạm mạc, nhưng không khó để nhìn ra nét ảm đạm trong ánh mắt, nói: “Không liên quan đến các ngươi, nếu hắn đã lựa chọn không để cho các ngươi xuất hiện, vậy cũng là tự hắn muốn như vậy.”

Ngừng một chút, vương gia nói tiếp: “Ngươi nói vợ chồng bọn họ đã chết, vậy còn hai đứa bé kia thì sao?”

Hắc ảnh: “Dị biến chính là phát sinh ở trên người hai đứa trẻ này. . .”

Sau đó hắc ảnh bẩm báo chi tiết về những gì xảy ra ở Hoàng Phong thành, đầu tiên là theo đúng kế hoạch, tiểu viện hai vị đại nhân kia bị tập kích, hai người họ sẽ phụ trách việc câu kéo thời gian, sau đó chờ đợi cá lớn xuất hiện, ám tử sẽ chỉ trong bóng tối yểm trợ, bảo vệ tính mạng của ba người trong tiểu viện, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.

Nhưng dị biến phát sinh khiến người ta không ngờ được, người thứ tư không nằm trong kế hoạch lại quay trở về không đúng lúc, thế là một mắt xích bị gãy kéo theo toàn bộ kế hoạch đều phát sinh biến hóa to lớn.

Trong quá trình bẩm báo này, vị vương gia lập tức tập trung vào hai điểm, một là lôi kiếp bất ngờ kéo tới, hai là một chiêu kiếm chém thẳng thiên không.

Lôi kiếp? Lôi kiếp từ đâu ra, liên tục mấy ngày ngắn ngủi, lại có hai đợt lôi kiếp không rõ nguyên do giáng xuống Hoàng Phong thành. . . Còn có một kiếm trảm thương khung kia, dựa theo lời của ám tử kể lại, lôi kiếp bị một kiếm này bổ đứt đoạn, mặc dù còn uy áp nhưng không dám tiếp tục đánh xuống nữa.

Võ vương sao? Không đúng, đừng nói là võ vương, cho dù là võ hoàng đối mặt với thiên uy cũng phải khó khăn hết sức, chớ nói đến việc vung kiếm.

Vương gia: “Như ngươi báo lại, lúc mà hai vợ chồng người kia chết thì thiên kiếp lập tức buông xuống?”

Hắc ảnh: “Vâng, chính là như vậy! Thiên uy nồng đậm bao phủ phương viên mấy trăm mét, đem tiểu viện đánh thành phế tích, người của chúng ta cũng vì vậy mà phải lùi hết ra xa.”

“Bị giam lại ở trong thiên kiếp có hai tên Long Đạo cảnh, ba tên võ sư, cùng với đứa bé kia.”

Nghe đến đây, vị vương gia như bắt được đầu mối gì đó, lập tức liếc nhìn.

Hắc ảnh lập tức nói: “Rốt cuộc bên trong phương viên bị lôi kiếp phong tỏa đã xảy ra chuyện gì không ai biết được, thế nhưng lôi kiếp bất ngờ cũng không phải thứ quỷ dị nhất, đáng nói chính là, sau khi lôi kiếp rút đi, toàn bộ vết máu, thi thể gần như đều biến mất hết. . .”


Vương gia nhướng mày: “Gần như?”

Hắc ảnh: “Đúng vậy thưa vương gia, tất cả đều biến mất, nhưng lạ thay ở chỗ thi thể của những người bên trong tiểu viện thì lại còn nguyên vẹn, giữa sân chỉ có đứa bé kia còn sống sót trong thoi thóp, cùng với hai cổ thi thể của hai vị đại nhân kia. Về phần thi thể của địch nhân, toàn bộ đều biến mất, không xót lại chút nào.”

“Đáng ra mà nói là ba cổ thi thể, nhưng sau đó, nữ thi của bé gái được cho là đã chết từ trước đó lại bất ngờ sống lại, ám tử truyền về, trên người của nàng có yêu khí ba động, hơn nữa. . . theo như ám tử suy đoán, đây rất có thể là khí tức của Yêu Vương, thậm chí còn cao hơn, nhưng chỉ thoáng qua trong nháy mắt, do vậy không có cách nào dám chắc. Dựa vào điểm này, rất có thể nguyên nhân mà những thi thể kia biến mất, lẫn thiên kiếp đều có liên quan đến cường giả yêu tộc.”

Nếu như lúc ban đầu, sắc mặt của vương gia là âm trầm, băng lãnh, thì lúc này đây, sắc mặt của hắn lại trở nên ngưng trọng cực kỳ, bởi vì bằng vào những thông tin này, hắn liên tưởng đến rất nhiều thứ.

Yêu tộc cũng tham dự vào vũng nước đục lần này sao? Bọn chúng lại đóng vai trò gì trong sự kiện lần này chứ? Càng nghĩ càng loạn, những suy đoán mơ hồ của hắn, phút chốc lại rối thành một bầy không thể nào lý giải. Nghĩ một hồi không nghĩ ra được thứ gì, vị vương gia này chỉ có thể lắc lắc đầu từ bỏ. Xem ra, mấu chốt nhất của tất cả sự kiện vẫn nằm trên người đứa bé kia a!

Vương gia: “Theo như ngươi nói, kết cục có một con tứ giai yêu hạc xuất hiện bên trong thành, mang theo hai đứa bé kia rời đi về hướng Hoàng Phong sơn mạch rồi?”

Hắc ảnh: “Thiên chân vạn xác!”

Vương gia: “Lập tức phân phó cho toàn bộ ám tử, dùng mọi cách tìm kiếm tung tích của đứa bé kia, nếu còn sống nhất định phải bảo vệ, mang người về đây cho ta, nếu như. . . . . đã chết, vậy thì cũng mang về đây cho ta.”

Hắc ảnh: “Thuộc hạ tuân mệnh!”

Vương gia gật đầu, phất phất tay bảo hắn có thể lui xuống. Bóng rèm lay động một chút, hắc ảnh kia trước sau như một ẩn trong góc tối trong phòng, được cho phép lui thì cúi đầu, thân thể loáng một cái, biến mất vô tung vô ảnh.

Đợi cho hắc ảnh đã rời đi rồi, vị vương gia này mới quay lại trên bàn đọc sách, nhìn chằm chằm vào địa đồ trên đó, giữa bức địa đồ có một chuôi đao nhỏ ghim thẳng vào trên đó, địa điểm bên dưới hiện lên hai chữ: Long gia!

“Vô Tâm a, Vô Tâm. . . ngươi lần này thật sự là làm khó xử ta rồi a! Hy vọng đứa bé kia được bình an, nếu không thì . . .”

Vương gia thở dài thườn thượt!

. . .


Một bên khác, có hai người văn nhân trung niên đang ngồi đánh cờ trong đình viện giữa hồ, thưởng trà hết sức nhàn nhã, biểu hiện trên khuôn mặt mây trôi nước chảy.

Đúng lúc này, một tên người hầu đi ngang qua cầu, tiến vào trong đình viện, hắn chắp tay, cúi đầu đầu nói.

“Bái kiến hai vị đại nhân.”

Hai người trung niên vẫn ung dung hạ cờ, một người trong đó lên tiếng nói.

“Bên Hoàng Phong thành có tin tức truyền về sao?”

Người hầu lập tức dâng lên một lá thư: “Đây là thư do ám tử mang về, mời đại nhân xem thử!”

Người trung niên này cầm lấy lá thư, sau khi đọc lướt qua thì biểu tình ung dung đã quét sạch, thay vào đó là ngưng trọng vô cùng, lông mày nhíu chặt lại.

Mà người ngồi đối diện thấy như thế lập tức hiếu kỳ, tiếp nhận lá thư từ trong tay người trung niên kia để đọc, biểu tình cũng người phía trước không sai biệt lắm.

Đọc xong, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn ra được vẻ nghiêm trọng trong mắt của đối phương. Người hầu sớm đã lui ra sau khi đưa thư lên rồi. Lúc này, một vị trung niên lên tiếng trước.

“Thật không nghĩ tới a, sự kiện lần này lại còn dính dáng đến Yêu tộc, chậc chậc, cao cấp hơn Yêu Vương, chẳng lẽ lại là một tôn Yêu Hoàng?”

Người đối diện nghe như vậy thì nói: “Đúng là có chút ngoài ý muốn, nhưng mà đây không phải thứ chúng ta có thể quản được, mấu chốt nhất vẫn là nằm trên người của tiểu tử kia.”

Vị trung niên nghe vậy thì gật gật đầu: “Xem ra, ván cờ này của chúng ta không đánh tiếp được nữa rồi, ta phải lập tức quay về phái người đi tìm kiếm tung tích của đứa trẻ nọ. Nhưng chỗ sâu trong Hoàng Phong sơn mạch không phải địa bàn của chúng ta, thật sự là khó làm a!”

Người đối diện: “Tận sức là được.”

Nói đoạn, người này cũng rút ra một tấm pháp khí, sau đó nhập tin vào trên đó, nguyên văn đều nói về những diễn biến phát sinh tại Hoàng Phong thành. Về phần tin tức này truyền đi đâu, truyền cho ai, cũng không biết được.

. . . .

Binh binh bang bang một hồi, sau khi xác nhận con bạo liệt hùng đã không còn kêu gào, triệt để mất đi khí tức, lúc này Long Huyền mới thở phào một hơi.

Lúc này, Lý An cũng đã dìu theo người nam tử trung niên bị trọng thương lúc trước tiến lại gần. Nhìn thấy thảm trạng của bạo liệt hùng tại khoảng cách ngắn thế này, bờ mông của cả hai người lập tức khép chặt, trong đầu của hai người lập tức hiện lên mấy chữ.


Lý An, trung niên: Hoa cúc nở rộ, a không đúng, phải là . . . Con gấu đáng thương!

Long Huyền thấy biểu tình của hai người bọn họ, nghĩ thầm hiện tại rất thích hợp để trang bức, nếu như lúc này hắn chắp tay đứng thẳng, sau đó lại ngâm một câu thơ, kiểu như: Hữu tâm trồng hoa, hoa không nở, vô tâm chổng ass, ass nở hoa!! Hẳn là rất đẹp trai chứ???

Nghĩ kỹ lại, Long Huyền lập tức bỏ đi ý định mê người này, hắn vốn đã quá đẹp trai, không cần phải chứng tỏ. Do vậy chỉ ho nhẹ vài tiếng.

Hai người Lý An cùng với vị nam tử trung niên lập tức hồi phục tinh thần, lúc này vị trung niên nam tử chắp tay nói.

“Đa ta ân cứu mạng của tiểu huynh đệ! Cha con ta cảm kích không lời nào diễn tả được!”

Cảm kích không nói nên lời để làm gì chứ? Chí ít cần có chút hiện vật thì tốt hơn a!!! Chẳng qua những lời này Long Huyền chỉ nghĩ trong đầu, không hề nói ra. Lúc này, hắn mới nhìn về phía thi thể của bạo liệt hùng rồi đáp lại.

“Không có gì cả, vốn dĩ cũng không nên cướp con mồi của người khác, chẳng qua. . .”

Long Huyền không có nói hết câu, nhưng người từng trải giống như nam tử trung niên trước mặt làm sao lại nghe không hiểu cho được. Hắn lập tức nói.

“Tiểu huynh đệ đừng như thế, không có ngươi ra tay, có lẽ hai người chúng ta đã mất mạng dưới miệng gấu rồi, vì vậy thi thể của nó đương nhiên trở thành chiến lợi phẩm của ngươi.”

“Cha, vậy còn mùa đông năm nay. . .” Lý An đứng bên cạnh lập tức gấp gáp, nhưng chưa kịp nói hết lời đã bị nam tử trung niên chặn lại. Mặc dù đạo lý là con mồi của người khác đi săn, người ngoài không nên nhúng tay vào, nếu như tùy tiện xen vào, sẽ xem như là đánh cướp giữa đường, đây là Bạch lão nói cho Long Huyền.

Thế nhưng lần này tình huống có chút đặc biệt, mấy người bọn Lý An bị bạo liệt hùng truy đuổi, đã mất đi sức lực để săn giết, lúc này Long Huyền dù cho chưa xin phép đã nhúng tay vào, tuy có chút không thích hợp, nhưng ngược lại đã cứu được mạng hai người này, do đó việc hắn hưởng chiến lợi phẩm cũng xem như hợp tình, hợp lý.

Chẳng qua, con bạo liệt hùng này trước đó đã bị nam tử trung niên đánh cho trọng thương đầy mình rồi, lúc này Long Huyền mới nhảy ra đánh lén, dùng ngôn ngữ của kiếp trước mà nói, đây là KS mạng điển hình. Cống hiến của nam tử trung niên cũng rất nhiều, dù theo luật rừng hay luật game cũng nên được hưởng chút tiền assit. Mấu chốt nhất vẫn là Long Huyền muốn kết giao với những người này.

Đã tìm được dấu vết của con người bên trong sâm lâm này rồi, Long Huyền cũng không muốn một mình phiêu bạt mãi, hắn sợ sẽ thành Tazzan phiên bản xuyên không mất. Cho nên, trước hết cần tìm hiểu về tình huống nơi này đã, có người sống thì sẽ có văn minh.

Long Huyền cười cười: “Không có việc gì, dù sao ta cũng không xử lý hết được một con tam giai dã thú, để như vậy thì uổng phí rất nhiều tài nguyên, chi bằng để ta chọn lấy yêu hạch cùng bộ móng vuốt, những thứ còn lại chúng ta chia đều, như thế nào?”

Nhãn tình của vị nam tử trung niên sáng lên: “Được vậy thì còn gì bằng, vậy tiểu huynh đệ lấy yêu hạch cùng móng vuốt gấu trước đi, sau đó chúng ta quay về hội họp với đám người trong trấn, lúc đó lại chia đôi thi thể gấu, đương nhiên ta sẽ làm chủ, dùng những vật tư khác để đổi lấy số tài nguyên này, không để cho tiểu huynh đệ chịu thiệt.”

Long Huyền nghe vậy thì mỉm cười gật gật đầu, đây mới đúng là bộ dáng của cảm kích chứ.

Ps: Rất nắn nót trong việc viết rồi, các chương về sau này ta rất chú trọng về nội dung nên tốc độ gõ chữ chậm lại nhiều, mấu chốt là để cho tình tiết truyện được gắn kết nhất, do vậy lỗi chính tả cũng trau truốt hơn nhiều. Nhưng 3000 chữ mà, sơ sót 1 phần ngàn thôi cũng sẽ có 3 chữ sai, nếu có lỗi chính tả hay lỗi type mong bạn đọc giúp nhặt sạn, nhắc nhở ở phần bình luận – chương nào, đoạn nào có lỗi sẽ lập tức sửa, cảm ơn mọi người a!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui