Luân Hồi Cung Chủ

Hàn Tử Kỳ đưa mắt nhìn chung quanh trong bí thất, trông thấy có đủ tiện nghi đúng như lời Địa Tiên tôn giả đã viết trong mảnh lụa chàng đọc vừa rồi.

Quan sát trong tòa bí thất một lúc, Hàn Tử Kỳ sục sạo lấy ra một chiếc hộp lớn mở nắp, trong đó có hàng trăm con Địa tiên sâm xông ra mùi thơm lạ lùng.

Hàn Tử Kỳ cầm lấy một con Địa tiên sâu ăn, nghe mùi thơm tho, ngon ngọt chưa từng có bao giờ.

Ăn hết con Địa tiên sâm thấy trong bọng đã yên, Hàn Tử Kỳ đậy nắp hộp lại trả về chỗ cũ.

Chàng đi tới cuối tòa bí thất nhận ra có một cánh cửa đá chỉ khép hờ, liền đưa tay đẩy nhẹ một cái. Lập tức, cánh cửa đá mở ra. Một vùng ánh sáng xuất hiện trước mặt chàng.

Thì ra lúc này trời cũng vừa sáng.

Đây là một thung lũng chu vi có khoảng hai trăm trượng, bốn bề vách đá dựng thẳng lên cao, khỉ vượn khó leo, phía trên đầu hơn trăm trượng từng cụm mây trắng xóa bay qua, che lấp không còn trông thấy bầu trời.

Hàn Tử Kỳ lẩm bẩm :

- Ồ... Thì ra đám mây khói bên vực tử thần là do vô số cụm mây này bay qua đụng nhằm vách núi không lối thoát nên mới trổ lên miệng vực chỗ ta đã nhảy xuống đêm rồi.

Đứng nhìn cảnh sắc từng cụm mây trắng bay vô cùng ngoạn mục chẳng khác nào chốn thần tiên ẩn náu, Hàn Tử Kỳ dời cặp mắt nhìn về phía trước mặt. Chàng nhận ra chỗ sát vách núi có một đám cây tùng lùn thấp xanh um liền đi nhanh tới.

Đến nơi, Hàn Tử Kỳ thấy có năm cây tùng tàn lá xòe rộng chen chúc lẫn nhau, dưới gốc da dẻ sần sùi, phong rêu bám đầy, tính ra ước lượng sống tới ngàn năm. Cạnh bên trái là một phiến đá bằng phẳng, trơn bóng gần đó lại có một thạch trì lớn nước xanh tận đáy.


Có lẽ năm xưa nơi đây là chỗ Địa Tiên tôn giả thường ra tịnh tọa hoặc ngồi ngắm cảnh mây bay trên đầu nên phiến đá trơn mòn láng bóng.

Hàn Tử Kỳ bước tới thạch trì, đưa tay vốc lấy nước uống mấy hơi dài, nghe mát rượu hơn cả thạch trì, chàng đã uống phía ngoài Tử Vong động đêm rồi.

Uống nước giải khát xong, Hàn Tử Kỳ lại ngồi xuống phiến đá nghỉ ngơi.

Được một lúc, chợt nhớ tới quyển “Địa Tiên kỳ thư”, Hàn Tử Kỳ quay vào bí thất tìm kiếm phút giây lôi ra một chiếc hộp huyền ngọc lóng lánh. Chàng mở nắp hộp ra, một quyển sách nhỏ bìa da nằm trong đó. Ngoài bìa sách có bốn chữ vàng áng: Địa Tiên kỳ thư.

Hàn Tử Kỳ vô cùng hoan hỉ cầm quyển bí kíp trở ra đám tùng ngồi xuống phiến đá mở ra xem.

Trang đầu quyển Địa Tiên kỳ thư chỉ dạy cách thức bồi nguyên chân khí, chuyển nạp chân khí, hấp thụ chân ngươn, tống khứ hàn tà.

Trang hai thuộc loại thân pháp, chỉ có một chiêu “Hành Không Đăng Bộ”.

Trang ba có hai chiêu loại chưởng lực “Hải Nộ Triều Dương” và “Nhật Hoán Hồng Quang”

Trang tư, thuộc kiếm pháp một chiêu ba thức “Cửu Trùng nhất thức” “Cửu Trùng nhị thức” và “Cửu Trùng tam thức”.

Trang năm, hai chiêu thuộc loại thần công “Diệu Xướng thần âm”. Cuối cùng “Tiểu huyền âm” chống âm thanh quái dị của các loại ma cầm.

Trang sáu chỉ dạy phương cách “Dịch dung Địa Tiên đại pháp”, khiến con người biến thành dung mạo khác mà khỏi cần phải hóa trang như bọn giang hồ đã sử dụng.

Trang bảy chỉ dạy phương cách vận khí ngừng hơi thở, ngừng cả tim giả chết gọi là chiêu “Tử Kỳ Hoán Vị” vô cùng kỳ bí.

Trang tám, tất cả các chiêu đều có lời dẫn giải tỉ mỉ cách thức luyện tập và luôn cả khẩu quyết trước khi luyện công.

Trang chín chỉ cách lập trận, phá kỳ trận gồm có bảy mươi hai loại.

Trang mười nói rõ người luyện chiêu phải có đủ một trăm năm nội lực mới duy trì được thời gian, bằng trái lại sẽ bị tẩu hỏa nhập ma hoặc tàn phế công phu sẵn có, hoặc chết liền tại trận.

Bất giác, Hàn Tử Kỳ kêu lên :

- Hỏng rồi. Hiện nay ta chỉ có ba mươi năm nội lực làm thế nào luyện được cái chiêu thức trong quyển “Địa Tiên kỳ thư” của tôn sư.

Tuyệt vọng Hàn Tử Kỳ gấp quyển kỳ thư lại, ngồi im lặng trầm ngâm suy nghĩ xem có phương cách nào giải quyết được tình trạng bế tắc này không.


Bỗng chàng reo lên :

- Có rồi. Bây giờ ta hãy đọc cho thuộc làu cách thức luyện mỗi chiêu và các khẩu quyết trong quyển “Địa Tiên kỳ thư” của tôn sư, ở lại trong bí thất đúng hai tháng như lời tôn sư dặn dò. Tới ngày rằm ta sẽ rời Tử Vong động trở lại giang hồ đi tìm kỳ duyên, dị báu gia tăng nội lực đủ một trăm năm, sau đó vào một tuyệt cốc vắng tuyệt bóng người lui tới, luyện các chiêu thức trong quyển kỳ thư này là thượng sách.

Nhận ra cách giải quyết của mình hữu lý, Hàn Tử Kỳ rất an tâm, lại mở quyển “Địa Tiên kỳ thư” ra, đọc đi đọc lại nhiều lần các chiêu thức, các lời dẫn giải, các câu khẩu quyết, không để sót một điều nào.

Hàn Tử Kỳ sợ sau khi rời khỏi Tử Vong động nếu sơ sót sẽ không bao giờ được trở vào xem lại, uổng phí cả công lao.

Hàn Tử Kỳ đọc hàng chục lần thấy đã thuộc làu, liền gấp quyển kỳ thư lại, ngồi xếp bằng trên phiến đá, nhắm hai mắt vận chân khí điều tức.

Chừng một thời thần, đột nhiên Hàn Tử Kỳ nghe từ vực đan điền một luồng khí nóng bừng lên. Chàng kinh ngạc :

- Ồ, tại sao có chuyện lạ lùng này? Hay là vừa rồi ta ăn một con Địa tiên sâm cho đến bây giờ mới phát tác?

Hàn Tử Kỳ chưa kịp nghĩ thêm, luồng khí nóng kia bốc lên dữ dội xâm nhập vào ngũ tạng, lục phủ, rồi tràn sang ba mươi sáu huyệt đạo trong cơ thể.

Hàn Tử Kỳ kêu lên :

- Không phải do Địa tiên sâm, đây là do viên Kỳ lân chí bảo trong đó có chất kịch độc tới giờ hoành hành, ta hãy mau vận chân khí “Mạng môn chân thúy” ngăn chận, chậm trễ sẽ không còn kịp nữa.

Hàn Tử Kỳ hiểu nguy cơ cái chết chỉ trong nháy mắt, cố hết sức vận “Mạng môn chân thủy” hòa trộn vào sức nóng khủng khiếp của luồng nhiệt khí. Chàng không còn đủ thời gian suy nghĩ ngoài chất kịch độc trong viên nội đơn Kỳ lân chí bảo còn có một nguyên nhân nào khác nữa hay không?

Hoặc do chàng uống nước trong thạch trì, hoặc năm cây tùng cổ thụ có chất kỳ độc do tôn sư Địa Tiên tôn giả bày sằn để phòng những tên bại hoại lén lút lọt vào đây đánh cắp quyển Địa Tiên kỳ thư trong bí thất.

Thời gian chừng nửa khắc trôi qua, luồng Mạng môn chân thủy đã tràn ngập khắp cơ thể, sức nóng khủng khiếp kia dịu lại dần dần, cuối cùng trở lại bình thường như cũ.


Hàn Tử Kỳ mở mắt ra hoan hỉ :

- Ta đã sống rồi!

Ngửa mặt hít một luồng dưỡng khí thật dài cho tâm thần nhẹ nhõm. Hàn Tử Kỳ lau sạch mồ hôi trở xuống thạch trì vốc nước uống mấy hơi dài cho hết khát.

Sau đó, chàng ngồi lên phiến đá nhắm mắt vận công điều tức, bởi trong lúc sức nóng hỏa diệm hoành hành vừa qua chàng vận “Mạng môn chân thủy” chống lại đã tổn hao đi một số nội lực không ít.

Khoảng uống cạn một bình trà, thình lình Hàn Tử Kỳ nghe một luồng khí lạnh buốt từ vực “Thiên An” xung lên, chỉ trong nháy mắt biến thành một khối băng hà, chia ra nhiều toán bắn vào tất cả ba mươi sáu huyệt đạo trong người chàng.

Hàn Tử Kỳ kinh hãi :

- Nguy rồi, kịch độc trong viên Kỳ lân chí bảo đã biến chứng đổi nóng ra lạnh, ta hãy vận “Mạng môn chân hỏa” cho mau.

Tức thì Hàn Tử Kỳ vận một luồng chân khí “Mạng môn chân hỏa” tuôn tràn trong cơ thể tấn công các đạo hàn khí băng hà đang tràn qua cửu khiếu.

Dù vậy Hàn Tử Kỳ vẫn phải run lên cầm cập, hơi thở từ mũi, miệng bốc khói, hai hàm răng cắn chặt, máu huyết trong cơ thể cơ hồ đông đặc lại. Bấy giờ nhìn qua chàng đã biến thành một pho tượng làm bằng tuyết.

Hàn Tử Kỳ kêu lên :

- Mạng ta đã hỏng thật rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui